TG2- Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Ngôn vừa mới kết thúc thế giới trước trở lại không gian hệ thống liền nghe được thanh âm 001 nghiêm túc cùng cậu nói, còn mang theo vài phần dào dạt đắc ý.

【 ký chủ, ta biết vì cái gì nam chủ thế giới trước sẽ thích ngươi! 】

【 nga? 】 Ôn Ngôn nhướng mày, lười nhác đặt chân ngồi dưới đất, đôi tay chống về phía sau trên mặt đất, ngửa đầu nhìn tiểu hệ thống, trong mắt mang theo vài phần ý cười. 【 nói nghe một chút? 】

【 trước thế giới, ký chủ cùng nam chủ tiếp xúc quá mức thân mật, không hiểu đến cự tuyệt. 】

【 tỷ như Lục Phương Trì đưa ra cùng ký chủ làm bằng hữu, ký chủ liền đáp ứng rồi. Mà căn cứ tư liệu điều tra biểu hiện, hành động thân mật cùng tự nhiên tiếp thu, dễ dàng cho người ta tạo thành hiểu lầm. 】

【 cho nên, ký chủ hẳn là chú ý cùng nam chủ bảo trì khoảng cách, học được cự tuyệt nam chủ. Chỉ có bảo đảm ở hoàn thành nhiệm vụ đồng thời không cho thế giới tạo thành mặt khác phá hư, chúng ta mới có thể được đến toàn bộ năng lượng thế giới, nếu không năng lượng sẽ giảm phân nửa. 】

Tiểu hệ thống nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Ôn Ngôn một bên nghe một bên ý cười doanh doanh mà có lệ gật đầu phụ họa.

001 nhìn ra cậu có lệ, bất mãn mà hừ lạnh, 【 ký chủ, ngươi nhớ kỹ lời ta nói sao? 】

【 nhớ kỹ, thế giới tiếp theo ta sẽ cùng nam chủ bảo trì khoảng cách. Nhưng là, nếu là nam chủ một hai phải quấn lấy ta đâu? 】 Ôn Ngôn đặt câu hỏi, giống như chỉ là đơn thuần tò mò.

【 sẽ không! 】001 có số liệu căn cứ, nó thực tự tin.

Ôn Ngôn nghe ra giọng nói tự tin của tiểu hệ thống, không có nói nữa, chỉ là một bộ dáng cười tủm tỉm, bị hệ thống đưa đi thế giới tiếp theo.

Thế giới mới.

Cổng trường Nhất Trung lúc tan học, người đến người đi, ầm ĩ cười nói, tràn đầy thanh xuân nhiệt tình trương dương.

Hai cái thiếu niên diện mạo cùng thân hình không khác nhau mấy đi ra cổng trường. Cùng là đồng phục nhưng mặc ở trên người bọn họ cố tình có vài phần khí chất hơn bạn cùng lứa tuổi.

Một thiếu niên đem tay áo cuốn tới trên cánh tay, đường cong khẩn trí, mắt phải của hắn có một vết sẹo cực nhạt, cả người lộ ra phóng túng không kiềm chế được; mà một thiếu niên khác trên mặt không có sẹo, giáo phục ăn mặc thực ngay ngắn, mi cốt thanh lãnh, nhiều vài phần cấm dục.

Hai thiếu niên vừa đi ra cổng trường ánh mắt liền khắp nơi tìm kiếm gì đó, lướt qua vô số người, bọn họ giống như tìm được người mình muốn tìm, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời, bước nhanh qua.

Chỉ thấy bọn họ đi tới trước một chiếc siêu xe điệu thấp, mở ra cửa xe khom lưng cùng người bên trong nói chuyện với nhau, trên người hai người tản ra vui sướng khó có thể ức chế, mặt mày đều nhu hòa rất nhiều, làm người rất khó không hiếu kỳ bên trong ngồi đến là người nào, có thể như thế dễ dàng ảnh hướng cảm xúc của hai cái thiếu niên ưu tú tuấn mỹ.

Mà hàng phía sau siêu xe, ngồi không phải người khác, đúng là Ôn Ngôn.

Cậu đã đi vào thế giới này nhiều năm, từ hai cái nam chủ còn nhỏ liền xuyên qua, nhìn hai cái đậu đinh thích đi theo sau mông cậu chẫm rãi trưởng thành thành thiếu niên cao lớn tuấn mỹ.

Ở thế giới này, nguyên bản là chuyện xưa về mẹ nhỏ.

Nữ chủ Thường Khê nguyên bản là đại tiểu thư của Thường gia, cha mẹ song vong cùng thanh mai trúc mã xuất ngoại lưu học, bị cực phẩm thân thích tính kế, gả cho tra nam góa vợ đã có hai đứa nhỏ, đêm kết hôn tra nam chết bất đắc kỳ tử, nữ chủ trở thành mẹ kế của hai cái tiểu đậu đinh.

Mà hai cái tiểu đậu đinh này, đúng là song bào thai nam chủ,  bởi vì nữ chủ đối bọn họ không rời không bỏ, dốc lòng chiếu cố, nam chủ liền thích mẹ nhỏ của chính mình, vì thế, chuyện xưa yêu diễm mẹ nhỏ kết cục hoàn mỹ.

Mà lúc sau nguyên thế giới tan vỡ, ác độc nữ xứng Tống Tri Hứa thượng vị, nữ chủ bị nữ xứng làm đã chết, phụ thân nam chủ tử vong cùng công ty phá sản đều là gia tộc nữ xứng làm, chuyện xưa về mẹ nhỏ biến thành nữ xứng cùng nam chủ ngược luyến tình thâm.

Nguyên chủ Ôn Ngôn, chính là cái kia thanh mai trúc mã xúi quẩy, vẫn luôn yêu thầm nữ chủ, xuất ngoại lưu học thanh mai lại bị gả cho cái lão tra nam, chờ hắn biết trượng phu nữ chủ đã chết lúc sau, tưởng cưới nữ chủ, thậm chí không ngại có thêm hai cái đại nhi tử, lại bị nữ chủ lấy không thích hắn cự tuyệt.

Sau lại nữ xứng thượng vị, thanh mai yêu thầm lại bị người giết chết, hắn muốn vì thanh mai báo thù, lại bị liên hợp chèn ép đến gia tộc cũng không còn .

Mà hiện giờ Ôn Ngôn, cảm giác chính mình tiền đồ, cậu, không chỉ có cưới tới nữ chủ, còn lên làm ba nhỏ của nam chủ.

Đương nhiên, cậu cùng nữ chủ không phải vợ chồng thật, chỉ là một tờ khế ước. Cậu về nước khi đó nữ chủ đang đứng ở chồng mất, bị một đám người ức hiếp, muốn cướp lấy tài sản Tống gia, vì thế, cậu liền nhân cơ hội động thân mà ra, cùng nữ chủ ký kết khế ước, mượn quan hệ hôn nhân làm Ôn gia ra tay giải quyết chuyện này.

Nữ chủ đối chuyện này thực áy náy, cho nên Ôn Ngôn giấu chuyện cậu thích nàng, còn lừa gạt nàng nói chính mình kỳ thật thích nam, cùng nàng kết hôn còn có thể che lấp chuyện này mà không bị Ôn gia buộc đi hẹn hò, chờ về sau hai người có người thích liền giải trừ khế ước tách ra. Như thế một phen, nữ chủ mới đáp ứng.

Trên mặt cậu mang theo ôn hòa ý cười, trong mắt lại là có vài phần xa cách, nhìn anh em Tống gia có chút nóng bỏng nhìn chằm chằm cậu, rũ mi nhàn nhạt nói: "Mau lên xe đi! Khê Khê còn đang chờ chúng ta trở về ăn cơm."

Anh em Tống gia trong mắt nóng bỏng ảm đạm vài phần, lại chưa nhiều lời, nghe lời lên xe.

Người Kinh thành đều nói đương nhiệm gia chủ Ôn gia, thâm tình si tình, ôn nhu thân sĩ, yêu ai yêu cả đường đi, đối hai đứa nhỏ của chồng trước thê tử cực tốt.

Đồn đãi không giả, Ôn Ngôn đãi bọn họ tự nhiên là cực tốt, nhưng cũng chỉ có bọn họ biết, bọn họ tiểu ba không thích bọn họ như vậy, cậu đối tất cả mọi người thực ôn nhu, duy độc đối bọn họ hai người mang theo vài phần xa cách, có thể không nói chuyện với nhau liền không nói chuyện.

Tự bọn họ hai người lên xe  lúc sau, Ôn Ngôn liền dựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, biểu tình chuyên chú, khuôn mặt cậu xinh đẹp tinh xảo, thân hình thon gầy, khí chất nhu hòa, thành thục mê người, trên người tản ra một cổ nhàn nhạt bạch tùng mùi hương.

Tống Tử Thư cùng Tống Tử Tiện âm thầm đánh giá nam nhân, trong ánh mắt là vài phần bí ẩn nóng bỏng cùng xâm lược.

Bọn họ đến nay đều nhớ rõ lần đầu nhìn thấy thanh niên. Tráng lệ huy hoàng ghế lô, thanh niên ăn mặc màu trắng gạo cao cổ áo lông, màu đen quần tây, bên ngoài khoác một kiện áo khoác nâu nhạt, diện mạo thanh tuyển tuấn mỹ, mang theo vài phần nhu hòa ý cười, có chút tùy ý mà ngồi ở trên sô pha, thong thả ung dung mà phẩm trà.

Lần gặp mặt đó, thanh niên liền khắc sâu vào trong đầu hai người, ở sau này ngày ngày đêm đêm càng thêm rõ ràng, cũng từ lần đó sau, cậu thành ba nhỏ của hai người, cũng là phụ thân tra nam cưới mẹ nhỏ Thường Khê khế ước lão công.

Bọn họ biết Ôn Ngôn đối với Thường Khê nhất vãng tình thâm, tuy rằng cậu nói chính mình thích là nam nhân, nhưng kia cũng bất quá là lấy cớ an ủi Thường Khê mà thôi, cũng chỉ có nữ nhân ngu xuẩn kia phát hiện không ra.

Ánh mắt cậu nhìn Thường Khê, tình yêu đều mau tràn ra tới, chỉ cần có Thường Khê ở, cậu vĩnh viễn đều là sủng nịch thâm tình mà nhìn đối phương. Tầm mắt cậu chưa bao giờ sẽ dừng lại ở hai người bọn họ.

Thường Khê nhìn không tới chỗ tốt của nam nhân, không biết quý trọng cậu, vậy không nên trách bọn họ đem ba nhỏ đoạt đi.

Huynh đệ hai người liếc nhau, đều thấy rõ trong mắt đối phương nhất định phải được cùng lòng muông dạ thú.

Kỳ thật bọn họ cũng không nghĩ cùng đối phương chia sẻ ba nhỏ xinh đẹp của chính mình, nhưng huynh đệ bọn họ lúc này ai cũng không làm gì được ai, hơn nữa hai người còn có bí mật không người biết, đó chính là hai người thông cảm, bọn họ có thể cảm nhận được đối phương cảm giác.

Bọn họ ai đều không nghĩ về sau thao ba nhỏ còn phải bị một người khác cảm giác được, nhưng trình độ chữa bệnh trước mắt căn bản thay đổi không được loại tình huống này, hai anh em cuối cùng chỉ có thể đáp ứng cùng chung ba nhỏ xinh đẹp.

【 ký chủ, chính là như vậy, chỉ cần vẫn duy trì rời xa nam chủ, chúng ta khẳng định có thể được đến toàn bộ năng lượng thế giới này. 】001 đối biểu hiện của ký chủ chính mình mấy năm gần đây rất là vừa lòng, tin tưởng mười phần.

【 ân, ta cố lên. 】 Ôn Ngôn cười ha hả mà đáp ứng hệ thống, lại không nói cho nó, cậu đều cảm giác tròng mắt hai tiểu tử kia đều mau dính trên người cậu. Về sau có 001 khóc!

Ba người trở lại biệt thự Ôn gia, sắc trời đã tối, mà bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Thường Khê cùng người hầu ăn mặc tạp dề ở phòng bếp ra ra vào vào mà bưng đồ ăn.

"A Ngôn, Tiểu Tiện, Tiểu Thư, các ngươi đã trở lại, mau đi rửa tay ăn cơm!" Nàng đứng ở bên cạnh bàn hướng về phía ba người dịu dàng mà cười, thập phần hiền thê lương mẫu.

"Khê Khê vất vả, ta không phải đã nói ngươi không cần làm này đó sao?" Ôn Ngôn đem áo khoác đưa cho người hầu bên cạnh, đi đến phía trước cởi bỏ tạp dề trên người Thường Khê, trên mặt mang theo sủng nịch cùng bất đắc dĩ.

Thường Khê có chút ngượng ngùng, A Ngôn luôn tri kỷ như vậy, nàng nhu thanh tế ngữ, "Ta ở nhà cũng không có chuyện gì làm."

Tô Tử Thư cùng Tô Tử Tiện nhìn bầu không khí hai người khanh khanh ta ta, đặc biệt là trong mắt Ôn Ngôn đối Thường Khê tràn đầy tình yêu, Thường Khê còn không tự biết.

Hai người cảm giác phá lệ phẫn nộ, nội tâm tràn ngập hung ác bướng bỉnh, trong đại sảnh không khí có chút vi diệu.

Ôn Ngôn sợ đem hai chỉ tiểu lang này chọc nóng nảy, chủ động quay đầu tiếp đón hai người, "Mau đi rửa tay tới ăn cơm!"

Hai anh em vội vàng giấu đi thần sắc, nghe lời đi rửa tay.

Trên bàn cơm có chút an tĩnh, chỉ có Thường Khê cùng Ôn Ngôn thường thường nói chuyện với nhau, Tô Tử Thư cùng Tô Tử Tiện thực trầm mặc, chỉ có hỏi đến bọn họ thời điểm mới có thể ngắn gọn mà hồi một câu, đây là  thái độ bình thường trên bàn cơm Ôn gia, mọi người sớm thành thói quen.

Thường Khê gắp một miếng thịt đặt ở trong chén Ôn Ngôn, "A Ngôn, nếm thử cái này, mới tới a di làm được ăn rất ngon."

Ôn Ngôn khóe miệng mang theo ý cười gật đầu, lại nhìn đến miếng thịt có điểm mỡ, cậu nhíu nhíu mày, cậu không thích thịt mỡ. Nhưng nhìn Thường Khê thập phần chờ mong mà nhìn cậu, cậu kẹp lên vẫn là tính toán chịu đựng ăn xong.

Tô Tử Tiện đột nhiên duỗi tay cầm tay Ôn Ngôn, động tác của hắn khiến mọi người đều nhìn về phía hắn.

Thiếu niên nhướng mày nhìn phía Thường Khê, "Mẹ nhỏ, ba nhỏ không thích ăn thịt mỡ, ngươi không biết sao?"

Thường Khê nghe vậy có chút hổ thẹn, "A......" Nàng căn bản không biết chuyện này, nàng cúi đầu mặt đỏ xin lỗi, "A Ngôn, xin lỗi, ta không biết."

"Không có việc gì, ta có thể ăn......" Ôn Ngôn cười đến ôn nhu, lại bị động tác Tô Tử Tiện làm kinh ngạc đến tay run lên, tươi cười cương một chút, "Tiểu Tiện, ngươi làm gì vậy?"

Tô Tử Tiện trực tiếp nắm tay Ôn Ngôn bón cho chính mình, ăn khối thịt kia, nghe được ba nhỏ nói, hắn đối cới cậu cười đến xán lạn, "Ta giúp ba nhỏ giải quyết không thích ăn, ăn ngon thật!"

Hắn nói còn liếm một chút môi, mạc danh mang theo vài phần sắc dục, cũng không biết rốt cuộc là đang nói hương vị nước miếng ba nhỏ vẫn là thịt .

Con riêng đùa giỡn cậu.

Nhận tri này làm ý cười Ôn Ngôn càng cừng đờ, mà Thường Khê chỉ cảm thấy không khí rất là quái dị, căn bản không nghĩ tới con riêng chính mình mơ ước ba nhỏ của bọn họ.

【 ký chủ, hành vi này của nam chủ...... Bình thường sao? 】001 thấy một màn như vậy cũng cứng đờ, nó cảm giác dường như thấy được trên người nam chủ tao khí cùng khiêu khích.

"Ba nhỏ như thế nào không ăn cơm? Ghét bỏ ta sao?" Tô Tử Tiện nhìn ra Ôn Ngôn muốn đổi một đôi chiếc đũa, có chút đáng thương hề hề mà nhìn cậu.

Ôn Ngôn đang định tiếp đón người hầu đổi một đôi đũa mới động tác ngừng lại, ý cười trên mặt có chút miễn cưỡng, "Không có, không chê ngươi." Cậu cúi đầu căng da đầu ăn một ngụm cơm, đại biểu cho chính mình thật sự không có ghét bỏ hắn.

Tô Tử Tiện có chút đắc ý nhìn anh trai liếc mắt một cái, Tô Tử Thư đầu đều không ngẩng, không phản ứng hắn.

【 bình thường a, cha con tương thân tương ái mà thôi. 】Nội tâm Ôn Ngôn không quên lừa gạt tiểu hệ thống.

Hệ thống nghe vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ thế giới này lại lần nữa giẫm lên vết xe đổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net