20. Yên chi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngươi… là ai?”

Khi giọng nói của nàng ta vang lên, Cố Miên còn cảm thấy kinh ngạc hơn nữa. Không chỉ gương mặt, vóc dáng, mà ngay cả giọng nói của nàng và nàng ta cũng giống y hệt nhau! Trên đời lại có chuyện kì lạ như thế sao?

Trong khi Cố Miên đang thắc mắc thì cô nương đó đã dè dặt bước đến trước mặt nàng, hai tay hơi vươn lên như muốn sờ thử một cái. Cố Miên cũng không động đậy, chỉ trân trân nhìn vào gương mặt giống hệt mình. Nhìn nàng ta, nàng cảm thấy như đang soi gương. Ngay cả cái nốt ruồi nhỏ xíu nơi khóe mắt cũng không chút khác biệt.

Sau khi chạm vào gò má của Cố Miên, nàng liền nói:

“Ngươi không phải yêu ma quỷ quái. Ngươi là người.”

Cố Miên liền gật đầu, giọng nói có chút giễu cợt:

“Đúng, ta là người, tên là Cố Miên. Trên đời làm gì có yêu ma quỷ quái?” – Ngẫm nghĩ một chút, nàng lại cảm thấy lời này hình như không đúng lắm. Nếu trên đời thật sự không có yêu ma quỷ quái thì sao có thể tồn tại rồng? Mà đã không có rồng thì sao lại tồn tại nương tử của rồng?

Cố Miên nghĩ xong liền ngập ngừng hỏi:

“Vậy ngươi là tân nương của rồng sao?”

Người kia lập tức thừa nhận:

“Phải, ta là tân nương của rồng, tên là Cố Thương.”

Ngay cả họ cũng giống nhau!

Khi nhận ra điều này, cả hai đều kinh ngạc không thôi. Giữa bọn họ có quá nhiều sự trùng hợp, cứ như thể được đúc ra từ một khuôn. Thật ra Cố Miên cũng đã lờ mờ cảm nhận được đây là tỷ muội song sinh của mình, nhưng nàng lại không chắc có phải không. Phụ mẫu cùng các ca ca chưa từng nói với nàng chuyện này, những người hầu kẻ hạ trong Thảo Đường Xuân cũng chưa từng nhắc đến bất cứ vị tiểu thư nào khác ngoài nàng. Nàng là con út trong nhà, bên trên là 9 vị ca ca, hoàn toàn không có tỷ tỷ ruột thịt.

Nhưng nghĩ kĩ một chút thì đây có thể là muội muội của nàng. Biết đâu nàng ta lại được sinh ra sau khi nàng đến Kiều phủ thì sao? Mà cũng không đúng. Nếu như bé hơn nàng đến tận 7 tuổi thì nay Cố Thương chỉ nhỏ bằng một nửa nàng thôi, không thể lớn thế này được.

Nghĩ một hồi không ra, cuối cùng nàng đành hỏi:

“Cha mẹ ngươi có phải họ Cố không?”

Cố Thương liền phì cười:

“Ta theo họ cha là Cố. Ngươi nói xem?”

Cố Miên cũng cảm thấy mình có chút ngốc, đành ngượng ngùng đảo mắt sang chỗ khác, đoạn bảo:

“Cha ta là Cố Mẫn Phong, mẹ ta là Doãn Mộng Thanh.”

“Ta cũng thế!” – Cố Thương bật thốt lên. Lúc này cả hai người mới bừng tỉnh.

“Ta là Thập tiểu thư Cố gia, 15 tuổi.”

“Ta là Thập Nhất tiểu thư Cố gia, cũng 15 tuổi!”

Quả nhiên, bọn họ là tỷ muội song sinh!

Khi nhận ra điều này, Cố Thương và Cố Miên ngoại trừ kinh ngạc thì chính là vui mừng đến phát điên. Nhất là Cố Thương. Đã 15 năm nàng phải sống trên toà tháp cao này, người duy nhất nàng được gặp chính là người tự xưng là “nhũ mẫu”. Bà ta lo cho nàng từ bữa ăn đến giấc ngủ, thậm chí cả việc dạy học cũng do một tay bà đảm nhận. Bất luận là việc gì, Cố Thương cũng đều chỉ có thể nói được với nhũ mẫu mà thôi. Thậm chí nếu không nhìn thấy những môn sinh thay phiên nhau canh gác Tây lâu, nàng sẽ lầm tưởng thế gian này chỉ có mỗi 2 người là nàng và bà ấy. Nay bỗng dưng từ đâu nàng lại phát hiện ra một tỷ tỷ song sinh giống hệt mình, cảm giác thật sự không thể diễn tả bằng lời.

Cố Miên và Cố Thương cứ lẳng lặng nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Cố Miên là người lên tiếng trước:

“Tại sao muội lại là thê tử của rồng?”

Nàng dửng dưng đáp:

“Vì đó là số mệnh của ta. Những nữ tiền bối khác ở Cố gia cũng đều là nương tử của rồng.”

Cố Miên lại kinh ngạc hỏi tiếp:

“Có chuyện này sao? Sao ta chưa từng nghe qua?”

Cố Thương nghi hoặc nhìn vị tỷ tỷ mới nhận của mình, mắt phượng trong chốc lát đã nhíu lại thành một đường:

“Tỷ có thật là người họ Cố không đấy? Những chuyện này, nhũ mẫu nói người Cố gia đều nắm rõ như lòng bàn tay.”

Cố Miên nghe vậy liền cẩn thận suy nghĩ lại. Cuối cùng nàng phải khẳng định: Bản thân thật sự chưa từng nghe qua những chuyện kì lạ như thế, dù chỉ là một chữ cũng không. Rõ ràng theo lời của mẫu thân, Cố gia chỉ là một thư hương thế gia bình thường. Sở dĩ trong nhà có nhiều người như thế vì họ có kinh doanh buôn bán, còn rèn thêm cả kiếm nên trong nhà mới trưng nhiều kiếm đẹp. Phụ thân không bao giờ cho nàng động đến những thứ đó vì sợ nữ nhi này sẽ tự làm tổn thương mình. Còn những chuyện kinh doanh buôn bán thì 9 ca ca của nàng thay nhau đảm nhiệm nên chẳng mấy khi thấy cả 9 người ở nhà, mà nàng cũng chưa từng phải ngó qua sổ sách. Cuộc sống của Cố Miên chỉ có cầm kỳ thi hoạ, việc gì cũng không tới tay, đồ nặng nhất nàng từng cầm chỉ là một cái bút; đôi khi chán quá sẽ cùng mấy tỷ muội nhà Kiều thẩm đi ngao du sơn thuỷ mấy hôm rồi về. Thật sự chỉ có thế.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Cố Thương, nàng chỉ đành kể hết những chuyện trong mười mấy năm qua mình từng trải. Vì cũng chẳng có gì đặc sắc nên nàng kể rất nhanh, chỉ tầm một nén hương là đã chẳng còn gì để nói. Nhưng khi nghe xong, Cố Thương lại hỏi rất nhiều. Nàng muốn biết về những món đồ chơi trên chợ, những lễ hội được tổ chức hằng năm, những người tỷ tỷ từng được gặp… Cứ một hỏi một đáp như vậy, cuối cùng cũng đến quá nửa đêm.

Khi nghe thấy tiếng bước chân từ tầng dưới vọng lại, Cố Thương vội bịt miệng Cố Miên lại, thấp giọng nói:

“Nhũ mẫu sắp lên kiểm tra muội đã ngủ chưa, tỷ mau trốn đi.”

Lời nàng vừa mới dứt thì tiếng bước chân đã dừng lại ngay trước cửa. Cố Miên không biết phải làm sao, đành phải lăn xuống dưới gầm giường. Còn Cố Thương cũng biết mình không kịp giả ngủ, đành tiện tay tháo ra mấy cây trâm trên đầu vứt bừa xuống bàn, sau đó vò vò tóc cho rối tung lên. Đến khi nhũ mẫu tiến vào thì chỉ thấy Cố Thương đang mắt nhắm mắt mở đến bên bàn rót một chén nước, giống như nàng thật sự vừa mới tỉnh dậy vì thấy khô cổ. Thấy bà, nàng liền nói:

“Vân nương, hết nước rồi.”

Nhũ mẫu lập tức nhận lấy cái ấm, nói:  

“Vậy để ta đi lấy cho tiểu thư.”

Nhưng Cố Thương lại phẩy tay, đoạn quay lưng bước vào màn:

“Không cần đâu, ta uống rồi. Vân nương về đi.”

Thấy bộ dạng như bị làm phiền của nàng, bà cũng không nói thêm nữa, chỉ “vâng” một tiếng rồi lẳng lặng lui ra.

Đợi đến lúc bước chân của nhũ mẫu hoàn toàn biến mất, Cố Thương mới gọi Cố Miên ra. Thấy tóc tai của  tỷ tỷ mình dính đầy mạng nhện, nàng liền bật cười, sau đó vươn tay ra lấy hết xuống. Vừa lấy, Cố Thương vừa nhẹ giọng bảo:

“Tỷ tỷ ở lại đây đêm nay đi, ta không muốn ngủ một mình nữa…”

Thật ra Cố Miên cũng rất muốn ở lại, nhưng sáng mai nàng đã phải trở về Kiều gia nên chỉ đành thở dài, lắc đầu:

“Không được, ta không thể ở đây được. Có khi… nửa năm nữa ta mới có thể đến thăm muội.”

Cố Thương liền hoảng hốt giữ nàng lại, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc. Nếu không ngại to tiếng sẽ làm Vân nương nghi ngờ thì nàng đã thật sự khóc lên rồi:

“Đừng mà! Ta đã ở đây một mình quá lâu rồi… Xin tỷ đấy, ta không muốn đâu!”

Nghe vậy, Cố Miên cũng không biết phải làm sao. Bất chợt nàng nảy ra một ý, liền nói:

“Hay là như vậy đi. Bây giờ muội thế chỗ của ta, ta thế chỗ của muội. Muội về nhà Kiều thẩm thẩm, ta ở lại Tây lâu, nửa năm sau chúng ta lại đổi về như cũ, thế nào?”

Thực chất khi nói ra điều này Cố Miên cũng có phần sợ hãi, nhưng thật ra nàng phấn khích nhiều hơn. Cuộc sống của nàng trong 8 năm qua quả thực có chút nhàm chán. Cầm kỳ thi hoạ luyện mãi rồi cũng thành quen, ngao du sơn thuỷ có xa đến đâu cũng không thể ra khỏi chốn kinh thành, những khu chợ có náo nhiệt ra sao thì cũng chỉ có từng đấy món hàng, nàng cũng chẳng có hứng sắm sửa thêm nữa. Đối với cuộc sống lặp đi lặp lại như vậy, Cố Miên muốn thử sống trong Tây lâu này hơn. Sống cuộc sống mà thê tử của rồng đang sống, sống cuộc sống nàng chưa từng được nghe bất cứ ai nhắc đến trước đây. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, Cố Miên đã cảm thấy như có lửa đốt trong bụng.

Mà chính bản thân Cố Thương cũng nghĩ như thế. Khi nghe xong câu nói của tỷ tỷ, hai mắt nàng liền sáng lên. Nàng chưa từng nghĩ đến việc bản thân được rời khỏi Tây lâu. Mặc dù nhũ mẫu đã nhiều lần nhắc nhở rằng nàng không được phép rời khỏi đây nửa bước, không được gặp bất cứ ai khác ngoài bà; nhưng một thiếu nữ mới có mười mấy tuổi đầu thì sao có thể ngăn được hứng thú với thế gian? Nàng luôn thắc mắc mọi thứ bên ngoài Tây lâu sẽ thế nào, phụ mẫu nàng là người ra sao, những gì viết trong sách cái nào là thật cái nào là giả,… Đối với Cố Thương, việc làm thê tử của rồng là một điều rất trừu tượng. Nàng chưa từng gặp rồng, chỉ từng nghe kể qua lời của nhũ mẫu. Nàng cũng không cảm thấy việc mình đang gánh trên vai là việc liên quan đến sự thành vinh của cả gia tộc. Nhũ mẫu chưa nói đến chuyện đó, chỉ bảo nếu Thanh Long tức giận thì thiên hạ sẽ đảo lộn. Nhưng nàng nào có biết “thiên hạ” là cái gì để thương xót?

Ôm trong mình những suy tư đó, Cố Thương và Cố Miên đều chấp nhận kế hoạch đã đề ra. Dù sao cũng chỉ có nửa năm rồi ai sẽ lại về vị trí của người ấy, hơn nữa hai người họ lại giống nhau như vậy, chắc chắn không có vấn đề gì.

Cứ như vậy, họ tráo đổi y phục cho nhau rồi nhanh chóng kể lại vắn tắt những thói quen của bản thân. Cuối cùng khi đến giờ Dần chính khắc, Cố Thương đã lợi dụng thời điểm những môn sinh kia đổi ca trực lần nữa để thoát khỏi Tây lâu. Từ trên cao nhìn xuống bóng người giống hệt mình cứ xa dần, nhỏ dần rồi biến mất hẳn, Cố Miên liền cảm thấy hồi hộp không thôi. Vậy là chỉ còn mấy canh giờ nữa, nàng sẽ được sống một cuộc sống hoàn toàn xa lạ đối với mình.

Chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi mà nàng đã cảm thấy tim mình như sắp rớt ra khỏi lồng ngực, cho dù có nằm xuống để cố chìm vào giấc ngủ cũng chẳng thể chợp mắt.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net