16. Tái ngộ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Ôn Nhược Hàn quay trở vào, Lam Khải Nhân đang vui vẻ trò chuyện cùng Lam Vũ Ninh. Hai người họ dường như nói đến quên trời quên đất, chẳng ai để tâm đến hắn vừa bước vào phòng. Không hiểu sao Ôn Nhược Hàn lại cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng đến cùng họ Ôn vẫn không chọn lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ khoanh tay mà dỏng tai nghe.

Lam Khải Nhân hỏi:

"Tại sao đệ lại đến được đây?"

Lam Vũ Ninh vô cùng thành thật đáp:

"Là ta trốn khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đi tìm huynh. Xui xẻo làm sao mà hết gặp phải Thanh Hành Quân đang trên đường tới Vân Mộng thì đến đụng vào thầy của huynh ấy đang từ Thanh Hà trở về. Chẳng còn cách nào, ta đành quay ngược đến Kỳ Sơn. Nhưng trên đường đi lại gặp phải một con xà tinh đang quấy nhiễu ở đây, đành xử lí nó trước rồi đi tiếp. Đến khi sắp xong rồi thì nó lại cắn một thôn dân, ta lại phải đưa ông ấy đến chỗ La Thần y. Cứ như vậy thì gặp huynh đó."

"Vậy sau đó con xà tinh thế nào?"

Lam Vũ Ninh nhoẻn miệng cười:

"Bán cho người ta ngâm rượu. Rắn nghìn năm tu luyện hiếm lắm, thu được rất nhiều tiền."

Nghe đến đây, Ôn Nhược Hàn lại nhớ đến mấy lượng bạc ban nãy cậu ta đưa cho mình. Tất nhiên, hầu bao đó vẫn ở trong tay hắn. Và cũng tất nhiên, hắn không thèm trả đâu.

Nhưng tạm thời Lam Vũ Ninh chưa nhớ ra chuyện đó, cậu lại tiếp tục thao thao bất tuyệt với Lam Khải Nhân:

"Huynh yên tâm, cái ta bán cho người ta chỉ là xác thôi, còn linh lực của nó đều đã bị ta đánh bay hết rồi."

Y cũng không cảm thấy lạ, chỉ mỉm cười lắc đầu:

"Không để cho cha ta biết là được rồi."

Lam Vũ Ninh nhe răng cười:

"Huynh không nói sẽ không ai biết đâu."

Tất nhiên Lam Khải Nhân sẽ không nói. Gia thế của Vũ Ninh vốn rất đặc biệt: không có hậu thuẫn, không có thân thích, lại chưa đủ tuổi xuống núi săn đêm; thành ra không thể có tiền tích góp. Nay cậu còn trốn đi tìm y, dĩ nhiên sẽ cần tiền ăn uống dọc đường, làm như vậy cũng không sao. Mà nói đến cha, y lại nhớ đến Lam Tư Thành. Lam Khải Nhân hỏi:

"Vậy huynh trưởng của ta thế nào rồi?"

Lam Vũ Ninh cười khúc khích:

"Tìm được đạo lữ rồi. Không những thế, đạo lữ còn là một tuyệt sắc giai nhân."

Nghe xong chuyện này, quai hàm của y dường như cũng sắp rớt luôn xuống. Cách đây không lâu, y cùng tiểu tử này còn đang bày trò cá cược xem huynh trưởng khi nào sẽ gặp được người trong mộng. Lam Khải Nhân cược cả đời sẽ không có, Lam Vũ Ninh lại cược chỉ 3 năm đổ lại sẽ có; không ngờ nó lại đúng. Sở dĩ y không nghĩ đến việc này vì huynh trưởng đối xử với ai cũng như nhau, bất luận là nam nữ già trẻ đều là một vẻ nhu thuận ôn hoà, thành ra y tưởng Lam Tư Thành đã bí mật xuất gia. Chỉ có người xuất gia mới đối xử với chúng sinh bình đẳng khoan dung như thế, không phải sao? Vậy mà nay chỉ mới mấy ngày không gặp, Vũ Ninh đã nói Lam đại công tử nhà y tìm được đạo lữ rồi. Thật sự, y không thể không kích động.

"Ai cơ?"

Cậu đáp:

"Huynh có nhớ tỷ tỷ ở sạp trò chơi trên Thải Y trấn không?"

Lam Khải Nhân lại càng kinh ngạc:

"Là tỷ ấy sao?"

Lam Vũ Ninh gật đầu, miệng tự lúc nào đã cười ngoác đến tận mang tai:

"Chính xác. Huynh không biết đâu. Sau đêm huynh mất tích, tỷ ấy đã đi theo Thanh Hành Quân xin làm tỳ nữ vì ở đó bị bà chủ hành hạ nhiều quá. Nhưng tất nhiên, huynh trưởng của huynh không thể đem một người không rõ gốc gác về Vân Thâm Bất Tri Xứ trong khi vẫn chưa giải quyết xong chuyện của huynh được, liền thẳng thừng từ chối. Nhưng Cố tỷ tỷ vẫn không bỏ cuộc, bám riết huynh ấy đến tận khi đến Vân Mộng, ta chính mắt nhìn thấy đó." - Nói đến đây, cậu liền đưa tay lên nhéo nhéo má Lam Khải Nhân, giọng điệu vô cùng sủng nịch - "Vậy nên, Khải Nhân à, huynh mau quay về đi thôi, còn phải chuẩn bị hỉ sự cho Thanh Hành Quân đấy!"

"Ta..."

Lam Khải Nhân chưa kịp cất lời đã cảm thấy một lực tay cực mạnh đột ngột kéo giật mình về phía sau. Cũng may Lam Vũ Ninh kịp thời buông tay, bằng không hai má của y đã sớm bị kéo rách! Nhìn thấy bóng áo đỏ của Ôn Nhược Hàn phấp phới trước mắt, y vẫn chẳng hiểu chuyện gì, liền nhăn mặt:

"Ôn cô nương, cô..."

Không để y nói xong, Ôn Nhược Hàn liền gằn giọng:

"Ôn cô nương cái con khỉ. Ôn đạo lữ! Ta chính là thê tử của huynh!"

Bây giờ thì đến lượt Lam Vũ Ninh trợn tròn mắt. Nhìn nữ tử mắt phượng mày ngài mang nộ khí bừng bừng đang đứng chắn trước mặt cậu và Lam Khải Nhân, Lam Vũ Ninh thật sự có cảm giác "nàng ta" sắp sửa ăn tươi nuốt sống mình tới nơi. Nhưng mà vấn đề không nằm ở đó. Vấn đề là, nàng ta nói mình chính là thê tử của Lam Khải Nhân!

Không nhịn được, cậu liền bật thốt lên:

"Huynh còn đi trước Thanh Hành Quân một bước sao?"

Lam nhị công tử không biết trả lời ra sao, đành ấp úng đáp:

"Cũng không phải... bọn ta..."

Ôn Nhược Hàn cao giọng:

"Ngủ chung giường, ăn chung bàn rồi. Lam huynh đệ đây có gì cần hỏi nữa không?"

Nghe xong lời này, cả Lam Vũ Ninh và Lam Khải Nhân đều triệt để câm nín. Nhưng Ôn "cô nương" dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, liền huơ huơ cái mạt ngạch in hoa văn mây cuốn trên tay rồi bồi thêm một câu:

"Chỉ thiếu nước bái đường thôi. Nhưng cũng không sao, A Nhân nói sẽ đem ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ bái đường tử tế, không vội"

Không hiểu sao nghe giọng của "nàng", Lam Vũ Ninh lại cảm thấy có chút bực tức, giống như đang... ghen. Nhưng mà ghen cái gì chứ? Cậu và người ở đằng sau "nàng" đều là nam nhân, đã vậy còn là huynh đệ thân thiết, vốn dĩ không cần ghen tuông. À không. Hiện tại rõ ràng không nên thắc mắc chuyện đó. Câu cần hỏi phải là: Từ bao giờ? Lam Khải Nhân quen người này từ bao giờ? Ngủ chung giường từ bao giờ? Ăn chung bàn từ bao giờ? Hẹn ước từ bao giờ? Trao cho "nàng" mạt ngạch của Lam gia từ bao giờ?

Đối với hàng loạt câu hỏi đó, vốn dĩ Lam Khải Nhân cũng muốn trốn tránh không trả lời. Nhưng khi đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Ôn "cô nương", y đành rũ mi, thở dài đáp:

"Ta gặp Ôn cô nương ở bến thuyền, những chuyện kia... đều làm ngay từ hôm đó. Sau này nàng ấy chính là đạo lữ của ta."

Lam Vũ Ninh nghe xong liền muốn chửi thề. Mẹ nó! Quá nhanh! Nhưng may thay, 1000 điều gia huấn được khắc bằng chữ Triện đã kịp thời cản cậu lại. Cuối cùng Lam Vũ Ninh chỉ có thể thốt ra một câu:

"Tâm phục khẩu phục!"

Khác với Lam Khải Nhân, vì từ nhỏ đã lăn lộn ngoài đầu đường xó chợ nên cậu cũng có chút hiểu biết về những chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa nam và nữ. Thành ra đến khi chính tai nghe y nói mình cùng cô nương này đã chung chăn chung gối, Lam Vũ Ninh thật sự cảm thấy vô cùng choáng váng. Những chuyện cậu chỉ cần nghĩ đến thôi đã rùng mình mà nay Lam Khải Nhân lại dám làm... Khi nào phải hỏi y vài thứ mới được.

Về phần Ôn Nhược Hàn, sau khi hắn nghe Lam Khải Nhân ngượng ngùng nói ra câu "Sau này nàng ấy chính là đạo lữ của ta" đã cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Hắn cong môi cười với y, giọng nói trở nên vô cùng ngọt ngào:

"Sau này huynh phải đối xử tốt với ta đó. Huynh đã hứa rồi."

Lam Khải Nhân mím mím môi, sau đó cũng đành gật đầu. Phải. Y hứa rồi.

Nhận được câu trả lời như ý, Ôn Nhược Hàn đã vui lại càng vui. Hắn ngồi xuống cạnh y và Lam Vũ Ninh, sau đó cất lời:

"Vì hiện tại Lam ca ca không tiện đi lại nên chúng ta sẽ ở lại đây 2 tuần, sau đó cùng về Vân Thâm Bất Tri Xứ."

Chuyện này tất nhiên không ai phản đối. Nhưng trước hết phải nghĩ cách truyền tin cho Lam Tư Thành đã. Truyền âm thì cả 3 đều chưa học đến, gửi thư thì sợ không tìm được người đáng tin. Cuối cùng, Lam Khải Nhân nghĩ ra một cách: Y vẫn gửi thư, nhưng sẽ viết bằng kí hiệu. Cứ như vậy, chỉ hơn 1 ngày sau, phong thư đó đã được truyền đến tay Lam Tư Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net