Ngoại truyện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng lại thấm thoát trôi qua. Trong nửa tháng này ngày nào Đức Duy cũng đến chăm sóc, bầu bạn với em. Bảo Minh và Nhật Phát cũng hay mua đồ ăn rồi thay cậu chăm sóc em. Nửa tháng nay cơn đau đầu của em phát tác rất nhiều lần, mỗi tháng 1-2 lần, mỗi lần em chỉ nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ không thấy mặt. Nhưng dạo gần đây tần suất em đau đầu ngày càng nhiều, mà cũng đã nhìn thấy được mặt của người xuất hiện trong ký ức của em. Đó là ai thì chắc hẳn ai cũng biết nhỉ. Có nhìn thấy đau thương cũng có nhìn thấy vui vẻ. Ngay cả trong mơ em cũng nhìn thấy những hình ảnh đó, nó chân thật tới nỗi em từng nghĩ điều đó là thật. Mỗi lần em sợ hãi tỉnh dậy giữa đêm Đức Duy luôn ở bên cạnh ôm em vào lòng, vỗ về an ủi em để em bớt sợ hơn, em cũng dần buông bỏ cảnh giác với cậu, cảm thấy an toàn hơn khi bên cậu.

Hôm nay Đức Duy lại đến bệnh viện từ sáng sớm cùng Bảo Minh. Cậu mang cho em bánh gấu, bim bim cùng với nhiều loại kẹo bánh khác nhau làm em vui lắm.

" Quang Anh ơi em mua bánh kẹo cho anh này "

" Woaa, Duy mua nhiều thế "

" Hôm qua anh bảo em mua mà "

" Tôi chỉ bảo cậu mua bimbim thôi mà "

" Anh thích là được "

Em cười tươi nhìn cậu, nụ cười này làm trái tim Duy như tan chảy ra vậy, ngọt lắm ấy.

" Mà em bảo này Quang Anh "

" Hả "

" Dù gì mình cũng là người yêu của nhau, sao anh cứ xưng tôi-cậu thế "

" thì...tại tôi chưa quen mà "

" Gọi em là Duy xưng tôi đi, nghe tôi-cậu xa lạ lắm, em tổn thương đó "

" Duy... "

" Ừm, giờ Duy đưa anh đi ra ngoài đi dạo nhé, ngồi trong phòng mãi chán lắm "

" Ờm "

Cậu đỡ em dậy đưa em xuống vườn sau của bệnh viện. Ở đây trồng rất nhiều cây tử đằng. Nhìn những cây tử đằng màu tím rủ xuống được trồng thành hàng khiến em thích thú chạy lên trước xem thử. Đức Duy nhìn hành động của em thì không khỏi bật cười, cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy đâu. Cậu rút điện thoại ra chụp tấm ảnh em đứng dưới cái cây to, nắng len lỏi chiếu qua những tán lá nhỏ chiếu vào mặt em trông càng xinh đẹp hơn bao giờ hết.

" Duy nhìn cây này, cái cây này đẹp nhỉ "

" Ừm đẹp lắm "

Cái gì đẹp thì không biết nhé.

" Đi thôi Quang Anh, đứng đấy mãi thế à "

Em gật đầu đi về phía cậu, cậu nắm lấy tay em, hai người cùng nhau đi dạo xung quanh rồi ngồi xuống một băng ghế trong khu vườn.

"Quang Anh này, anh nói dạo này hay mơ thấy ác mộng đúng không? Anh mơ thấy gì thế? "

" Cũng không hẳn là ác mộng, thi thoảng cũng mơ thấy những thứ vui vẻ nữa "

" Anh kể em nghe đi "

" Mơ thấy bị đánh, bị trói, mơ thấy máu "

Nghe em nói mấy từ này khiến cậu chết đứng, đấy không phải là mơ mà là thật, còn là chính cậu tạo ra.

" Quang Anh...còn mơ thấy gì nữa không? "

" Có, anh mơ thấy người nào đó đi chơi, đi ăn, đi học với anh và... "

" Và gì nữa? "

" Và... "

Em không dám nói ra hai từ đó vì nó nhạy cảm lắm, với lại người bình thường chả ai mơ thấy cái chuyện đáng xấu hổ đó cả.

" Mà tại sao lại là người nào đó? "

" Tại vì Quang Anh không thấy mặt của họ, nhưng dạo gần đây anh mơ thấy người đó là Duy... "

Cậu giật mình mở to mắt, ký ức của em đang...trở về rồi.

" Em...thôi mình đi về nhé "

" Ừm "

Cậu đỡ em đứng dậy chuẩn bị đi về phòng bệnh, vừa bước đi thì đầu em lập tức trở nên rất đau đớn, lại nữa rồi em lại phát bệnh rồi. Cơn đau lần này dữ dội hơn bao lần.

" Quang Anh...Quang Anh! Sao lại sớm thế được, cơn đau của anh phát tác mới hôm kia thôi mà...Quang Anh bình tĩnh đi, nhìn em này! "

Em ôm chặt lấy đầu, từng cơn ác mộng tràn về một lượt  nhưng em chẳng thể nhìn rõ, chợt một hình ảnh dừng lại trước mặt em, hình ảnh bố mẹ em bị bắn chết, em được mang về nơi nào đó và rồi hình ảnh em ngã đập đầu rơi vào cơn hôn mê sâu. Từng ký ức cứ tua nhanh làm em choáng váng, bàn tay bấu chặt lấy da thịt đau đớn hét lên rồi em ngất lịm đi. Đức Duy vội vã bế em lên đưa về phòng bệnh. Cậu lo lắng xoa mái tóc bết mồ hôi của em, những lần thế này cậu sớm đã quen rồi nên cũng không làm phiền bác sĩ nữa. Lần này cơn đau của em tái diễn sớm hơn mọi khi, rõ ràng cơn đau của em mới hôm kia phát tác, hôm nay đã đau rồi. Cậu cũng không quan tâm đến nữa mà chỉ nhanh chóng đi mua đồ ăn rồi thay quần áo cho em.

Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy mà đến tối nhưng em vẫn chưa tỉnh lại, bình thường chỉ 2-3 tiếng thôi là em tỉnh rồi, nay em đã hôn mê cả ngày rồi khiến cậu rất lo lắng, cả ngày ngồi cạnh em khiến cậu mệt mỏi nhưng vẫn ở bên, mãi đến tối muộn khi Bảo Minh đến khuyên cậu mới chịu về nhà ăn uống thay quần áo rồi nghỉ ngơi.

Qua nửa tháng nay Bảo Minh cũng đã có cái nhìn khác về cậu rồi, thấy cậu chăm sóc cho em như thế nó cũng dần buông bỏ ác cảm với cậu, nhưng nó vẫn định sẽ đưa em về chăm sóc chứ không muốn cho em ở với cậu.

Sau khi cậu quay về nhà được 2 tiếng thì em tỉnh lại, lúc đấy là tầm 10h tối rồi. Em mơ hồ nhìn quanh phòng bệnh thì trông thấy Bảo Minh.

" B..Bảo Minh..? "

" Quang Anh tỉnh rồi hả "

" Sao cậu lại ở đây? "

Nó đỡ em dựa lưng vào thành giường rồi ngồi bên cạnh em.

" Tớ đến thay cho thằng Duy để nó về nhà nghỉ ngơi "

Em cúi gằm mặt chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, đôi mắt ầng ậc nước rồi mất kiểm soát mà chảy ra ngoài, em đưa tay che mặt cố không thốt ra một tiếng gì. Bảo Minh thấy em khóc thì cuống lắm nhưng nó lại thấy hơi lạ, bình thường em sẽ khóc lớn như một đứa trẻ cơ mà, sao nay lại kìm nén như vậy?

" Ơ Quang Anh...đừng khóc mà, cậu nhớ Duy hả, tớ gọi cho nó nhé? Ngoan đừng khóc "

" Không. Đừng gọi cho cậu ta, không được gọi, đừng... "

Cậu ta? Tại sao em lại gọi Đức Duy là cậu ta? Còn nữa, biểu cảm của em như vậy là sao, trông có hơi sợ sệt

" Quang Anh cậu sao thế? "

" Hức...ư Bảo Minh ơi...tôi..hức nhớ lại rồi... "

Bảo Minh trợn mắt ngạc nhiên, em...thật sự nhớ lại rồi! Nó vui vẻ ôm lấy em lau nước mắt cho em.

" Tốt rồi tốt rồi, không sao đây Quang Anh, bình tĩnh đi "

Em nín khóc buông nó ra. Khuôn mặt em lại trở về dáng vẻ lạnh lùng trước kia, không giống như Quang Anh lúc mất trí nhớ, vui tươi đáng yêu hơn.

" Quang Anh, cậu nhớ lại thật rồi hả? "

" Ừm, tôi nhớ lại rồi "

Bảo Minh vui mừng nắm chặt lấy tay em nhưng nó cũng hơi buồn vì khi nhớ lại thì em lại trở về khuôn mặt vô cảm đó. Hai người đang nói chuyện với nhau thì cửa phòng bệnh của em mở ra, người đến là ai thì chắc mọi người đều biết.

Cậu thấy em tỉnh rồi thì vui vẻ chạy tới ôm chầm lấy em mà không để ý khuôn mặt em đã cứng đờ, cơ thể cũng hơi run.

" Quang Anh tỉnh rồi, làm em lo muốn chết, lần này anh hôn mê lâu lắm đấy "

" H-Hoàng Đức Duy... "

Em run rẩy gọi tên cậu làm cậu khó hiểu buông em ra.

" Quang Anh sao thế? "

Cậu đưa tay định chạm vào em thì bị em né tránh.

" Tránh ra!...Đừng động vào tôi, cậu biến đi, biến đi! "

" Ơ..Quang Anh... "

" Thôi mày đi ra đi "

Bảo Minh thấy em sợ hãi thì vội đuổi Đức Duy đi, cậu cũng khó hiểu nhưng vì em nên cũng rời đi. Đợi cậu đi rồi Bảo Minh mới ôm lấy em vỗ về.

" Hức Bảo Minh ơi...tôi thật sự không thể tha thứ cho Hoàng Đức Duy được, tôi sợ lắm "

Có lẽ nỗi ám ảnh của quá khứ đã bám chặt lấy em rồi, dù cho khoảng thời gian này Đức Duy đã chăm sóc em rất nhiều nhưng em vẫn không thể tha thứ cho cậu được, vẫn không thể...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net