3. Thiên Tử Tiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lam Vũ Ninh trở ra, mưa vẫn trắng xoá một trời. Đến lúc này ông mới chợt nhận ra bản thân khi nãy đi quá vội, đến ô cũng chẳng nhớ mang đi. Vốn cứ nghĩ phải đội mưa về, không ngờ lại có người đem ô đến.

"Cha!" - Lam Cảnh Nghi một tay cầm ô, một tay nâng gấu áo chạy về phía Lam Vũ Ninh, trên môi là nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Thấy con trai đến, Lam Vũ Ninh dĩ nhiên cũng rất vui. Từ ngày nó đến Vân Thâm Bất Tri Xứ theo học, số ngày về nhà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Gia quy nghiêm ngặt, huống hồ Lam Cảnh Nghi cũng rất thích nơi này, vì thế ông chẳng có cách nào bắt cậu về. Nay Lam Cảnh Nghi đã là gia phó Lam gia phong quang vô hạn, ngày ngày ở bên phò trợ Lam Tư Truy, số lần cha con họ gặp nhau đã ít lại càng ít. Kể ra nếu ông ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ thì cũng không phải như vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuộc đời làm gì có chuyện "nếu như"? Năm ấy ngoại trừ lựa chọn dọn ra ngoại thành Cô Tô, tránh xa tầm mắt của Lam Khải Nhân thì sao có thể đạt được mục đích?

Lam Cảnh Nghi dù đã hơn 20 tuổi đầu mà vẫn mang thần sắc như một đứa trẻ, không màng tới mấy gia quy nghiêm ngặt trên tấm bia những 4000 điều kia mà chạy về phía ông, miệng cười không thể khép lại nổi. Nước mưa dưới chân cậu hoà vào bùn đất rồi lại bắn tung lên, ướt đẫm cả vạt áo lẫn ống quần trắng như sương tuyết. Nhưng Lam Cảnh Nghi cũng chẳng quan tâm, vẫn vui vẻ gọi "cha". Bất giác Lam Vũ Ninh cảm thấy tim mình thắt lại.

Năm xưa ông bắt Lam Khải Nhân phải rời xa con trai mình, có phải đã sai rồi không?

Huyết mạch vốn là thứ vô cùng kì diệu. Nếu không có thì không sao, nhưng một khi đã có rồi thì dù thế nào cũng không có ai nỡ chối bỏ, càng không thể rời xa. Năm ấy Lam Khải Nhân mặc kệ thế gian, đóng cửa bế quan trên Tịch Viên Các chính là bởi muốn bảo vệ đứa trẻ đó. Nhưng dù có phòng bị kĩ càng đến đâu ông cũng không thể ngờ đến vào thời khắc cuối cùng, Lam Vũ Ninh lại là người đem đứa trẻ rời đi. Nhớ lại cảnh tượng năm đó, Lam Vũ Ninh không nén được liền buông một tiếng thở dài. Đêm mưa lạnh lẽo, những chuyện cũ tràn về trong hồi ức lại càng khiến lồng ngực ông run rẩy. Đó là lần đầu tiên ông lừa Lam Khải Nhân, chuyện về đứa trẻ đó cũng là chuyện duy nhất ông không cho Lam Khải Nhân biết. Trước tình cảnh năm ấy, Lam Vũ Ninh không thể chọn cách khác.

Mải mê suy nghĩ, ông nhất thời quên đi con trai mình đang đứng trước mặt. Lam Cảnh Nghi lâu ngày không được gặp cha nên cũng không để ý sắc mặt của ông, chỉ biết thao thao bất tuyệt:

"Cha cha, hôm nay trời mưa lớn như vậy, cha ở lại với con một đêm đi?"

"À, nhưng mà không được. Mẹ con sợ sấm chớp, cha phải mau về đi thôi. Chậc... À, dạo này ở nhà thế nào ạ? Tiểu Hinh mới về nhà chồng có quen không? Lần trước con viết thư cho muội ấy, bảo rất tốt nhưng không biết có thật không? Tiểu Hinh gả đi tận Thanh Hà, xa nhà như thế mà chẳng nói trong thư một lời, chắc không muốn con lo."

"Cha, hôm nay Lam tiên sinh gọi cha tới là có chuyện gì thế? Từ xưa đến nay con chưa thấy hai người gặp nhau bao giờ cả."

Một hồi lâu sau nhận ra Lam Vũ Ninh không đáp lại, Lam Cảnh Nghi mới cảm thấy kì lạ. Vừa cầm ô, cậu vừa giật giật góc áo của ông, gọi mấy tiếng:

"Cha!"

Đến lúc này Lam Vũ Ninh mới hoàn hồn. Nhìn thấy đôi mắt trong vắt của con, ông liền cảm thấy tâm tình của mình dịu lại. Vốn muốn vươn tay xoa đầu Lam Cảnh Nghi, nhưng bất chợt ông nhận ra đứa bé này lại cao hơn lần trước gặp mặt rồi, đành phải đổi thành vỗ vai.

"Trong nhà đều ổn. Con xem con đó, ở đây mãi rồi cũng chẳng buồn về. Tiểu Hinh ở bên đó thật sự rất tốt, trượng phu của con bé đúng là kẻ chẳng có tiền đồ, bị nó mắng một câu đã quỳ ngay xuống. Thật sự vui đến mức quên luôn chúng ta rồi."

Lam Cảnh Nghi liền bật cười:

"Sao có thể chứ? Cha, con tiễn cha về."

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, trời càng lúc càng khuya. Mấy chiếc đèn lồng được đám môn sinh Lam gia thắp lên đã bị gió thổi đến chao chao đảo đảo, ánh sáng theo đó mà lúc mờ lúc tỏ. Lam Cảnh Nghi vừa che ô cho cha, vừa phải đem một lá phù đốt lên cho sáng đường đi. Đêm mưa đường trơn trượt, cẩn thận vẫn hơn.

"Hôm nay Lam tiên sinh gọi cha đến có chuyện gì mà muộn vậy?"

Lam Vũ Ninh cười:

"Chuyện của con."

Lam Cảnh Nghi liền không tự chủ mà bật thốt lên:

"Con không có vi phạm gia quy!"

Nói xong lời này, cậu mới cảm thấy buồn cười. Nay đã trở thành gia phó Lam gia mà vẫn sợ cái bia đá kia đến vậy... Quả thực cậu đã bị ám ảnh quá sâu sắc những lần chịu phạt năm xưa. Trong đám tiểu bối Lam gia, Lam Cảnh Nghi là người nghịch ngợm nhất, vô phép vô tắc nhất, khiến cho Lam Khải Nhân đau đầu nhất; thành ra mỗi lần gặp gỡ cậu đều phải nghe giáo huấn đến ong cả đầu. Đến nay cũng vì chuyện đó mà Lam Cảnh Nghi hay tránh mặt Lam Khải Nhân. Cũng không phải ghét bỏ thù hận gì cả, chỉ là cảm thấy... sợ.

Thấy con trai mình luống cuống như thế, ý cười của Lam Vũ Ninh lại càng đậm:

"Ông ấy không kể tội con đâu. Muốn gọi ta đến chẳng qua là để hỏi vài chuyện."

"Chuyện gì ạ?"

Một thoáng im lặng qua đi, ông đáp:

"Không biết. Chắc ông ấy nhớ nhầm nên mới hỏi ta thôi."

Lam Cảnh Nghi gật gù:

"Cũng đúng, tiên sinh già rồi."

Lam Vũ Ninh không đáp lời con trai, chỉ đăm chiêu nhìn vào màn mưa mịt mùng phía trước. Rất lâu sau đó ông mới hỏi:

"Từ ngày ông ấy ốm, con có vào chăm ngày nào không?"

Lam Cảnh Nghi liền đáp:

"Có ạ, nhưng sau đó Hàm Quang Quân, Trạch Vu Quân, Giang Tông chủ cùng họ Nguỵ đó lần lượt thay nhau chăm sóc tiên sinh. Thành ra con cũng chỉ phải chăm một đêm."

Lam Vũ Ninh "à" một tiếng rồi bảo:

"Sau này đến thăm ông ấy nhiều một chút. Ta ở xa, ông ấy lại không muốn thấy mặt ta."

Từ lâu đã biết cha mình cùng Lam Khải Nhân từng là bằng hữu, lại từng nghe kể ông nợ ơn cứu mạng của Lam Khải Nhân; Lam Cảnh Nghi liền hiểu ý của cha. Ông đang muốn con trai thay mình trả ơn. Nhưng bao nhiêu năm qua, chưa lần nào cậu nghe cha kể lí do tại sao Lam tiên sinh lại ân đoạn nghĩa tuyệt với ông. Người Cô Tô Lam thị cũng không ai nói với nhau chuyện này, cứ như thể đây là điều đại kị của Lam gia. Nhưng nay cha đã nhắc tới, vậy thì Lam Cảnh Nghi cũng đánh bạo mà hỏi một chút:

"Tại sao tiên sinh lại không muốn thấy mặt cha?"

Một thoáng do dự qua đi, Lam Vũ Ninh nhẹ nhàng đáp:

"Vì ta cướp đi một thứ rất quan trọng với ông ấy."

Lam Cảnh Nghi:

"Thứ gì ạ?"

Lam Vũ Ninh không đáp, chỉ mỉm cười nhìn cậu rồi tiếp tục bước đi. Sẽ đến một ngày, con trai ông hiểu có những chuyện chỉ cần bản thân biết rõ là được, không cần nói với ai và cũng không thể nói với ai. Chuyện năm đó của Lam Khải Nhân bị cả Lam gia coi là nỗi ô nhục, sao ông có thể đem ra kể hết cho cậu nghe?

Nhìn tấm bia gia huấn rặt một điều nghiêm ngặt đứng sừng sững đứng giữa gió mưa mịt mờ, Lam Vũ Ninh bỗng dưng nói với con trai:

"Con có biết không? Ngày xưa Cô Tô Lam thị chỉ có 1000 điều gia quy, nhưng chính Lam tiên sinh của con đã làm thành 3000. Nay thì hay rồi, cháu của ông ấy lại thêm vào 1000 điều nữa..."

Lam Cảnh Nghi lè lưỡi:

"Tư Truy sẽ chẳng làm thế đâu. Tiên sinh thật là..."

Lam Vũ Ninh lắc đầu, cười nhạt:

"Hồi trẻ ông ấy không như vậy đâu."

Phải.

Hồi trẻ Lam Khải Nhân chẳng "già" như hiện tại. Thậm chí cái ngày ông cùng Lam Vũ Ninh quen biết cũng chính là ở dưới chân núi Cô Tô, trong lúc cả đám đang đánh nhau tranh giành một vò Thiên Tử Tiếu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC