23. Yên chi (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tỷ tỷ, ta đến để báo với tỷ một tin. Ta sắp thành thân rồi! Huynh ấy là người của Cô Tô Lam thị.”

Sau khi nghe tin vui này, Cố Miên ngẩn người mất một lúc. Nhưng sau khi nhận ra thời gian không dư dả, nàng liền cắt ngang lời nói của Cố Thương:

“Ta đã có cách để muội không phải gả cho Thanh Long rồi.”

Cố Thương liền á khẩu, chỉ biết mở lớn mắt.

Không để ý đến muội muội của mình, Cố Miên tiếp tục nói:

“Ta sẽ giết Thanh Long. Nửa năm nữa, chúng ta tiếp tục đổi thêm một lần. Khi nào đưa dâu Cố gia cũng đi theo một lối mòn. Ta sẽ chờ sẵn ở trấn Hạ Môn, lúc qua đó muội bằng mọi cách phải dừng kiệu hoa lại!”

Khi nghe tỷ tỷ mình nói xong, Cố Thương cũng không bày ra vẻ hào hứng gì, chỉ lẳng lặng cắn cắn môi. Cảm thấy có chút bất an, nàng liền lay lay tay muội ấy:

“Sao thế? Nếu ta giết được Thanh Long, không phải muội có thể thành thân với người muội thích rồi sao?”

Cố Thương nhìn nàng, nơi đáy mắt hiện lên vẻ khó xử tột cùng:

“Nhưng mà qua Tết là ta sẽ thành thân với chàng ấy… Tỷ…”

Cố Miên lập tức cắt ngang:

“Muội muốn ta ở đây thay muội luôn?”

Cố Thương không đáp, chỉ cúi xuống nhìn mũi chân mình.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Cố Miên đã cảm thấy người đứng trước mặt đã phản bội nàng. Muội ấy rõ ràng không muốn quay về đây nữa nên mới gấp gáp thành thân!

Ngay khi nghĩ đến điều này, Cố Miên có cảm giác như trong đầu nổ ầm một tiếng như trời long đất lở. Không phải do cơn sốt mà chính là do tức giận! Trong khi nàng ở đây nghĩ đủ cách để cứu muội ấy cùng những tiểu thư đời sau nhà họ Cố, không màng đến sức khoẻ của mình, không ngại liều lĩnh gây bệnh cho mình thì Cố Thương lại tính toán để nàng ở lại đây cho đến khi bị đưa đến Thanh Long động! Muội ấy thật sự muốn nàng thế chân vào chỗ chết, còn bản thân thì độc chiếm danh tính của nàng! Nhưng nhìn thấy bộ dạng khó xử như chỉ trực phát khóc của Cố Thương, nàng cũng không thể nói ra lời oán trách. Dù có sai, đây cũng vẫn là muội muội ruột của nàng… Vừa cố gắng khống chế cơn phẫn uất trong lòng, Cố Miên vừa nắm lấy tay Cố Thương mà dịu giọng:

“Nghe này, bây giờ ta thật sự phải ra ngoài đó tìm người để bái làm sư phụ. Hôn sự của muội với công tử đó, ta nhất định không chen vào. Ta hứa với muội sẽ để muội an toàn gả cho y, cũng hứa sẽ không để muội phải đến Thanh Long động. Nhưng vì điều đó, muội phải ở lại đây thêm nửa năm.”

Cố Thương vẫn không ngẩng lên nhìn nàng, bàn tay gầy gò dường như muốn vò nát vạt áo bằng lông cáo, rất hiển nhiên còn chưa tin tưởng Cố Miên. Vì để chứng minh, nàng đành tiếp tục lên tiếng vỗ về:

“Ta không lừa muội. Muội có thấy không, tay ta đều đã chai sạn cả. Suốt nửa năm nay ta đều luyện kiếm. Nhưng nay thời gian gấp gáp, ta không thể tự luyện nữa. Ta phải đi tìm sư phụ giúp đỡ. Giúp đỡ muội, cũng là giúp cho cả Cố gia. Cố Thương, chẳng nhẽ muội nhẫn tâm nhìn những vị tiểu thư đời sau của Cố thị tiếp tục phải gả đến Thanh Long động?”

Lúc này nàng mới khẽ lắc đầu.

Biết mình đã thắng một bước, Cố Miên tiếp tục thừa thắng xông lên:

“Ta biết muội là người nhân từ nhất, kiên cường nhất, vậy nên muội cố gắng ở đây thêm nửa năm. Hôn sự kia ta nhất định sẽ tìm cách hoãn lại hộ muội. Ta bảo đảm vị hôn phu của muội sẽ chờ muội. Cố Thương nhà chúng ta tốt như vậy, sao y có thể không chờ?”

Nói đến đây, cuối cùng Cố Thương cũng có vẻ xuôi xuôi đi một chút. Nàng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Cố Miên, nghẹn ngào nói:

“Ta thật sự không muốn đến Thanh Long động, vậy nên tỷ nhất định không được lừa ta…”

Cố Miên liền ôm chầm lấy nàng, gật đầu:

“Ta nhất định sẽ không lừa muội. Ta là tỷ tỷ của muội cơ mà.”

Một nén hương nữa qua đi, cuối cùng Cố Thương cũng miễn cưỡng tráo đổi y phục với Cố Miên. Sau khi đã xong xuôi, hai người liền thống nhất kĩ càng thời gian và điểm hẹn lần tới. Trước khi mở cửa Tây Lâu, Cố Thương còn không quên dặn nàng:

“Mê hương chỉ có hiệu lực trong mấy khắc nữa, tỷ mau chạy đi, nhớ khoá cửa.”

Cố Miên chỉ muốn chửi thề một tiếng. Bản thân đã ốm muốn liệt giường, lại vừa trèo đến cả vạn bậc thang, nay lại tiếp tục phải chạy… Thật sự muốn giết người! Cũng may, nàng nhớ ra bản thân còn đang ở trước mặt muội muội ruột thịt của mình, trên vai còn gánh trọng trách, nên đành cắn răng mà gật đầu.

Vào thời khắc cánh cửa đóng lại, Cố Miên vẫn nhìn thấy Cố Thương dõi theo nàng bằng ánh mắt ngập tràn hi vọng. Sự tức giận ban nãy dường như đã bốc hơi hết, nàng chỉ còn thấy thương xót muội muội này. Dù sao cũng không thể trách muội ấy… Muốn sống đâu phải điều gì sai trái? Có trách, chỉ có thể trách con rồng gây loạn kia.

Dẫm lên những dấu chân của Cố Thương ban nãy, nàng nhanh chân xách váy chạy khỏi Tây lâu của Thảo Đường Xuân. Không lâu sau đó, nàng đã tìm được một lối đi lát sỏi quen thuộc dẫn ra hồ cá. Tất nhiên lúc này hồ cá đã đóng băng, nhưng vì nàng không nhớ đường trong Thảo Đường Xuân nên đành phải ra đó trước.

Đi được chừng mươi bước, nàng chợt nghe thấy có người gọi tên mình:

“Miên Miên!”

Cố Miên liền giật mình quay lại.

Đó là một nam nhân.

Nam nhân này có gương mặt vô cùng thanh tú. Mày kiếm sắc sảo, mắt phượng hơi cong cong lên như cánh hoa đào mùa xuân, bạc môi hơi hé nở một nụ cười… Thật sự khuynh đảo chúng sinh! Y vận trên mình một bộ y phục trắng đến mức Cố Miên tưởng như chất vải đó được dệt ra từ sương từ tuyết. Trên trán của y có một chiếc mạt ngạch thêu chìm những đường vân mây màu xanh lam vô cùng tao nhã, vừa toát lên phong thái của một vị công tử hào hoa, lại vừa giống như một vị tiên nhân hạ phàm. Nhìn nam nhân ấy, Cố Miên nhất thời không suy nghĩ được gì.

Y tiến đến trước mặt nàng, từng bước chân hạ xuống tuyết cứ như đạp mây mà bước. Khi chỉ cách Cố Miên 3 bước chân, y vô cùng dịu dàng đưa tay lên vuốt lại sợi tóc mai đang bay loạn trước mắt nàng rồi mỉm cười:

“Miên Miên, nàng đi ra hồ làm gì vậy? Trời lạnh như thế, nhiễm phong hàn thì sao?”

Ở khoảng cách gần như vậy, lại được nghe lời nói ôn nhu như vậy, Cố Miên dĩ nhiên chỉ có thể bắt đắc dĩ đỏ mặt…

“Không sao. Ta…”

Y cau mày:

“Giọng của nàng…”

Lúc này nàng mới chợt nhớ ra bản thân vừa mới hoán đổi thân phận cho Cố Thương, liền vội quay đi chỗ khác. Nàng vừa đưa tay lên che miệng húng hắng ho mấy tiếng, vừa khàn giọng cất lời:

“Từ sáng ta đã cảm thấy cổ họng có chút khó chịu rồi, nhưng mà không sao đâu.”

Lời nói vừa được cất lên, nàng liền cảm thấy có chút không ổn. Nàng vừa xưng với y là “ta”, mà hành động của y với nàng lại thân mật như thế, rõ ràng là quan hệ không bình thường. Nghĩ kĩ một chút thì khả năng cao đây chính là vị hôn phu mà Cố Thương nhắc đến. Mà bọn họ thường ngày xưng hô ra sao, nàng đâu thể biết? Đang trong lúc bối rối không biết phải hành xử sao cho phải thì vị công tử kia đã đặt tay lên hai bả vai nàng rồi xoay lại, ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt y. Cố Miên thầm than “Lộ rồi!”. Ai ngờ sau đó y không nói một lời, liền áp sát trán của mình vào trán của nàng. Cố Miên lập tức mở lớn mắt. Khoảng cách này… có phải có chút nguy hiểm không? Nhìn thấy hàng mi dài phủ lên đôi mắt tuyệt mỹ của người trước mặt, trong chốc lát nàng đã quên cả thở. Nam nhân này… nhìn sao có chút quen mắt? Nhìn thẳng vào mắt y được mấy khắc, cuối cùng nàng cũng bất ngờ nhận ra vị công tử này chính là người mình đã cứu sống trước khi chuyển đến Tây lâu!

Mà lúc này cũng vừa hay là khi y cất tiếng, sắc mặt thập phần nghiêm trọng:

“Nàng phát sốt rồi. Để ta đưa nàng về phòng.”

Sau đó không để Cố Miên nói lời nào, y lập tức luồn tay kia qua hai khớp gối của nàng, bế thốc nàng lên. Hành động đó được y làm rất thuần thục, cứ như đã quen thuộc từ lâu. Nhưng nàng thì khác! Bị bất ngờ, Cố Miên chỉ biết vươn tay ôm lấy cổ nam nhân nọ, đồng thời buột miệng thốt ra một câu:

“Công tử xin tự trọng!”

Y nhìn nàng, trong ánh mắt không hề có kinh ngạc hay tức giận, chỉ có tiếu ý nồng đậm:

“Xin thứ lỗi. Lam Minh Viễn ta có thể tự trọng với cả thiên hạ, nhưng không thể tự trọng với Cố gia Thập tiểu thư.”

Nàng lập tức không thể nói gì khác. Nam nhân này quả thực chính là vị hôn phu của Cố Thương!

Tuy trong đầu lúc này rất loạn, nhưng Cố Miên vẫn biết mình cứ để y làm vậy là sai. Dù cái tên y đang gọi quả thực là tên của nàng, Thập tiểu thư Cố gia cũng thật sự là nàng; nhưng thực chất ái nhân của y lại không phải nàng…

Chỉ là nàng không biết phải giải thích thế nào, đành lẳng lặng để y bế. Nếu hiện tại phản ứng quá gay gắt, e rằng Lam Minh Viễn sẽ nghi ngờ. Thôi thì thà ngậm miệng giả câm vẫn hơn.

Đến khi y dừng lại, Cố Miên mới nhận ra bản thân đã ở trước tư phòng của mình. Vốn định bảo y thả xuống để bản thân nàng tự vào nghỉ ngơi, ai ngờ họ Lam này lại một cước đạp luôn cửa phòng nàng. Không chút lưu tình! Trong khi nàng còn đang thắc mắc tại sao gương mặt ôn nhu kia lại hoàn toàn trái ngược với hành động vừa rồi thì y đã dịu dàng đặt nàng xuống giường, thậm chí còn giúp nàng tháo luôn đôi giày đã dính tuyết dưới chân.

Sau khi đi rót cho nàng chén nước, Lam Minh Viễn lại trở lại bên giường. Thấy nàng vẫn chưa đắp chăn, y liền mỉm cười:

“Cố tiểu thư, người đây là đang ngắm tại hạ sao?”

Nàng lập tức quay ngoắt đi chỗ khác.

Y lại cười, đoạn cầm lấy tay nàng, đặt vào lòng bàn tay một chén nước ấm.

“Cố tiểu thư muốn tự uống, hay để tại hạ bồi người uống?”

Cố Miên lại ngoan ngoãn uống hết chén nước rồi trả cho hắn, sau đó mới ngập ngừng cất lời:

“Ta tự nghỉ ngơi được rồi. Lam… chàng ra ngoài đi.”

Sau đó không để tâm y có nghe thấy hay không, nàng liền nằm ngay xuống giường, đoạn thuận tay vớ luôn tấm chăn gấm rồi cuộn chặt mình vào.

Ở bên cạnh nàng, nam nhân họ Lam kia vẫn không rời đi. Y dịu dàng kéo chăn thấp xuống cho nàng, sau đó đưa tay vuốt ve gò má đã sớm nóng rực của nàng, cất lên giọng nói vô cùng có từ tính:

“Ngày mai vốn định đưa nàng về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng nay chắc không được rồi. Chúng ta cứ ở đây mấy hôm trước, khi nào nàng khỏi bệnh sẽ đi, được không?”

Cố Miên dĩ nhiên biết cơ thể của mình không quá nghiêm trọng, đến sáng hôm sau cơn ốm vặt vãnh này chắc chắn sẽ không gây trở ngại cho nàng. Nhưng vì còn muốn có thêm thời gian để tìm hiểu xem nửa năm nay Cố Thương đã gặp qua những chuyện gì, nàng liền gật đầu chấp thuận.

Không hiểu sao vào thời khắc đó, Cố Miên lại thấy trong mắt Lam công tử lướt qua một tia kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc ấy lại qua đi nhanh đến mức nàng cảm thấy nghi ngờ thị lực của chính bản thân, bởi vì sau đó Lam Minh Viễn lại khôi phục sắc thái ôn nhu vốn có, thậm chí y còn dịu dàng ghé xuống hôn phớt lên trán nàng.

“Miên Miên thật ngoan.”

Đúng lúc này tiếng đẩy cửa vang lên, kèm theo sau là tiếng gọi:

“Tiểu thư, người có ở đây kh…”

Lời còn chưa kịp nói hết đã đột ngột bị thu lại. Tuy nhiên, chỉ thế cũng đã quá đủ để Cố Miên nhận ra đây chính là giọng của Hạ Thanh Thanh! Mà Hạ Thanh Thanh lúc này đang ngượng ngùng quay đi vì phải chứng kiến một màn tình sâu ý đậm của Thập tiểu thư nhà mình, liền luống cuống muốn bỏ chạy:

“Lam công tử, thực xin lỗi… Nô tỳ không cố ý. Nô tỳ lập tức đi ra.”                                                                                              

“Khoan!” – Bất chấp cổ họng có đang đau như bị lửa thiêu đốt, Cố Miên cũng nhất định phải gọi nàng ta lại. – “Ngươi ở đây chăm sóc ta. Lam công tử sao có thể… ở lại qua đêm được chứ?”

Khi nói đến vế sau cùng, hai tai nàng đã đỏ rực. Tận tâm né tránh ánh mắt của Lam Minh Viễn, nàng lại thu mình vào chăn, đoạn lí nhí cất lời:

“Chàng về trước đi, Thanh Thanh ở đây lo cho ta là được rồi.”

Y nghe xong cũng không tiện quấy rầy nữa, chỉ mỉm cười chúc nàng ngủ ngon rồi trở ra. Tất nhiên, trước khi trở ra còn không quên hôn lên trán nàng một cái nữa, đủ để khiến Cố Miên cảm thấy hai gò má mình chuẩn bị bốc hoả.

Đợi đến khi cánh cửa đóng lại rồi, nàng mới ngồi bật dậy, gọi Hạ Thanh Thanh lại gần:

“Thanh Thanh, có chuyện ta muốn nói với ngươi!”

Nếu muốn kế hoạch diễn ra thuận lợi, nàng biết chắc rằng bản thân không thể giấu Hạ Thanh Thanh.

 

*Nhắc cho bạn nào quên, Lam Minh Viễn là thầy của Lam Tư Thành - Thanh Hành Quân, đã xuất hiện ở chương số 7 nhé.*

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net