24. Yên chi (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 tháng sau…

Trong rừng trúc ở hậu viện Kiều Liên Phủ Lữ, Cố Miên hai tay cầm thanh trường kiếm kéo lê trên nền đất, bụi mù tung lên mờ mịt giống như một tấm lá chắn bảo vệ nàng. Không lâu sau đó, nàng tung mình lên không trung, một đường thẳng tắp lao về phía bạch y nhân đứng cách mình hai trượng. Người nọ thấy nàng lao đến cũng không tránh né, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, rất rõ ràng không hề có ý muốn tấn công. Cố Miên cũng không quản y muốn làm gì, chỉ để tâm đến đường kiếm kỳ tuyệt của mình, vừa tàn vừa độc công kích y. Lam Minh Viễn nhìn những chiêu thức của nàng, mắt phượng hơi nheo lại một cái, sau đó thuận lợi nghiêng người sang một bên. Một người công một người thủ đến cả trăm lượt, cuối cùng Cố Miên cũng đã thấm mệt. Vốn đã muốn hậm hực ném kiếm xuống đất, nhưng khi nghĩ đến Cố Thương vẫn còn ở trong Tây lâu đợi mình, nàng lại tiếp tục cố gắng. Nếu kiếm thuật không thể thắng y, vậy nàng đành dùng thủ thuật!

Nhân lúc Lam Minh Viễn không để ý, Cố Miên lấy từ trong tay áo ra ba cây kim vừa dài vừa nhọn, không nói một tiếng liền phi thẳng về phía y. Đường kim của nàng phóng ra rất chuẩn xác, buộc Lam công tử phải rút kiếm chặn. Thấy kiếm của y rời khỏi bao, Cố Miên liền vui mừng đến mức suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên. Nhưng khi nhận ra bản thân không có thời gian làm chuyện thừa thãi đó, nàng tiếp tục cầm kiếm xông về phía trước. Tiếng binh khí va vào nhau leng keng náo động cả rừng trúc vốn tĩnh mịch, Cố Miên cũng không ngại mà liên tục công kích y. Vừa quan sát vừa tính toán từng đòn tấn công của nàng, Lam Minh Viễn chỉ cảm thấy rất khó hiểu. Rõ ràng những đòn này hoàn toàn không có khả năng sát thương người khác, nhưng tại sao nàng lại vẫn sử dụng? Gần một nén hương sau, cuối cùng Lam Minh Viễn mới phát hiện ra hai tai mình đã ù đặc, ngay cả hình ảnh Cố Miên trước mắt y cũng dần mờ đi. Không còn cách nào khác, y chỉ còn cách hạ xuống đất, lùi lại đến 5 bước chân. Cố Miên dĩ nhiên thừa thắng xông lên, chẳng được bao lâu thì lưỡi kiếm sáng bóng của nàng đã ngự trên cổ Lam Minh Viễn. Y cau mày nhìn nàng, trong lời nói chứa đầy nghi hoặc:

“Nàng đã học âm luật ở đâu?”

Bị phát hiện, Cố Miên cũng không xấu hổ. Nàng buông kiếm xuống, mỉm cười nhìn lại y:

“Là ta tự nghiên cứu ra.”

Sở dĩ ban nãy nàng bức Lam Minh Viễn phải dùng kiếm cũng chính là vì mục đích này. Những đòn tấn công của nàng thực chất không phải công, cũng không phải thủ, mà là tạo âm thanh từ binh khí để làm loạn tâm đối phương. Một khi tâm đã loạn, đường kiếm cũng không thể dứt khoát. Trong khi y đang nghĩ xem nàng muốn làm cái gì thì nàng đã thành công di dời sự chú ý của y, khiến y không phòng bị thứ âm thanh quỷ quái kia. Mà một khi đã rơi vào trận địa âm thanh nàng tạo ra, rất khó thoát. Nếu như mạnh tay, nàng có thể khiến Lam Minh Viễn tẩu hoả nhập ma. Nhưng tất nhiên Cố Miên sẽ không làm như thế. Dù gì y cũng là sư phụ của nàng. 3 tháng trước, nàng đã nhờ y tìm cho mình một vị cao nhân để bái làm sư. Ai ngờ vừa nghe xong, Lam Minh Viễn đã nhận ngay vị trí này. Mà nghĩ đi nghĩ lại thì y cũng xuất thân từ danh môn chính phái, đã vậy còn không thu học phí… Vậy nên Cố Miên cân nhắc xong cũng chấp nhận luôn. Tất nhiên, nàng không có ý gì khác. Nàng vẫn nhớ rõ mình là tỷ tỷ ruột của Cố Thương.

Nghe xong câu trả lời của nàng, Lam Minh Viễn liền kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Rõ ràng bản thân chỉ mới dạy nàng kiếm thuật, thế mà nàng còn có thể nghiên cứu được cả âm luật. Mà thứ âm luật này còn có thể khiến tâm người khác dao động, rất giống với bản Loạn Phách y từng đọc trong sách. Xét về mặt nào đó, cách tu luyện của nàng cũng giống người của Cô Tô Lam thị.

Cùng Lam Minh Viễn ngồi nghỉ trên chiếc ghế mây, Cố Miên một tay rót cho mình chén nước, một tay lau mồ hôi đã thấm ướt trán mình, sau đó nàng nhoẻn miệng cười:

“Hôm nay chàng thua rồi.”

Y xoa xoa đầu nàng, gật đầu:

“Miên Miên thắng rồi, thật giỏi.”

Tuy đã 3 tháng trôi qua, số lần Lam Minh Viễn làm ra những hành động thân mật như vậy cũng không phải ít, nhưng nàng vẫn không thể quen. Bối rối đẩy tay y ra, Cố Miên nhỏ giọng nói:

“Đây là nhà Kiều thẩm thẩm, chàng đừng như thế…”

Thật ra nếu Lam Minh Viễn thật sự là vị hôn phu của nàng, nàng sẽ để y muốn làm gì thì làm, dù có ở Kiều Liên Phủ Lữ hay Thảo Đường Xuân cũng không ngăn y lại. Nhưng Lam Minh Viễn là hôn phu của Cố Thương. Cho dù muội ấy khi xưa có mượn thân phận của nàng, lấy đi công cứu mạng của nàng dành cho y, thì người Lam Minh Viễn yêu vẫn là muội ấy. Nàng chính là Cố Miên, nhưng lại không phải Cố Miên của y. Sau này khi mọi chuyện đã giải quyết ổn thoả, nàng sẽ thẳng thắn giải thích chuyện này cho y.

Bị hôn thê của mình đẩy ra như thế, Lam Minh Viễn dĩ nhiên cảm thấy hụt hẫng. Y chăm chú nhìn hai gò má đã sớm ửng đỏ của nàng, lại nhìn qua đôi mắt dáo dác nhìn quanh không dám hướng thẳng vào y, cuối cùng chỉ biết thở dài mà gọi một tiếng:

“Miên Miên, nàng vẫn còn giận sao?”

Cố Miên nghe xong câu hỏi liền ngơ ngác nhìn y:

“Giận chuyện gì?”

Lam Minh Viễn rũ mi mắt:

“Vì ta không đưa nàng về Vân Thâm Bất Tri Xứ.”

Lời y vừa cất lên, nàng đã lập tức lắc đầu nói không phải. Gì chứ? Chuyện này nàng cảm ơn y còn không hết, huống chi là tức giận? Vân Thâm Bất Tri Xứ kia chính là nhà của Lam Minh Viễn, ở đó không chỉ có cha mẹ y mà còn có các vị trưởng bối cùng trăm ngàn môn sinh lớn nhỏ. Y muốn dẫn nàng về Vân Thâm Bất Tri Xứ dĩ nhiên là muốn để nàng ra mắt bọn họ, sau đó chọn ngày lành tháng tốt để bàn chuyện cưới xin. Còn nàng, nàng không thể gả cho Lam Minh Viễn. Nàng thừa nhận, mỗi khi y đối với nàng làm ra những hành động thân mật, nàng có rung động. Nhưng nàng lại biết rõ ái tình của nam nhân này không thuộc về nàng mà chính là của Cố Thương. Dù có cảm tình với y, nhưng Cố Miên không thể để mình sa chân vào y, càng không thể thay muội ấy thành thân với nam nhân trước mắt. Làm như vậy cũng chính là nàng đã cướp mất người mà muội muội mình tâm duyệt. Vì thế, suốt 3 tháng nay Cố Miên mới tận tâm tìm cách tránh né y, tránh né mối hôn sự đã được định sẵn từ trước. Và nàng cũng cảm thấy rất may mắn khi Lam Minh Viễn suốt bấy lâu nay cũng chưa đề cập đến chuyện này.

Cứ ngỡ chỉ cần nói bản thân không giận, y sẽ lại nói sang chuyện khác để thay đổi không khí; ai ngờ y lại rũ mi mắt, lần nữa thở dài:

“Không phải ta không muốn đưa nàng về, chỉ tại Cô Tô Lam thị gần đây có chút chuyện, không tiện…”

Cố Miên liền cắt ngang:

“Không sao, ta thật sự không giận. Chuyện trong nhà, chàng không cần nói với ta. Chuyện hôn sự là đại sự cả đời, chúng ta cũng không cần vội vã.”

Lam Minh Viễn nghi hoặc nhìn nàng:

“Nàng nói thật sao?”

Cố Miên lập tức gật đầu mà không chút do dự, thậm chí còn hùng hồn nói:

“Nếu số phận đã gắn chặt chúng ta ở bên nhau thì dù là bao lâu cũng vẫn về với nhau, ta không gấp.”

Mặc dù sự nghi ngờ trong mắt y vẫn chưa thuyên giảm, nhưng ít nhất thì Cố Miên cũng cảm thấy lời giải thích của mình rất hợp lí. Đôi khi lấy số mệnh ra làm bình phong cũng tốt thật, sau này nàng phải sử dụng nhiều hơn.

Uống trà nghỉ ngơi xong, nàng lại cùng Lam Minh Viễn luyện kiếm thêm mấy canh giờ nữa, đến khi mặt trời xuống núi rồi mới dừng lại. Khi Cố Miên tra kiếm vào bao xong cũng vừa kịp lúc Hạ Thanh Thanh đến. Sau khi chu toàn lễ nghi với tiểu thư nhà mình cùng Lam công tử, Hạ Thanh Thanh liền nói:

“Đến giờ dùng thiện rồi, Kiều lão gia cùng phu nhân mời Lam công tử ở lại.”

Lam Minh Viễn lắc đầu, khéo léo từ chối:

“Lòng thành của Kiều gia, tại hạ xin nhận. Nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ còn có việc, thứ cho ta không thể ở lại đây. Hạ cô nương, phiền cô về báo lại cho lão gia cùng phu nhân, sau này thời gian còn nhiều, tại hạ nhất định sẽ không từ chối.”

Thấy y thật sự không muốn ở lại, Cố Miên cũng chẳng buồn giữ. Nàng nói:

“Vậy chàng mau đi đi, không kẻo lỡ mất chuyện.”

Lam Minh Viễn mỉm cười xoa xoa đầu nàng, sau đó quay sang gật đầu chào Hạ Thanh Thanh một tiếng rồi mới ngự kiếm bay đi.

Nhìn tà áo trắng dần hoà vào nền trời đã chuyển màu tím sậm, Cố Miên trong thoáng chốc đã quên mất nha hoàn của mình vẫn còn ở bên. Phải mãi đến khi bị Hạ Thanh Thanh giật mạnh gấu áo, nàng mới hoàn hồn.

“Tiểu thư, người thích Lam công tử mất rồi!”

Cố Miên lập tức gạt phăng đi câu nói của nàng:

“Hồ đồ! Chàng là phu quân tương lai của Cố Thương, sau này không được nói những lời như thế.”

Hạ Thanh Thanh bĩu môi:

“Lam công tử thích người tên Cố Miên, tiểu thư cũng tên Cố Miên, có gì sai đâu?”

Nàng thở dài, đoạn đưa chân đá đá mấy hòn sỏi dưới đất:

“Là ta, nhưng cũng không phải ta.”

Biết tiểu thư nhà mình phiền muộn, Hạ Thanh Thanh cũng không dám nói nữa. Nhưng nhận ra nếu không nói sẽ có lỗi với lương tâm, nàng đành phải cất lời:

“Nhưng mà Thập Nhất tiểu thư cũng cướp công của người đấy thôi. Hôm đó khi Lam công tử tìm đến Kiều gia, ngài ấy đã đưa ra miếng ngọc bội của người. Thập Nhất tiểu thư đã nhận tấm ngọc bội đó là của nàng ấy, nhờ thế mà hai người họ mới nên duyên. Nên suy cho cùng, chính người mới là hôn thê của Lam công tử!”

Cố Miên không nhìn nàng, vẫn rảo bước đi về phía trước. Nàng rũ mi mắt, bất lực đáp:

“Nếu A Thương không làm vậy thì sao có thể đóng giả ta? Nếu khi đó muội ấy nói không phải, ngươi sẽ không nghi ngờ sao?”

Lần này thì Hạ Thanh Thanh đành ngậm miệng. Lời Cố Miên nói là hoàn toàn chính xác. Như vậy thì Thập Nhất tiểu thư không làm sai điều gì, Thập tiểu thư của nàng dù có thích Lam công tử kia cũng chỉ còn cách từ bỏ thôi...

Họ cứ im lặng mãi như thế cho đến khi Cố Miên mở lời trước. Cũng không phải nàng sợ Hạ Thanh Thanh uất ức thay mình, chỉ là không muốn tiếp tục nghĩ đến nam nhân họ Lam đó nữa nên mới lảng sang chuyện khác.

“Đứa trẻ thế nào rồi?”

Biết tiểu thư đang hỏi thăm hài tử của mình, Hạ Thanh Thanh liền quên tiệt những chuyện ban nãy mà vui vẻ đáp lời:

“Tiểu quỷ ấy nghịch ngợm lắm. Mới lần nọ người ở Thảo Đường Xuân gửi thư cho nô tỳ, nói rằng nó suốt ngày không chịu ngủ, chỉ thích bò lung tung khắp phòng. Cũng may nó không khóc nhiều, ăn cũng không cần dỗ, có lẽ sau này sẽ rất hiếu động.”

Cứ như vậy, trong suốt đoạn đường trở về phòng ăn của Kiều phủ, Hạ Thanh Thanh đều nói về hài tử nhà mình, trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Cố Miên cũng chú tâm lắng tai nghe, nhưng chỉ được một lát nàng lại nhớ đến Lam Minh Viễn.

Cho dù biết bản thân sai trái, nhưng nàng vẫn phải thừa nhận bản thân đã thật sự thích y. Y đẹp như thế, lại đối tối với nàng như thế... Cố Miên nghĩ, cho dù là người cứng rắn đến đâu cũng sẽ phải mềm lòng, huống chi lòng dạ nàng không phải sắt đá.

Nhưng nàng cũng biết, tình cảm này chỉ có thể giấu thật kĩ, không để bất cứ ai biết được. Nàng phải nhớ rõ mình còn là tỷ tỷ ruột của Cố Thương. Việc nàng cần làm hiện tại chính là tiếp tục rèn luyện để cứu muội ấy thoát khỏi số phận bị đưa đến Thanh Long động.

Ngước lên nhìn bầu trời đã tối đen, Cố Miên rất lâu sau đó mới có thể bình tâm lại. Phải rồi… Chỉ còn 3 tháng ngắn ngủi nữa thôi, nàng sẽ phải đánh cược sự sống của mình và cả Cố Thương trong tay con rồng đáng chết đó. Nàng không còn thời gian để tơ tưởng đến bất kì ai, nhất là người vĩnh viễn không thuộc về mình.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net