17. Âm hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Lam Khải Nhân không thấy Ôn Nhược Hàn nằm cạnh mình. Quay ngang quay dọc một hồi, cuối cùng y cũng phát hiện ra "nàng" không ở trong phòng nữa, chỉ có Lam Vũ Ninh đang trải chiếu ngủ dưới đất. Trời vẫn còn tối, xem ra giờ Mão vẫn còn xa. Vốn cũng muốn đi tìm xem Ôn Nhược Hàn ở đâu, nhưng lại sợ kinh động đến vết thương nên y đành nằm xuống ngủ tiếp. Có lẽ Ôn "cô nương" đã theo cữu cữu của mình đi hái thuốc. Trong bữa tối hôm qua, đại đồ đệ của La Cẩn Trình đã nói vậy.

"Sư phụ có chuyển lời, ngày mai Ôn cô nương sẽ cùng ngài đi hái thuốc trong rừng từ giờ Sửu, đến giờ Thìn mới về. Các vị còn lại cứ tự nhiên."

Nghe xong câu đó, Ôn Nhược Hàn đã trằn trọc suốt một đêm. Sau đó trước khi ngủ, "nàng" còn hỏi y:

"Liệu cữu cữu có thích ta không?"

Lam Khải Nhân liền gật đầu:

"Chắc chắn sẽ thích."

Bởi vì Ôn Nhược Hàn cái gì cũng chưa làm. La Thần y ghét "nàng" chẳng qua là vì những chuyện đã cũ, mà phụ mẫu sai thì đâu thể trách con cái được? Mà dường như ông ấy cũng nhận ra điều đó nên mới gọi "nàng" cùng đi hái thuốc. Vì vậy, chỉ cần Ôn Nhược Hàn biểu hiện tốt thì chắc chắn sẽ được yêu mến.

Nghĩ vậy, y lại an tâm trở mình ngủ tiếp.

Nhưng chỉ vừa mới chợp mắt không lâu, Lam Khải Nhân đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non từ đâu vang lên. Lúc này trời vẫn chưa sáng, nhà của La Cẩn Trình lại không ở gần chợ nên không thể là tiếng của thôn dân buôn bán, thành ra Lam Khải Nhân có cảm giác đặc biệt quỷ dị. Cứ như là tiếng khóc từ âm ty địa phủ vọng lại chốn dương gian.

Vẫn chưa vội ngồi dậy, y chỉ lẳng lặng lắng tai nghe thêm một chút. Một lúc sau, Lam Khải Nhân vẫn không thể xác định được phương hướng của tiếng khóc, liền vươn người dậy mở cửa sổ ra để xem xem. Nhưng tay còn chưa kịp chạm đến khung gỗ thì đã có một bóng người xuất hiện. Bóng người in trên tấm giấy dán cửa màu trắng thật sự là của một nữ nhân tóc dài nhỏ bé, di chuyển vô cùng kì lạ. Nếu chỉ đi đi lại lại thông thường thì không sao, nay còn di chuyển rất nhanh mà cái bóng không hề quay ngang hay quay dọc, cũng không nhấp nhô lên xuống theo từng bước chân. Cũng tức là, thứ này không phải con người.

Ngay khi xác nhận được điều này, Lam Khải Nhân liền muốn đưa tay lần mò xuống dưới gối. Hôm qua y và Lam Vũ Ninh đã vẽ mấy lá bùa cùng phù triện để phòng khi cần dùng đến, có mấy lá để dưới gối y. Lúc đó Lam Khải Nhân còn bảo không cần chuẩn bị chùa chú trấn yểm yêu ma vì thứ bọn họ đối mặt là đám người bắt cóc bằng xương bằng thịt, ai ngờ hôm nay lại thật sự cần đến... Cũng may Lam Vũ Ninh cẩn thận, vẫn làm một hai lá để phòng xa. Nhưng y bất chợt nhận ra thân thể mình hoàn toàn không thể cử động. Ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Lam Khải Nhân bắt đầu hoảng sợ.

Đúng vào lúc này, một tiếng "két" kéo dài vô cùng rợn người vang lên. Tiếng cánh cửa gỗ lâu ngày không mở cọ vào nhau hoà cùng tiếng khóc ai oán và tiếng gió lùa u u thật sự rất doạ người. Nhưng đường đường là một thế gia công tử giới chân tu, Lam Khải Nhân làm sao có thể tỏ ra mình sợ hãi? Đảo mắt xuống nhìn cánh tay bất động của mình, y chỉ có thể thầm than trời một tiếng. Thôi bỏ đi. Không động được thì không động được, y đối với ai cũng không thù không oán, để xem nó muốn làm gì. Nghĩ vậy, Lam Khải Nhân đành nằm yên chờ đợi. Tất nhiên, nếu có sự lựa chọn khác thì y sẽ không chọn cách đó.

Cái bóng đính trên cửa sổ đã dần di chuyển chậm lại. Lam Khải Nhân cũng căng mắt nhìn theo những chuyển động của nó. Y thấy rất rõ ràng cái bóng đang trườn dần vào ô cửa sổ, tiến vào phòng; nhưng toàn bộ cũng chỉ được có thế, sau đó hoàn toàn không thấy gì khác. Lúc này Lam Khải Nhân vẫn không thôi sợ hãi. Mồ hôi tự lúc nào đã lấm tấm trên trán, y còn có thể cảm nhận được rõ ràng lòng bàn tay mình đang đẫm mồ hôi, tóc mai cũng dần trở nên ẩm ướt. Nín thở đảo mắt nhìn lên trần nhà, y vẫn không nhìn thấy gì. Nhưng đến khi quay sang nhìn Vũ Ninh, Lam Khải Nhân liền cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, lông tơ trên người cũng dựng đứng cả lên.

Cái bóng đó đang đứng dưới chân Lam Vũ Ninh!

Lúc này y mới cố gắng vùng vẫy, muốn ngồi bật dậy để kéo tiểu tử đó chạy trốn. Nhưng dù có cố gắng thế nào, Lam Khải Nhân vẫn chỉ có thể cử động con ngươi. Cơ thể này dường như đã không còn thuộc về y nữa, y không thể điều khiển nó làm theo ý mình được.

Cái bóng màu đen đó vẫn lẩn nhẩn bên Lam Vũ Ninh, dường như muốn ngắm nghía cậu cho rõ. Tiếng khóc càng lúc càng bi ai, dường như muốn gọi tất cả mọi người dậy chứng kiến sự oan ức của nó, cách di chuyển của cái bóng lại càng lúc càng nhanh, còn Lam Khải Nhân thì không thể làm gì khác ngoài mở mắt nhìn nó trân trân. Y cố gắng mở miệng, gọi tên cái người đang say ngủ ở dưới đất để đánh động nhưng đến cả nửa chữ cũng không thể phát ra. Y cảm thấy lồng ngực mình bắt đầu đau đớn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Lam Vũ Ninh dường như không nhận ra điều gì khác lạ, vẫn một mực nhắm nghiền mắt, thậm chí cậu còn dụi dụi vào gối giống như một con mèo nhỏ. Lam Khải Nhân chỉ còn biết cắn môi mà than trời than đất. Giờ y chỉ mong trên người cậu còn giữ mấy lá bùa trấn yểm yêu ma ngày hôm qua, bằng không thì cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Bất chợt, cái bóng kia chỉ trong chớp mắt đã lướt về phía y. Nó đứng ngay cạnh đầu giường, đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay y. Rõ ràng đó chỉ là một cái bóng đen vô hình vô dạng trong suốt, nhưng Lam Khải Nhân vẫn cảm thấy nơi cổ tay đang truyền đến cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tuỷ. Thậm chí y còn mơ hồ cảm thấy bàn tay đang chạm vào cơ thể mình rất gầy gò, giống như một bộ xương khô. Đúng vào lúc sợ hãi đến mức tim sắp vỡ ra thì y lại nhận thấy tứ chi có thể cựa quậy. Không một khắc do dự, Lam Khải Nhân ngồi bật dậy, y phục ướt đẫm mồ hôi. Lúc này trời đã sáng hẳn, cái bóng đó không còn thấy đâu nữa.

Lúc này Lam Vũ Ninh đang nắm lấy vai y mà lắc loạn, nét mặt vô cùng lo lắng. Cậu cau mày nhìn gương mặt tái xanh của y, giọng nói nửa phần tò mò, nửa phần quan tâm:

"Huynh sao thế? Ta gọi mãi mà không tỉnh, mơ thấy gì sao?"

Lam Khải Nhân vẫn chưa hoàn hồn. Y kinh ngạc:

"Đệ vừa dậy sao?"

Lam Vũ Ninh lắc đầu:

"Không, ta dậy từ nãy. Lúc đó huynh đang ú ớ nói mơ, ta tưởng có chuyện gì liền dậy xem, ai ngờ gọi huynh không tỉnh, chân tay thì cứ vùng vẫy mãi. Ta vừa gọi vừa lay đến mấy lần mà không có ích gì. Huynh rốt cuộc mơ thấy cái gì thế?"

Y mở lớn mắt nhìn tiểu tử này, sau đó hỏi lại lần nữa:

"Khi ngủ đệ không nghe thấy tiếng khóc à, cũng không thấy cái bóng nào sao?"

Lam Vũ Ninh thở dài, đoạn vươn tay rót cho y chén nước, bảo:

"Thật sự không có gì hết. Huynh nằm mơ thôi."

Đón lấy chén nước từ tay cậu, Lam Khải Nhân vẫn không thôi bàng hoàng. Rõ ràng khi đó y đã nhìn thấy cái bóng đứng ngoài cửa sổ, sau đó trườn vào phòng, sau đó nữa là đứng dưới chân Lam Vũ Ninh... Hơn nữa tiếng khóc kia vô cùng chân thật, ngay cả cái nắm tay kia cũng hoàn toàn không phải là mơ. Nếu là mơ, Lam Khải Nhân sẽ không cảm thấy nóng lạnh hay đau đớn. Nhưng nay y lại cảm thấy bàn tay gầy gò đó túm lấy mình rất chặt, tựa hồ muốn bóp nát cả xương. Như chợt nhận ra điều này, Lam Khải Nhân liền đặt chén nước xuống rồi vén ống tay áo mình lên.

Lam Vũ Ninh thấy thế cũng khẽ kêu một tiếng:

"Tay huynh sao thế? Bầm tím cả rồi!"

Sắc mặt y trầm xuống chỉ trong chốc lát. Quả nhiên không phải mơ. Như vậy chứng tỏ nơi ở của La Thần y có vấn đề. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng y bảo:

"Lát nữa đệ xuống chợ mua ít đồ lễ về đây, ta muốn chiêu hồn."

Lam Vũ Ninh kinh ngạc trợn mắt:

"Huynh gặp ma sao? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?"

Biết là trước sau gì cũng phải kể cho cậu, Lam Khải Nhân đành thuật lại những chuyện ban nãy. Khi nghe xong cậu đã sợ đến mức mặt tái xanh, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói:

"Hay là chúng ta chuyển đi nơi khác? La Thần y vẫn thường chữa bệnh ở nhà, ngộ nhỡ có ai vì ông ấy mà chết nên mới sinh lòng oán thán, đến chết vẫn không hết căm hận nên mới quay về báo thù thì sao? Chúng ta không liên quan, nên..."

Y liền đưa tay lên cốc vào đầu cậu một phát, nghiêm giọng:

"La Thần y cả đời hành y cứu người, nhất định không có chủ đích giết người. Có oán cũng chỉ là oán lầm thôi. Ông ấy đã giúp ta chữa chân, ta lại nợ ơn cứu mạng của cháu ông ấy, lẽ nào lại không ra tay cứu giúp? Mà đệ còn đang ở nhờ nhà người ta đấy nhé, tiền cơm hôm qua cũng chưa có ai đòi của đệ đâu."

Vốn đang định nhắc lại chuyện Ôn Nhược Hàn không thèm trả bạc cho mình, nhưng khi cậu nhìn thấy vẻ kiên quyết của Lam Khải Nhân thì lại chẳng nói nữa. Ý y đã quyết, hơn nữa cả hai người họ đều là những kẻ trọng tình trọng nghĩa, sao có thể vì sợ hãi mà bỏ mặc người mình mang ơn?

Đúng lúc Lam Vũ Ninh đang thở dài ngao ngán thì Ôn Nhược Hàn trở về. Nhìn thấy "nàng", Lam Khải Nhân liền ra hiệu cho cậu đừng nói gì đến chuyện đó, đoạn cất lời:

"Cô nương về rồi sao?"

Ôn Nhược Hàn nhìn qua có vẻ hơi mệt mỏi, gương mặt lại lấm lem bùn đất. Nhưng nghe y hỏi vậy, hắn liền nhe răng cười:

"Về rồi. Cữu cữu nói hôm nay hái như vậy là đủ nên ta được về sớm. Hai người đang nói chuyện gì đó?"

Y lắc đầu:

"Không có chuyện gì hết."

Ôn Nhược Hàn nghe xong cũng không hỏi nữa, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà ngâm nga hát mấy câu, sau đó ra ngoài rửa mặt. Lúc này Lam Khải Nhân mới lại dặn dò:

"Nhớ lời ta dặn đấy, lát nữa xuống chợ mua ít đồ lễ, đêm nay chúng ta sẽ xử lí thứ đó."

Lam Vũ Ninh liền thắc mắc:

"Nhưng mà không phải Ôn cô nương cũng ở đây sao?"

Tất nhiên y biết chuyện này. Nhà của La Cẩn Trình quả thực có chút nhỏ, chỉ có một gian bếp, khách phòng để tiếp người bệnh thì nối liền với thiện phòng, phòng ngủ của ông thì chung luôn với phòng của đại đồ đệ, còn lại hai gian nhà nhỏ đều có bệnh nhân ở lại. Ban đầu y muốn để Ôn Nhược Hàn sang đó ngủ với hai vị cô nương đã ở đây từ trước, nhưng "nàng" nhất quyết không chịu, nói rằng y đã định sẵn là phu quân của mình thì cần gì làm chuyện thừa thãi đó? Lam Vũ Ninh nghe xong cũng biết thân biết phận trải chiếu nằm xuống đất, chỉ thiếu nước tự phong ấn hai tai mình lại. Nhưng đó là đêm trước, còn đêm nay họ muốn làm việc thì phải để Ôn Nhược Hàn qua chỗ khác ngủ.

Bỗng ở bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, không lâu sau thì giọng của đại đồ đệ vang lên.

"Ôn cô nương, sư phụ nói hai vị tiểu thư kia đã khỏi bệnh rời đi rồi. Đêm nay cô nương hãy qua đó ngủ."

Lam Khải Nhân liền cười:

"Lát nữa ta sẽ chuyển lời cho nàng ấy. Đa tạ huynh."

Xem ra, ý trời cũng đã định rằng đêm nay họ phải giúp đỡ cho La Cẩn Trình trừ ma diệt quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC