6. Asgard, 2013 & New Jersey, 1970

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đi.

"À, lúc ấy những cuộc biểu tình chống chiến tranh ở Việt Nam đang cực kỳ lớn." Rhodey nói.

Có một tấm biển ghi dòng chữ 'Căn cứ quân đội trại Lehigh - nơi sinh ra của Captain America'.

"Trạm Lehigh?" Natasha nhướn mày. "Chà, có vẻ khác so với lúc ta đến."

"Trông nó cũng khác so với trí nhớ của tôi." Steve bật cười.

"Nơi sinh ra của Captain America?" Sam ngờ vực hỏi Steve. "Và anh nghĩ anh sẽ không bị để ý hả?"

Steve nhăn mặt. "Chúng ta không có lựa chọn nào khác."

"Đúng thế."

Tony và Steve cải trang bước vào chung với nhau. Tony hỏi Steve rằng anh có thật sự sinh ra ở đây không, và anh nói đó là ý tưởng sinh ra anh thì đúng hơn.

Clint gầm gừ. "Sao tôi có cảm giác sẽ có gì đó không ổn xảy ra?"

Tony hỏi họ sẽ giấu khối Tesseract ở đâu, và Steve nói ở nơi có tầm nhìn rõ ràng. Tony quét cánh cửa đó bằng mắt kính thì thấy có một cái thang máy.

Peter há hốc mồm. Mấy cái kính đó ngầu quá đi mất.

Họ bước vào trong với một người phụ nữ da màu đang đọc tập tài liệu và nghi ngờ nhìn họ.

"Anh thấy chưa!"

Tony bước ra ngoài trước, chúc 'Captain' may mắn còn Steve cũng chúc 'Tiến sĩ' (Doctor) may mắn với dự án của mình.

"Nhân tiện, thì tôi mới thật sự là một đốc-tờ." Tony chỉ ra.

Strange đảo mắt. Tony không phải là hàng thật.

Người phụ nữ đó hỏi Steve là người mới phải không, và anh nói không hẳn. Cô nhìn anh một cách quái dị khi Steve bước ra ngoài.

"Sao anh lại nói thế? Cô ta đã nghi ngờ rồi!" Natasha rên rĩ. "Và tôi còn tưởng là hôm nay anh đã làm rất tốt nữa kìa."

Steve trông lúng túng.

Tony chạy đến nơi mà gã biết là khối Tesseract được cất giấu, dùng mắt kính để quét tất cả thùng hàng rồi vô tình tìm thấy được chính xác nó ở đâu.

Tất cả thở phào nhẹ nhõm.

Gã dùng găng tay, bắn tia laser để mở ra, lấy khối Tesseract bỏ vào trong cặp.

Tất cả reo mừng.

"Chúng ta đã có năm viên đá rồi!" Thor hét lên. "Chúng ta đã gần xong rồi!"

Sau đó Howard Stark phát hiện ra gã khi ông đến tìm Arnim Zola.

Tony hít một hơi sâu trong khi Bucky ngồi co rúm lại và xanh mặt.

"Đó là cha của chú đúng không?" Peter tròn mắt hỏi. Tony gật đầu và lén nhìn Bucky, người càng lúc càng tái mặt đi và trông cực kỳ tội lỗi.

"Ồ, tôi không biết cái gì thì kỳ lạ hơn nữa." Clint để ý. "Tony gặp cha mình hay là Steve tự đánh nhau với bản thân."

Steve đồng tình trong khi lo lắng nhìn Tony và Bucky, "Đúng là một ngày kỳ lạ." Sau đó anh nhận ra Howard đang gọi tên ai và càu nhàu. "Zola. Chắc giờ hắn vẫn còn sống."

Tony quay mặt định bước đi thì Howard nói cửa ở hướng khác. Tony đến chỗ ông thì Howard hỏi gã có nhìn thấy tiến sĩ Zola không, và Tony nói không thấy bóng ai hết.

Tiếng gầm gừ của Steve nghe lớn hơn trước.

Howard hỏi, "Tôi có biết anh không?"

Tony bật cười, những người khác cũng thế.

Tony bảo gã là khách đến từ MIT, cho ông xem một chiếc ID giả.

"MIT," Tony và Rhodey bật cười.

Howard hỏi tên thì Tony buột miệng nói tên gã là Howard.

Tất cả bật cười.

"Howard?" Natasha nói với một tiếng cười. "Cả hai anh đều nói dối tệ quá."

Sau đó gã thêm vào thành Howard Potts.

"Potts hả?" Pepper thích thú.

"Ừ, đó là anh, Howard Potts." Tony đùa.

Tony bắt tay với Howard và Howard nói gã bắt tay và đừng kéo. Để ý đến biểu cảm của Tony, Howard nói, "Nhìn mặt anh có vẻ hơi xanh rồi đó Potts."

"Tôi thắc mắc tại sao." Tony châm biếm nói, "Có phải là tôi đang gặp gỡ người cha đã chết đâu cơ chứ."

"Tôi ổn. Chỉ là ngày hơi dài thôi."

"Muốn đi dạo xíu không?" Howard rủ.

Tony đồng ý và cả hai bước đi, Howard nhặt cái cặp lên và đưa lại cho gã.

Tất cả trợn mắt lên.

"Anh xém để quên khối Tesseract ư?!" Scott hét lên.

"Tôi hơi bị phân tâm thôi!" Tony chống chế.

Hank Pym đang trong phòng nghiên cứu, làm việc với cái mũ giáp Ant-Man ngay kế bên thì nhận được một cuộc gọi từ 'Captain Stevens' bên giao hàng, nói rằng họ đã có gói hàng.

"Hank?" Scott khó tin, "Ông ấy trông trẻ quá."

Sam nghiêng đầu nhìn màn hình. "Đó là cái mũ Ant-Man đúng không?"

Scott quay lại nhìn màn hình, và anh tròn mắt. "Đúng rồi!"

Steve nói họ không thể mang món hàng vào vì có vài người đang mở nó ra và thấy hơi bệnh. Hank giận dữ chạy ra khỏi văn phòng, trên đường còn đẩy trúng vài người khác.

Scott nhăn mặt. Anh đã nghe nói Hank hồi còn trẻ cũng là người kiểu giống mấy tên khốn, nhưng nhìn thấy vẫn có chút khác biệt.

Steve lẻn vào phòng nghiên cứu và lấy đi vài hạt pym.

"May mà anh lấy được." Sam nói, "Giờ thì anh không bị kẹt ở những năm 70 nữa."

Tony và Howard đang ở trong thang máy. Tony để ý đến bó hoa và hộp dưa cải bắp, nên hỏi Howard có hẹn phải không, và ông nói vợ ông đang mang thai.

Tony chớp mắt ngạc nhiên còn Pepper thì cười tận mang tai.

Tony chúc mừng ông.

"Có phải tôi vừa mới chúc mừng cha tôi vì đã có tôi không?" Tony ngờ vực hỏi, "Ngày hôm nay càng lúc càng quái dị."

Tony giữ dùm bó hoa cho Howard, và hỏi là vợ ông đã mang bầu mấy tháng rồi.

"Tám tháng." Pepper nhìn Tony bằng ánh mắt quái lạ. "Sao anh lại hỏi? Anh biết anh được sinh ra vào cuối tháng sau mà."

"Anh không biết nữa Pep." Tony đáp. "Cả ngày hôm nay đã đủ điên rồ rồi."

Howard nói bà ấy không thể chịu đựng được tiếng nhai của ông, nên ông phải ăn ở phòng trữ thức ăn.

Tony cười. Câu nói đó chính xác đang tóm gọn lại tuổi thơ của gã.

Tony nói gã có một đứa con gái, và Howard nói gái thì tốt rồi, con bé thì ít có khả năng thành người giống ông.

Tony trông sửng sốt.

Tony hỏi như vậy thì có gì không tốt.

Tony nhướn mày khi nghe điều bản thể 2023 đang nói. Từ khi nào mà gã bắt đầu thích cha của mình vậy chứ?

"Cứ cho là điều tốt hơn hiếm khi vượt quá lợi ích cá nhân của tôi."

Tony thở dài.

Steve đang lén lút đi vòng quanh khu quân sự.

Natasha rên rĩ. "Anh dở tệ đó Steve."

Steve để ý người phụ nữ trước đó đang kể cho hai tên lính nghe về anh và Tony.

"Thấy chưa!" Natasha chỉ ra. "Giờ mấy tên lính cũng biết rồi."

Người phụ nữ ấy nói một trong số họ có bộ râu lập dị như Mungo Jerry.

"Cái quái gì vậy?" Tony kêu lên, bực mình trong khi những người khác cười khúc khích. "Mungo Jerry?!"

Steve trốn vào trong văn phòng thì để ý thấy một bức ảnh của anh trước tiêm huyết thanh Siêu Chiến Binh.

"Cái gì?" Steve sửng sốt bảo.

Steve nhìn thấy Peggy lớn tuổi đang nói chuyện với ai đó và anh buồn bã nhìn cô.

"Ồ." Steve rầu rĩ lên tiếng, và Bucky an ủi đặt tay lên vai anh. Tất cả thương cảm nhìn Steve.

Steve cảm thấy như mình vừa bị một chiếc xe tăng cán qua. Giờ đây anh có thể quay trở lại những năm 40! Nhưng không, có vẻ sai. Peggy đã có một cuộc sống mới. Cô đã kết hôn và có con; một gia đình. Anh không thể quay lại và can thiệp được... phải không?

Tony và Howard bước ra ngoài. Tony hỏi ông định đặt tên gì, Howard bảo họ đang nghĩ nếu là con trai thì sẽ đặt là Elmonzo.

Tony trông khó chịu còn những người khác phá ra cười. "Elmonzo?!" Tony kêu lên. "Đó là một cái tên dở tệ!"

"Cháu không biết nữa chú Tony." Peter khúc khích cười. "Nghe hợp với chú đấy."

"Elmonzo Stark!" Rhodey gần như sắp té khỏi ghế, "Chúa ơi, nếu anh mà tên Elmonzo, không đời nào ta làm bạn được. Nghe xấu hổ muốn chết."

Tony khó chịu liếc mắt.

Howard hỏi Tony có lo lắng khi gã có con không. Tony đáp, "Lo dã man."

Tony gật đầu. Gã cũng đang cực kỳ lo lắng đây, nhưng gã không thể chờ được gặp Morgan. Tony nắm tay Pepper thật chặt.

"Anh có cảm thấy vậy là đủ không?" Howard hỏi, "Kiểu như anh nghĩ phải làm sao để hòa hợp được với nó một cách thành công không?"

Tony nhướn mày. "Hòa hợp được với nó?"

"Tôi phải cố hết sức để mang nó khắp nơi tôi đi."

"Cha tôi không bao giờ gặp vấn đề mà ông không thể giải quyết được bằng cái thắt lưng cả."

Tony trông sửng sốt. Hôm nay gã dần hiểu hơn về cha mình còn hơn quãng thời gian ông còn sống nữa.

"Tôi đã nghĩ rằng cha tôi đã cư xử quá hà khắc với tôi. Và giờ, nhìn lại thì tôi chỉ nhớ đến những thứ tốt đẹp." Howard hỏi đó là gì thì Tony thuật lại. "Tiền bạc không thể mua được thời gian."

Tony cười nhẹ. Howard đã nói như thế.

"Thông minh đấy."

"Ông ấy đã cố hết sức rồi." Tony nói.

"Để tôi nói với anh, mặc dù đứa trẻ đó chưa ra đời. Nhưng không có gì trên đời mà tôi sẽ không làm được cho nó."

"Cái gì?" Tony kinh ngạc.

Howard bước đến chỗ xe thì Tony nhìn thấy Steve, và ra hiệu rằng gã đã lấy được khối Tesseract. 

"Rất vui được gặp anh."

"Howard, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi." Tony nói, rồi gã ôm lấy ông khiến ông ngạc nhiên. "Cảm ơn ông vì những gì... ông đã làm cho đất nước."

Tony không biết nên cảm thấy thấy nào mới phải. Gã có rất nhiều kỷ niệm tồi tệ với người cha này, nhưng Tony thấy như mình đã nhìn thấy một khía cạnh khác của ông và gần như đã không còn ghét Howard nữa. Tất cả đã được giải phóng.

Tony bước đến chỗ Steve thì Howard hỏi Jarvis là họ từng gặp gã chưa.

Tony há hốc mồm, và hai mắt rướm lệ. Gã nghe thấy Rhodey cũng thế và anh thương cảm nhìn gã. Jarvis.

Steve nhìn thấy phản ứng của Tony và Rhodey thì hỏi. "Đó là ai thế?"

"Jarvis." Tony lặng lẽ nói.

"Jarvis?" Cả năm thành viên trong đội hình Avengers gốc kêu lên. Vision nhìn Jarvis một cách hiếu kỳ.

Tony gật đầu. "Căn bản là ông ấy nuôi lớn tôi." Gã nói, "Ông ấy cũng là bạn thân với Peggy." Tony bảo Steve. Steve trông kinh ngạc và sau đó nhìn Jarvis với vẻ hứng thú hơn rất nhiều.

Jarvis nói ông đã gặp rất nhiều người. Howard nói trông gã rất quen thuộc, nhưng bộ râu thì quái dị quá.

Tony khúc khích cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net