2. "Chính tay ta đã giết nó"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở gian trong của Nhã Thất, Lam Khải Nhân vô cùng suy yếu đang nằm trên noãn sàng. Dựa vào ánh nến leo lét, Lam Vũ Ninh có thể nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của ông. Thật sự đúng như lời y sư nói, chỉ sợ không qua nổi mùa thu năm nay...

"Vũ Ninh."

Sau khi ho mấy tiếng, Lam Khải Nhân cất giọng khàn khàn gọi y. Cái tên này dường như đã không được ông nhắc đến từ lâu, nay gọi ra có chút thất thần. Mà Lam Vũ Ninh nghe xong cũng không khỏi giật mình. Phải rất lâu sau đó y mới hoàn hồn, run run đáp:

"Vâng."

Giờ thì đến phiên Lam Khải Nhân rơi vào trầm mặc. Ông không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đã từng là bằng hữu của mình suốt mấy chục năm, cũng chính là kẻ thù truyền kiếp của mình mấy chục năm; trong thoáng chốc bất ngờ nhận ra mình và y đều đã bị thời gian mài mòn đến kiệt quệ. Lam Vũ Ninh không còn là đứa trẻ nhút nhát hay lẽo đẽo chạy sau lưng ông năm ấy, ông cũng chẳng còn là Lam gia nhị công tử hoạt bát một thời. Nay tất cả những gì họ nhìn được nơi đuôi mắt đầu mày của đối phương chỉ còn là những nếp nhăn mỏng manh cùng sự tiều tụy, tất cả đều là dấu vết của thời gian.

Lẳng lặng cảm thán sự thay đổi của cả hai xong, Lam Khải Nhân mới thò tay vào lồng ngực mình móc ra một chiếc chìa khóa mạ bạc đưa cho y, bảo:

"Đệ giúp ta mở ngăn kéo bên kia, lấy cho ta chiếc hộp trong đó."

Theo hướng chỉ của Lam Khải Nhân, Lam Vũ Ninh nhanh chóng tìm thấy một hộp gỗ chạm trổ gia văn mây cuốn của Cô Tô Lam thị. Trong thoáng chốc nhìn thấy nó, từ đỉnh đầu y đã truyền đến một cơn choáng váng.

Bao nhiêu năm nay, không lẽ Lam Khải Nhân vẫn giữ lại vật đó?

Hoang mang đưa chiếc hộp cho Lam Khải Nhân, Lam Vũ Ninh sau đó cũng không thể rời mắt khỏi từng hành động của ông, chỉ biết đứng chết trân một chỗ. Lam Khải Nhân nhẹ nhàng vận linh lực miết tay một cái, khóa của chiếc hộp rơi ra. Quả nhiên là nó. Ông mở hộp, lấy ra từ trong đó một miếng ngọc bội đỏ rực ngang dọc những vết nứt. Hình như trước khi được bỏ vào hộp, miếng ngọc bội đã bị ai đó tàn nhẫn đập nát rồi lại gắn lại nên mới có bộ dạng như vậy.

Lam Vũ Ninh thấy Lam Khải Nhân ngây ngốc nhìn miếng ngọc, y phải thu hết dũng khí mới có thể thốt ra một câu:

"Huynh còn nhớ tên khốn kiếp đó sao?"

Lam Khải Nhân ngước đôi mắt mỏi mệt lên nhìn y, khóe môi không biết có phải hay không đang nhếch lên cười:

"Ta đã uống canh Mạnh Bà đâu mà có thể quên? Mà thậm chí uống rồi cũng chưa chắc quên được tên khốn kiếp đó. Đệ biết không... Trong mấy chục năm qua, chưa một ngày nào hắn không xông vào giấc ngủ của ta, đến trong mơ cũng ép ta phải gặp hắn."

Vừa nói, Lam Khải Nhân vừa mân mê miếng ngọc bội. Mặc dù lời ông nói ra chẳng dùng từ nào thanh nhã nhưng hành động thì lại rất dịu dàng, tựa như chỉ cần miết mạnh một cái là miếng ngọc kia sẽ vỡ thành trăm mảnh.

Lam Vũ Ninh siết chặt nắm đấm, hằn học nhìn nó:

"Huynh điên rồi mới nhớ hắn suốt mấy chục năm! Huynh đã quên hắn đã làm gì huynh sao? Năm đó chính hắn đã..."

Không để y nói hết câu, Lam Khải Nhân đã ngắt lời:

"Chính vì hắn nợ ta quá nhiều nên ta mới không thể quên hắn. Trên đời chỉ có con nợ mới quên mình vay bao nhiêu chứ làm gì có kẻ cho vay nào lại quên được món tiền mình đã mất?"

Lam Vũ Ninh cứng họng, gân xanh lúc này đã nổi lên đến tận trán. Nhưng vì sợ Lam Khải Nhân kích động, bệnh tình càng lúc càng tệ hơn nên y đành ngậm miệng chẳng nói lời nào.

Lam Khải Nhân lại húng hắng ho thêm mấy tiếng. Nhanh tay lấy chiếc khăn được gấp vuông vắn bên đầu giường che đi búng máu vừa trào ra từ họng, ông liền biết thân thể tàn tạ này sắp không nghe theo ý của mình nữa, đành vào luôn việc chính:

"Vũ Ninh, nay ta sắp chết rồi, đệ có thể thành thật trả lời ta một câu không?"

Thấy bộ dạng thập phần yếu ớt của ông, lại tinh ý phát hiện ra máu đỏ dần thấm ra chiếc khăn màu trắng ông cầm trên tay, Lam Vũ Ninh chỉ biết mím môi thật chặt. Y dĩ nhiên biết tại sao nửa đêm nửa hôm Lam Khải Nhân lại gọi y đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, càng hiểu tại sao ông lại nhẹ nhàng gọi y là "Vũ Ninh" chứ không giương đao bạt kiếm coi y là kẻ thù như năm xưa. Có lẽ ông đã biết.

Nhìn gương mặt đăm chiêu của Lam Vũ Ninh, Lam Khải Nhân liền biết mình đã nắm chắc một nửa phần thắng trong tay, liền tiếp tục cất lời:

"Lẽ nào đệ thật sự muốn ta chết rồi mà vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện đó?"

Lam Vũ Ninh cắn răng, lắc đầu. Dĩ nhiên với tư cách một người bằng hữu, một người bạn tâm giao, một kẻ chịu ơn cứu mạng; Lam Vũ Ninh không thể nhìn ông chết không nhắm mắt. Nhưng liệu rằng khi nói ra sự thật, ông có thôi đau khổ không hay lại tiếp tục dằn vặt tự trách? Lam Vũ Ninh lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng quyết định bảo:

"Huynh hỏi đi. Nếu biết ta sẽ trả lời huynh."

Lam Khải Nhân nắm miếng ngọc bội màu đỏ, lòng bàn tay chẳng biết tự bao giờ đã rịn đầy mồ hôi. Ông cảm thấy lồng ngực mình dần căng lên vì ứ khí. Ông không thở được. Nhưng ông hiểu tất cả những điều đó không phải là do bệnh tật gây nên mà là bởi bản thân quá hồi hộp, muốn sớm nghe được câu trả lời mình mong muốn.

"Người đó... có phải còn sống không?"

Khi nghe giọng mình phát ra, Lam Khải Nhân có thể cảm thấy rõ ràng sự run rẩy đứt quãng. Ngay cả ông cũng có thể nghe ra bản thân mong muốn câu trả lời là "có" đến mức nào. Nhưng Lam Vũ Ninh lại lắc đầu:

"Đã chết từ 20 năm trước, chính tay ta giết."

Dường như biết y sẽ trả lời như vậy nên Lam Khải Nhân cũng không kích động, chỉ lạnh nhạt buông một câu:

"Ta đã hỏi thiền sư Mẫn Giác ở Tịch Viên Các. Năm đó đệ quả thực đem y tách khỏi ta, nhưng cuối cùng đệ không ra tay. Thiền sư đêm ấy đã thấy đệ toan dìm người xuống lại vớt lên. Vũ Ninh, đệ không lừa được ta. Đệ không thể giết chết người đó!"

Đối diện với lời nói nhàn nhạt mà như buộc tội của Lam Khải Nhân, y vẫn bình tĩnh đáp trả:

"Không dìm chết thì có thể khẳng định ta không đánh chết, không chôn sống sao? Khải Nhân... Huynh đừng cố chấp nữa. Những người chết đều đã chết rồi, huynh cần sống thì vẫn phải sống. Những chuyện cần quên thì mau quên đi."

Chẳng buồn nghe lời khuyên của y, Lam Khải Nhân kiên định bảo vệ suy đoán của mình:

"Đệ không thể giết y! Mau nói đi, hiện giờ người đó đang ở đâu?"

Lam Vũ Ninh tất nhiên không dễ đầu hàng, chỉ lẳng lặng lắc đầu nói không biết rồi xoay gót bước đi. Nếu suốt 20 năm nay ông đã nghĩ người đó chết rồi thì cứ tiếp tục nghĩ thế đi. Nay nếu biết sự thật, e rằng chỉ cảm thấy tiếc nuối hơn, hối hận hơn...

Nhưng chân y vừa mới bước được đến bước thứ 3, Lam Khải Nhân từ trên giường đã ngồi bật dậy, hét to một tiếng:

"Đệ không thể bắt phụ tử chúng ta chia lìa! Lam Vũ Ninh, đệ rốt cuộc dựa vào cái gì gì mà làm ra chuyện đó?!"

Lam Vũ Ninh chợt khựng lại. Không quay đầu nhìn Lam Khải Nhân y cũng biết trên mặt ông bây giờ chắc chắn đã dàn dụa nước. Nhưng dù có như vậy, Lam Khải Nhân vẫn không nên biết người đó đang ở đâu thì tốt hơn.

"Khải Nhân... Huynh đừng cố chấp nữa. Dù có sống hay đã chết, dù huynh có muốn ta nói cái gì thì người đó vẫn không bao giờ gọi huynh là "cha". 20 năm trôi qua rồi, mọi thứ đều đang tốt đẹp, huynh hà cớ gì phải biết tường tận mọi thứ? Trong lòng huynh cũng hiểu có những chuyện bản thân biết là được rồi, không cần phải nói ra. Huynh như vậy..."

Không để Lam Vũ Ninh dông dài, ông liền cắt ngang:

"Nó có phải Tư Truy không?"

Y khựng lại. Lam Khải Nhân cứ nghĩ mình đoán đúng, nhưng sau đó liền nhận lại một cái lắc đầu chắc nịch:

"Không phải. Huynh đừng đoán già đoán non nữa. Đứa bé đã chết rồi. Chính tay ta đã giết nó. Thật sự đã giết nó. Huynh nghỉ ngơi đi."

Lời nói vừa dứt, Lam Vũ Ninh liền rời khỏi. Còn lại một mình trong căn phòng leo lét ánh nến, Lam Khải Nhân nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng của y. Mãi đến khi Lam Vũ Ninh đã rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ ông mới hoàn hồn, đem đầu gối ôm vào ngực rồi thống khổ rơi lệ.

"Nhược Hàn... Đệ ấy nói dối. Con của ta và ngươi, chắc chắn còn sống..."

Miếng ngọc bội màu đỏ chẳng thể đáp lại y, chỉ có thể yếu ớt phát quang dưới ánh nến leo lét. Càng nhìn nó, Lam Khải Nhân lại càng nghẹn ngào...

Bên ngoài trời vẫn đang mưa lớn, đứa trẻ đó liệu có đang phải dầm mưa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net