19. Yên chi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Sơn Cố thị là một thế gia tung hoành tiên đạo đã mấy ngàn năm, danh tiếng không hề thua kém Cô Tô Lam thị, Lan Lăng Kim thị, Kỳ Sơn Ôn thị hay Vân Mộng Giang thị. Nhưng khác với những thế gia khác, Kỳ Sơn Cố thị không lấy kiếm tu làm chủ mà lại đi canh giữ những thần thú thượng cổ như Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Bạch Trạch, Chúc Âm,... Cả thảy có đến gần trăm thứ. Mỗi đời Tông chủ của Cố gia đều chỉ có thể sinh được một người con gái, còn lại đều là con trai. Đến năm 16 tuổi, nữ nhân ấy sẽ được đưa đến Thanh Long động. Việc làm này gần như bị coi là hiến tế, nhưng cũng không còn cách nào khác. Bọn họ nhận ra nữ nhân Cố gia có thể làm yên lòng Thanh Long, mà chỉ cần Thanh Long không gây sóng gió thì những môn sinh trong môn phái đều có thể trấn yểm tốt những thần thú thượng cổ còn lại. Nữ nhân Cố gia không lập gia thất, cũng không ra khỏi cửa phòng trong suốt 16 năm. Ngoại trừ một người vú nuôi vừa chăm sóc vừa kiêm luôn dạy học đã được tuyển chọn kỹ lưỡng thì họ cũng không được tiếp xúc với bất cứ ai cả. Cuộc đời của những nữ nhân mang họ Cố chính là một cái lồng giam khép kín, vô cùng tàn nhẫn, vô cùng đáng thương. Nhưng đến đời thứ 75, không hiểu vì nguyên do gì mà Tông chủ phu nhân lại sinh được một cặp nữ song sinh. Một là Thập tiểu thư Cố Miên, hai là Thập Nhất tiểu thư Cố Thương. Khi chuyện này xảy ra, phu thê Cố gia Tông chủ vô cùng vui sướng vì 16 năm sau họ vẫn còn lại một người con gái ở lại phụng dưỡng mình, sống một cuộc đời bình thường như bao nữ nhân khác. Nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì họ nhận ra: phải sớm chọn một người làm tế vật cho thần thú Thanh Long. Cố gia Tông chủ đã bàn bạc kĩ lưỡng với các bậc trưởng bối, cuối cùng chiếu theo số mệnh mà quyết định để Thập nhất tiểu thư Cố Thương đến Thanh Long động.

Cố Miên hay hỏi mẹ, tại sao trong Thảo Đường Xuân lại có một toà tháp cao luôn khoá kín? Cố mẫu mỗi lần nghe con hỏi vậy đều rơi nước mắt vì nhớ Cố Thương nhưng vẫn gắng trả lời:

"Vì ở đó có thê tử của rồng. Chúng ta không ai được vào đó hết."

Sở dĩ bà trả lời như vậy là bởi không muốn Cố Miên biết đến chuyện của Cố gia. Nếu số phận đã định sẵn nó không phải là người được đưa đến Thanh Long động thì bà sẽ cứ để nó sống một cuộc sống bình thường như bao vị tiểu thư khác trong nhân gian. Cố Miên không được học trong Cố gia, không được nhìn những môn sinh khác luyện tập, không được bén mảng đến Tây lâu. Ngoài những chuyện đó ra, nàng còn không được làm rất nhiều thứ khác. Nhưng đến năm Cố Miên 7 tuổi, phu thê Cố gia Tông chủ nhận ra không thể cứ giấu kín mọi chuyện với nàng trong Thảo Đường Xuân như vậy, liền đem nàng gửi cho một thịnh tộc thế phủ trong kinh thành. Đợi đến khi Thập Nhất tiểu thư Cố Thương "gả" đi rồi sẽ lại đón nàng về Cố gia. Đến lúc đó, cho dù Cố Miên có biết chuyện cũng không vấn đề gì.

Cứ như vậy, nàng có 8 năm sống trong nhung lụa, được học cầm kỳ thi hoạ như bao nữ nhân bình thường khác, cuộc đời cứ thế êm đềm trôi qua. Bên cạnh Cố Miên có một nha hoàn tên là Hạ Thanh Thanh, nàng ta lớn hơn nàng 3 tuổi, đi theo nàng từ khi nàng rời Cố gia. Hạ Thanh Thanh dung nhan xinh đẹp, hành sự cẩn tắc, lại vô cùng trung thành với chủ nhân. Đối với Cố Miên, Hạ Thanh Thanh không khác gì tỷ tỷ ruột thịt. Mà đối với Hạ Thanh Thanh, Cố Miên cũng không đơn thuần là chủ nhân. Bọn họ thân thiết với nhau như hình với bóng, cho dù có làm gì cũng dính chặt lấy nhau. Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng bọn họ là cùng một mẹ sinh ra.

Có một hôm Hạ Thanh Thanh trở về giữa đêm mưa, thần sắc thập phần buồn khổ. Cố Miên hỏi nàng do đâu mà khóc, nàng chỉ quỳ xuống mà dập đầu.

"Tiểu thư, nô tì đến chào người lần cuối."

Cố Miên liền giật mình, hoảng hốt giữ nàng lại:

"Ngươi đừng nói bừa! Có chuyện gì thì cứ nói ra, ta sẽ đứng ra làm chủ."

Dùng dằng một hồi lâu, cuối cùng Hạ Thanh Thanh cũng nức nở thú nhận:

"Nô tì... có mang. Đã 5 tháng rồi, không thể giấu nữa."

Cố Miên kinh ngạc:

"Là con của ai thì đem đến cho người đó nhận, sao phải quyên sinh?"

Hạ Thanh Thanh lắc đầu quầy quậy không đáp, chỉ biết sụt sùi khóc than. Thấy thế Cố Miên cũng hiểu ra người này vốn dĩ không muốn nhận con, mà Thanh Thanh cũng đã cùng đường tuyệt lộ. Trầm ngâm suy tư một lát, cuối cùng nàng bảo:

"Ngươi cứ giữ đứa trẻ này lại, chúng ta về Cố gia. Phụ mẫu thương ta như vậy, ngươi lại chăm sóc ta từ bé, đối với ta lại chẳng khác nào tỷ muội ruột thịt; chắc chắn họ sẽ không bắt ngươi phải đi chết."

Năm đó Hạ Thanh Thanh 18 tuổi, Cố Miên 15 tuổi.

Trên đường trở về Thảo Đường Xuân, Cố Miên gặp một môn người gặp nạn. Bản tính vốn dĩ thiện lương nên nàng liền ra tay cứu giúp. Lần đầu gặp gỡ, Cố Miên không biết người ta là công tử nhà nào, chỉ thấy trên người y vận một bộ y phục trắng tinh như sương tuyết, ngũ quan thập phần tinh tế. Chỉ tiếc, trên đầu toàn là máu tươi, mà bộ y phục kia cũng đã nhiễm ít nhiều bụi bẩn. Cùng Thanh Thanh cõng y vào trong xe ngựa, lại đưa y đến một y quán trong vùng, lo cho y tiền thuốc thang cùng phòng trọ xong xuôi đâu đấy nàng mới lại lên đường đến Thảo Đường Xuân. Trước khi đi, vì đã động lòng với vị công tử ấy nên nàng đã để lại miếng ngọc bội tuỳ thân chứng minh thân phận Cố gia tiểu thư của mình. Cố Miên tin, nam nhân nàng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sẽ là người trọng tình trọng nghĩa, y chắc chắn sẽ đi tìm nàng. Còn nếu nàng tin sai người thì cứ coi như mình đi đường làm rơi miếng ngọc đi.

Đi được 2 ngày, cuối cùng nàng cùng Hạ Thanh Thanh cũng trở về Cố gia. Vì biết con gái mình về từ trước nên phu thê Cố Tông chủ đã chuẩn bị mọi thứ rất kĩ càng. Lần này bọn họ còn làm kĩ hơn những lần trước, bởi vì Cố Miên đột ngột gửi thư nói muốn về chứ không đợi đến Tết Nguyên Đán. Ban đầu Cố Tông chủ định không cho phép, nhưng lời lẽ trong thư quá khẩn thiết, giống như không cho phép nàng cũng sẽ trốn về nên thành ra họ phải đồng ý.

Tối hôm đó, Cố Miên đem Hạ Thanh Thanh đến phòng mẹ, quỳ lạy mà rằng:

"Mẫu thân, hôm nay nhi nữ quay về là muốn cầu xin một chuyện."

Vốn yêu thương đứa con gái này hơn bất kì thứ gì khác trên đời nên bà chưa kịp nghe đã lập tức đồng ý:

"Có gì đứng lên rồi hẵng nói. Ta là người sinh ra con, trên đời có gì mà ta không thể cho con?"

Nghe vậy nàng an tâm hơn nhiều, liền trực tiếp vào đề luôn:

"Mẫu thân... con muốn xin gửi Thanh Thanh ở đây một thời gian."

Cố mẫu hơi nhíu mày:

"Tại sao? Không phải con rất thân với Thanh Thanh sao?"

Lúc này Hạ Thanh Thanh mới quỳ rạp xuống, run rẩy cất lời:

"Phu nhân, là nô tì trót dại có mang... Xin phu nhân thương tình cho nô tì cùng đứa trẻ ở lại Thảo Đường Xuân. Nô tì và nó nguyện vĩnh viễn hầu hạ Cố gia và tiểu thư, cả đời cúc cung tận tuỵ, đến chết cũng không thôi."

Cố phu nhân nghe xong liền muốn hỏi cha đứa bé là ai, tại sao lại không nhận? Nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của Hạ Thanh Thanh, bà lại thôi không hỏi nữa. Không nhận thì chính là không nhận, lí do còn để làm gì? Hơn nữa bà và nữ tử này đều cùng phận nữ nhân, trăm đắng ngàn cay khi thai nghén mà không có chồng ở bên đều hiểu rõ. Mặt khác, nếu như không bị dồn đến bước đường cùng, nàng ta sẽ đến cầu cứu người mình chưa trả hết nợ ân tình sao? Đưa mắt nhìn dáng người run rẩy đang quỳ trước mắt, bà thở dài một tiếng rồi ôn tồn đáp:

"Đứng lên đi. Cái gì mà sống với chết? Ngươi còn trẻ, đừng mở miệng ra là chết chóc như vậy. Ngươi đi theo Miên Miên từ bé, tâm tính lại không xấu, ta sẽ không phụ bạc ngươi. Ngươi ở lại Thảo Đường Xuân cũng được, nhưng phải dọn ra chỗ kín người lại qua. Hằng ngày ta sẽ sai người đem cơm đến, cũng sẽ cho ngươi một bà tử kín mồm kín miệng, không phải lo. Đến khi đứa trẻ sinh ra, ta sẽ nói với mọi người là nhặt được nó ở trước cổng Thảo Đường Xuân nên đem về nuôi. Con của ngươi sẽ trở thành môn sinh Cố gia chứ không phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Như vậy thế nào?"

Hạ Thanh Thanh liền ngẩng phắt đầu, đôi mắt đào hoa long lanh nước. Trong đôi mắt ấy, Cố mẫu có thể nhìn thấy đến 7 phần kinh hoảng giống như thụ sủng nhược kinh:

"Phu nhân... không trách phạt nô tì sao?"

Bà lắc đầu, mỉm cười:

"Ai nói không phạt chứ? Ta phạt ngươi sau khi sinh con 2 tháng phải trở về hầu hạ Cố Miên ngay lập tức. Nó ở nhà người khác một mình, thân cô thế cô ta không an tâm."

Cố Miên liền vui vẻ lên tiếng:

"Vậy con ở Thảo Đường Xuân luôn! Như thế con sẽ không phải xa mẫu thân nữa, cũng không phải ở nhà người khác nữa."

Lời vừa mới dứt, Cố phu nhân đã thu lại nụ cười. Bà nghiêm giọng:

"Không được. Tròn 1 năm nữa con mới được trở về."

Cũng như bao đứa trẻ khác không muốn ở xa mẹ, Cố Miên liền phụng phịu:

"Tại sao chứ? Con đã ở đó rất lâu rồi. Con muốn..."

Không để nàng nói hết câu, Cố mẫu lập tức cắt ngang:

"Miên Miên, ta đã nói với con rồi. Ta gửi con đi không phải vì ghét bỏ con. Chỉ là pháp sư nói nếu con không ở bên ngoài đến năm 16 tuổi, chắc chắn sẽ đoản mệnh chết sớm. Thân làm mẹ, sao ta có thể nỡ xa con? Con nhớ ta một, ta còn nhớ con mười. Nhưng số mệnh đã định sẵn, ta nào có thể làm khác..."

Nói đến đây, bà liền bật khóc. Từng câu từng chữ kia tuy có chỗ không phải thật, nhưng suy cho cùng thì cũng đâu phải hoàn toàn là giả dối? Bà sinh 11 người con, trong đó có 2 đứa con gái đều phải sớm đưa đi nơi khác. Cố Thương thì bị bế đi khi chưa tròn 1 tháng, Cố Miên lại phải ăn nhờ ở đậu nhà người ta từ năm 7 tuổi... Thân làm mẹ, sao có thể nỡ xa con? Rõ ràng là đứa con mình mang nặng đẻ đau, thế mà đến khi sinh ra lại phải cắn răng trao vào tay người khác... Trên đời này làm gì có người mẹ nào tình nguyện làm điều đó? Nhưng bà không phải nữ nhân bình thường mà là phu nhân của Cố gia Tông chủ. Ngay từ khi chấp nhận yêu nam nhân ấy, bà đã phải chấp nhận hết thảy những niềm vui sướng cùng sự khổ đau trên vị trí này, bao gồm cả nỗi đau phải rời xa con. Chỉ là lòng người không phải làm bằng sắt đá, bà vẫn không thể ngừng khóc khi nhắc lại nỗi đau này.

Thấy mẹ khóc, Cố Miên liền quên luôn điều mình vừa xin xỏ. Nàng lập tức chạy đến ôm chầm lấy bà, liên tục tạ tội:

"Mẫu thân, người đừng khóc. Con sai rồi, người đừng khóc. Ngày mai trời sáng con sẽ lập tức trở về nhà Kiều thẩm thẩm, con không ở lại đây nữa. Mẫu thân đừng khóc mà..."

Cứ như vậy, mãi đến nửa đêm nàng mới cùng Hạ Thanh Thanh trở về tư phòng của mình trong Thảo Đường Xuân. Nhưng trên đường trở về, nàng lại muốn đi vãn cảnh đêm nên liền đổi hướng. Ai ngờ lại đi lạc đến tận Tây lâu.

Nhìn thấy đỉnh tháp cao vút như chọc thủng được cả 9 tầng mây đứng sừng sững trong đêm tối, Cố Miên liền cảm thấy có chút tò mò. Hồi nhỏ mẹ đã nói đây là nơi thê tử của rồng ở, dặn nàng tuyệt đối không được bén mảng đến. Nhưng hiện tại nàng đã lớn nên những lời nói đó chẳng còn hiệu lực. Mà nghĩ kĩ lại thì có lẽ năm đó mẹ nói vậy là bởi sợ nàng trèo cao nguy hiểm chứ không phải có huyền cơ gì. Nghĩ thế, nàng liền nói với Thanh Thanh:

"Chúng ta lên Tây lâu đi. Ở trên đó ngắm trăng chắc đẹp lắm."

Hạ Thanh Thanh tất nhiên không đồng ý. Tuy nàng chưa từng nghe kể trong đó có cái gì, nhưng Tông chủ cùng phu nhân đã nhiều lần nhắc nhở không được phép để Cố Miên bén mảng đến gần đó nên càng cứ như vậy mà làm theo. Chỉ là mặc cho nàng ta hết lời ngăn cản, Thập tiểu thư vẫn chạy đi trước. Đợi đến khi nàng ta đuổi kịp thì Cố Miên đã trèo lên trên. Lúc này cũng vừa hay những môn sinh canh cửa Tây lâu trở về sau khi thay ca. Thấy Hạ Thanh Thanh toan bước vào trong họ liền cản lại, nghiêm giọng:

"Không ai được đến đây. Hạ cô nương, xin trở về."

"Nhưng..." - Lời nói vừa định phát ra thì lập tức kẹt lại nơi cổ họng. Nàng không thể nói với bọn họ là Cố Miên vừa chạy vào trong được... Nếu phu nhân mà biết chuyện, chắc chắn sẽ tức giận không thôi. Thôi thì nàng đành đợi bọn họ đổi ca thêm lần nữa rồi lẻn vào kéo tiểu thư ra vậy.

Mà lúc này, Thập tiểu thư đang chật vật trèo lên đỉnh tháp. Có thử mới biết cái tháp này thật sự không thể dễ dàng leo. Vốn dĩ nàng cũng không muốn đi nữa, nhưng khi nhìn xuống dưới lại tiếc công mình bỏ ra, nàng lại tiếp tục trèo lên. Càng lên cao, lối đi càng hẹp. Thẳng đến khi không còn thấy bất cứ cái cầu thang nào nữa thì Cố Miên đã dừng lại trước một căn phòng vẫn còn sáng ánh nến. Vừa khó khăn ổn định lại nhịp thở, Cố Miên vừa tự hỏi người thắp nến trong này là ai. Chẳng nhẽ thật sự là thê tử của rồng như lời mẹ nói? Nhưng vì từ bé đã không được kể cho nghe những chuyện linh dị nên Cố Miên cũng không tin, liền bạo dạn nhón chân đẩy cửa bước vào.

"Có ai không?"

Lời nàng vừa mới cất lên, tiếng lạch cạch liền nối theo sau đó. Người trong phòng đã giật mình đánh rơi bút. Nàng ta ngẩng đầu lên, thần sắc vô cùng kinh hãi. Ngay khi nhìn thấy gương mặt ấy, Cố Miên liền giật mình.

Người ở trong này, thế mà lại giống nàng y như đúc!

"Ngươi... là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net