Number one:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Number one:

And then he said:

-Be the bad girl that I want you to be.

.

#52: Đừng bao giờ mặc bra.

Tôi đang chật vật với cái mascara màu vỏ thì xanh nhưng bôi lên là màu nâu mới chộp được ở Walmart.

Cái thứ khốn kiếp.

Đương nhiên thì nó cũng không quá khó khi việc duy nhất bạn chỉ cần làm là chải lên, zíc zắc, chải xuống, và làm tương tự y hệt như thế với mắt bên kia.

Khổ nỗi, vấn đề luôn lại nằm ở chỗ mi bạn sẽ vón cục vào và bạn sẽ cảm thấy một hàng những thứ đen ngòm loà xoà đầy diễm hường trước mắt. Hoặc thậm chí, kinh khủng hơn thế, mascara màu đen ướt nhoét của bạn sẽ dính vào mí mắt trên hoặc dưới tuỳ vào độ vô tích sự của bạn, và bạn sẽ phải lấy bông ngoáy tai lau lên lau xuống đến khi nó chỉ còn nhoè nhoè như kiểu quầng thâm level max.

Thề có chúa, tin tôi đi, nhiều khi dù có ném cho tôi chục tờ 100$ thì tôi cũng sẽ không-tiêu-một-đồng-nào cho cái thứ của nợ màu xanh bết dính này, hay một cái eyeliner nào cả, son mới là thứ giá trị nhất.

Và bây giờ thì một tay tôi đang cầm lọ mascara và tay kia đang không ngừng di lên di xuống cái cọ ở trên mắt. Quá khổ. Sao tôi lại làm cái trò này vì một thằng con trai cơ chứ lại?

Vì tôi thích anh ấy quá mức cần thiết và người yêu anh ấy lại là Quen-B a.k.a một con đĩ được cả trường yêu quý, đôi khi đời cũng quá lạ để hiểu.

Hãy cầu nguyện và thì thầm với đấng tối cao hộ tôi là sẽ không có con cheerleader nào mặc váy đỏ ra hỏi tôi kiểu mắt mày bị hỏng à hay đại loại thế. Xin người. Ngắm lại đôi mắt diễm hường của mình lần cuối trong gương, tôi bỗng cảm thấy phấn khích đến nỗi sẵn sàng đọc cho các bạn nghe vài câu thần chú Harry Potter bây giờ. Liệu đã có ai cảnh báo cho bạn rằng mascara có tác dụng phụ làm bạn bị adrenaline chảy dọc người sau khi sử dụng? Như con điên đã đủ, tôi vớ vội cái cặp, vuốt lại tóc dù biết thế nào nó cũng sẽ chẳng khác gì cái ổ gà sau khi tôi chạy cấp tốc ra bến xe buýt.

Vớ vẩn thật thay cho đời tôi, anh ấy đang đứng ngay chỗ chờ xe bus.

Khốn kiếp nhà mày, cái mascara diễm hường.

.

Tôi đã quá ngu ngốc khi làm theo mấy cái "Ways to be a truely badgirl" trên mạng. Cái khỉ mẹ gì mà đẩy người ta vào chỗ phải khoanh tay nẫy giờ khi không mặc bra và mặc áo phông cơ chứ? Cái khỉ mẹ gì mà làm cho tôi thấy còn khắm lằm lặm hơn việc im thin thít khi giả vờ trao cho anh ấy vài tia nhìn lạnh lẽo cơ chứ? Cái khỉ mẹ gì mà khiến tôi mất 20p cho một cây mascara vỏ nhựa xanh vào buổi sáng a.k.a tăng khả năng muộn xe bus của tôi lên 40%? Bullcrap.

Tôi nói thật, thà cứ là con good girl hoặc đôi khi là nerd theo những lời các anh chị mặc váy dán chữ cheerleader lên trán, để mà thoải mái với cái bra trên người và đôi mắt tự nhiên với đuôi mắt cười. Khỉ mẹ nhà cái google khi hiện ra kết quả là tìm ra cái trang web ác ôn kia.

- Em có facebook chứ nhỉ?

Oh. My. Damn. God.

Anh ấy vừa hỏi tôi? Là hỏi tôi? Là hỏi tôi cơ á? Có đúng không? Là hỏi tôi phải không hả? Ở đây có mỗi hai người? Là hỏi tôi sao hả trời? Ôi mẹ ơi anh ấy hỏi con kìa.

- Ờm, đương nhiên là có ạ.

Ôi chết mất, thậm chí tôi đã dùng rule thứ 16 khi nói với giọng đều đều không nhấn và thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh ấy. Liệu có là quá đáng và làm sai không khi mắt tôi đang cụp xuống nhìn chân?

-Viết vào một tờ giấy và sau khi bắt được xe bus rồi thì chờ anh ở đây.

- Nếu không thì sao?

Được rồi được rồi tôi xin thừa nhận đây là câu chuyện nhạt nhẽo thiếu muối nhất quả đất này. Và tại sao tôi lại đang tiếp tục cuộc đối thoại vô giá này đúng với cái giọng mà ông thầy địa lý vẫn hay giảng về mấy cái Fjorde thế này cơ chứ lại?

Anh ấy nhìn tôi. Với đôi mắt màu xanh lá cây pha da trời của mình. Người ta vẫn gọi cảm giác ấy là tim bị lệch tone, trong trường hợp của tôi thì là lệch nặng. Bằng đúng cái chất giọng người ta vẫn hay gọi là khốn nạn, tôi thì gọi là ngạo mạn, anh phì cười trước khi nói.

- Đừng nói những điều em không làm được.

- Nếu không thì sao?

Và vâng, tôi vẫn giữ cái giọng như kiểu trả bài và ánh mắt xa xăm của mình. Đột nhiên tôi thấy mình đúng là kiểu số một thế giới. Vâng, không sai đâu, số một thế giới. Trong đầu tôi thì đang kêu gào thảm thiết hãy giơ luôn Facebook của mình ra và bảo anh ấy nhớ like hết ảnh cho mình, nhưng ngoài mặt thì tôi đang kiểu rất là mày tưởng tao thèm kết bạn với mày trên Facebook á?

#7: Tỏ ra không quan tâm.

Nói chung là im lặng, tôi có nhầm gì không khi là do chính mình tạo ra cái không khí awkward này? Là tôi sai à? Khỉ gió mấy cái luật lệ trên google đi.

- Với cả, ừm, anh có được phép khen em?

Tôi ngước mắt lên, OMG sao lại có thể cao đến thế, nhếch lông mày nhìn anh. Khen cái gì? Tôi thì có cái gì để mà anh khen vậy hả trời?

- Coi như là đồng ý, em nên tốt nhất mặc bra vào, vì mắt anh sắp bị bỏng rồi đây. Hân hạnh được gặp em, good girl.

Bullcrap, khen kiểu đếch gì thế này?

.

Vì anh học khoá trên nên tôi không có nổi một tiết nào học chung với anh cả. Chỉ hi hữu hay may mắn lắm thì tôi mới thấy được anh tập bóng rổ trong khi tôi học PE. Vậy nên, cơ hội để tôi được ngắm nhìn từng lỗ chân lông trên người anh luôn là chỉ có lúc chuẩn bị đi học và khi đi về nhà. Tại bến xe bus gần nhà.

Và cứ nghĩ về anh, tôi lại nghĩ về sự thành công ngay ngày đầu tiên thử thay đổi, thử trở nên khốn nạn. Đầu óc tôi cả ngày đúng là chỉ có quanh quẩn về việc liệu mascara có bị nhoè hay không và có những ai đang hướng mắt về phần-đằng-dưới-cổ của tôi. Đúng thật là biến chất không thể chấp nhận nổi nữa rồi.

May mắn thay hộ cuộc đời, trước khi tan học tôi đã tìm được cho mình một trang giấy trắng xé ra được từ quyển vở tiếng đức. Vội vàng viết tên facebook của mình kèm thêm mặt cười đằng dưới ngay trước khi chuông reo hết giờ học, tôi gấp gọn tờ giấy rồi đút vào túi áo khoác. Lạy thánh thần, mong là sẽ không có gì ngăn cản tôi trên đường đến với anh, ví dụ như một con mặc váy đỏ có tên trường trên áo chẳng hạn. Ý tôi là một con cheerleader, dành cho những bạn thích nói thẳng.

Urgh, anh ấy quả là biết cách tẩy não tôi.

Hãy cứ thử nghĩ xem, một con nerd đeo kính gọng đen, mặt mộc chỉ thèm quẹt mỗi son, quần áo cũng chả có mấy mống, lại đeo lens màu, lại bôi đống mascara đen ngòm lên mắt, lại ngồi cả tối để xem bộ nào hợp với nhau, lại dành cả ngày chủ nhật để xem Michelle Phan dạy cách kẻ mắt.

Ôi tôi thực sự là đã bị điên mất rồi.

Tay lôi sẵn gói Haribo Smurf đã để dành bao lâu nay cầm sẵn trên tay, tôi chợt nghĩ, ôi anh ạ, em cho anh Haribo quý giá của em thì xin anh hãy inbox em mỗi ngày và vứt chị Queen-B của anh vào thùng rác.

.

Kết quả đã quá mong đợi khi anh ấy thậm chí còn up ảnh cái gói kẹo như trẻ con của tôi lên instagram với trái tim đỏ lòm trên caption.

Thật. Quá. Là. Đáng. Yêu. Tôi. Biết. Làm. Gì. Bây. Giờ?

Ừm khoan đã nào, không phải câu chuyện này đang đi nhanh quá mức cần thiết sao? Là mấy cái cách của google có tác dụng hay là do việc không mặc bra có tác dụng? Tốc độ như này thì có phải trung bình với mấy chị player? Tôi có nên từ hôm nay ngày nào cũng make up đi học? Hỏi linh tinh thế này có phải là dấu hiệu của bệnh alzheimer không? Hay là bệnh ảo trưởng sức mạnh lại đang tái phát? Tôi đang lên cơn điên vì một anh zai đúng không?

Ding. Inbox.

Hayle Alves: Em là?

Nerd. Tôi là nerd thưa mẹ. Từ bao giờ Queen B nổi tiếng của chúng ta lại đi hỏi thăm người khác xem họ là ai vậy? Hay bị kích lên chỉ bởi cái post của anh người yêu? Nhảy tưng tưng lên như thế là được đấy. Tôi không thích trả lời đấy thì làm gì được nhau nào nhỉ? Đột nhiên adrenalin chạy dọc trên người, bấm từng nhịp phấn khích qua cột sống tôi. Hãy phát khùng lên đi, Queen B, để cho người ta nhìn rõ bộ mặt thật đầy giả dối sau 4 tấn phấn kia. Nhịp thở của tôi trở nên phấn khích lạ thường khi nhìn thấy biểu tượng typing bên kia Facebook.

#25: Đấm vào mặt những đứa làm ngứa mắt mình.

Hayle Alves: Chị không thích vòng vo, đừng chạm vào người yêu chị. Got it?

Cái gì của mình, thì phải tự giữ lấy, đời làm gì có chuyện đồ của mình rồi nói với từng đứa bố cấm mày lấy trộm của tao? Không ngờ là đến bây giờ tôi mới phát hiện ra là đời có nhiều đứa ngu quá mức chịu đựng và lại được quá nhiều người yêu quý. Trời đất thánh vật bọn nó đi hộ tôi.

Hayle Alves: Cảm ơn em.

Vâng, nếu là cảm ơn vì việc em sẽ để cho chị một cơ hội kiếm anh người yêu mới, thì em rất sẵn lòng, không có gì chị ạ.

Hayle Alves: Còn nếu em vẫn chưa hiểu, chị sẵn sàng tặng em quà, rất nhiều quà nếu em muốn.

Tôi nhếch lông mày. Vậy cơ á?

Tôi bấm từng phím thật chậm trong mục comment của Instagram. Chậm đủ để lại thấy adrenalin chạy dọc người thêm một lần nữa.

chloegrace: Em có thể đưa anh đến tiệm bán Haribo rẻ nhất trong thành phố, nếu anh có thời gian.

Gotcha, Queen B!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net