28. Cốt nhục tình thâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở lại Thanh Long động, Cố Miên ngày ngày đều ngủ đến quá trưa mới thức dậy, buổi trưa nắng nóng thì trốn trong phòng chơi đàn vẽ tranh, đến chiều thì theo chân Thanh tỷ tỷ kia đi trồng thảo dược. Đôi khi nàng cũng ngỏ ý muốn học pháp thuật, Thanh Long cũng không từ chối. Nhưng nàng là phàm nhân, thành ra ngoại trừ bay trên không trung và dịch dung thuật thì chẳng học được cái gì ra hồn.

Thấm thoát cũng 5 tháng trôi qua, Cố Miên ở đây cũng không chịu thiệt thòi gì, chỉ là nàng rất nhớ nhà… nhớ cha mẹ, nhớ Hạ Thanh Thanh, nhớ Cố Thương.

Thanh Long cũng biết vậy nên hôm nay mới gọi nàng đến. Nàng ta đưa cho Cố Miên một viên đan màu vàng, bảo:

“Ngươi có thể về thăm nhà một đêm, nhưng phải ăn thứ này trước, hơn nữa còn phải dịch dung.”

Chuyện dịch dung, Cố Miên đương nhiên có thể hiểu. Dù sao ở ngoài kia vẫn còn một người giống hệt nàng, nếu không dịch dung sẽ có nhiều phiền phức. Nhưng còn thuốc… Nàng liền cầm nó lên ngắm nhìn một lát rồi hỏi lại:

 “Đây là gì vậy?”

Thanh Long vừa nhấp một hớp trà thảo dược, vừa đáp:

“Thuốc. Thứ này sẽ khiến ngươi không thể tiết lộ bất cứ thứ gì về những chuyện mấy tháng nay.”

Nàng nghe xong cũng không hỏi nhiều, liền nuốt luôn xuống bụng. Nhưng một lát sau vẫn không thấy gì đặc biệt xảy ra, liền nghi hoặc nhìn Thanh Long:

“Thanh tỷ tỷ, sao ta vẫn bình thường?”

Nàng ta bảo:

“Thử nói xem trong động Thanh Long có cái gì?”

Cố Miên không cần suy nghĩ cũng muốn nhắc đến bức tường bằng hổ phách, nhưng khi nàng mở miệng định nói thì lại không có âm thanh nào phát ra. Nàng liền kinh ngạc ngước lên nhìn nữ nhân tóc trắng mắt xanh trước mặt mà thốt lên:

“Cái này…?”

Lúc này Thanh Long mới đặt chén trà xuống thạch bàn, bình thản giải đáp:

“Vậy đó. Mỗi khi ngươi muốn nói về những gì ở đây, ngươi sẽ không nói ra được, cũng không viết ra được. Dù sao ngươi cũng chỉ về thăm nhà một đêm sau đó quay trở lại nên không cần uống canh Mạnh Bà. Nhưng bí mật ở Thanh Long động thì tuyệt đối không được tiết lộ ra.”

Cố Miên nghe xong liền hào hứng hỏi:

“Thứ này là tỷ bào chế sao?”

Thanh Long lắc đầu:

“Là cô cô của ngươi. Nàng rời khỏi đây cũng mười mấy năm rồi, có khi bây giờ cũng đã thành một y sư có tiếng. Mà nói mới nhớ, dịch dung thuật nàng học cũng không tệ đâu.”

Cố Miên liền trầm trồ cảm thán. Nhưng sau đó nàng lại thở dài. Chậc… người ta thì giỏi giang như thế, còn nàng thì chỉ có tài ngủ đến quá trưa mới tỉnh giấc. Có lẽ sau chuyến này trở về Thanh Long động, nàng phải chú tâm tu luyện hơn, biết đâu sau này đắc đạo thành tiên?

Chiều hôm đó sau khi cơm nước xong xuôi, Cố Miên lên đường trở về Thảo Đường Xuân, dự là phải đến tối mai mới có thể quay về. Thanh Long cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn nàng phải mặc thật ấm, bên ngoài tuyết đang rơi. Cố Miên khi đó nghe xong cũng chỉ gật gù cho có vì đang bận để tâm đến chuyện khác. Nàng nghĩ mình sẽ dò la tin tức của Cố Thương, đến gặp muội ấy trước rồi bàn chuyện nói thật với cha mẹ. Chắc muội ấy sẽ nghĩ ra cách để nàng đường đường chính chính lấy lại thân phận Thập tiểu thư Cố gia.

Khi ra đến bên ngoài, Cố Miên mới biết lời dặn của Thanh tỷ tỷ không sai. Trong Thanh Long động không có bốn mùa xuân hạ thu đông, quanh năm suốt tháng đều mát mẻ, thành ra nàng cũng chẳng tính ngày tính tháng. Nay ra khỏi động mới biết giờ đã là tháng một, tuyết đã phủ trắng đường đi lối lại.

Vì đã học được pháp thuật từ Thanh Long, nàng nhanh chóng bay đến kinh thành để dò la tin của Cố Thương. Người dân ở đó đều lắc đầu nói không rõ. Trước đây khi ở nhà Kiều thẩm thẩm, nàng phải sống dưới danh phận là nghĩa tử của Kiều gia, tuyệt nhiên không được nói mình là người của Kỳ Sơn Cố thị. Khi đó mẫu thân nàng đã nói làm như vậy là để Diêm Vương không bắt nàng đi. Mà con nuôi của Kiều gia thì lại có rất nhiều nên không ai buồn để ý đến một tiểu thư nhỏ bé. Nhưng khi nàng hỏi rằng có ai trong nhà Kiều gia có hôn sự không, một ông chủ tiệm vải liền gật đầu nói:

“Cô nương ấy đã thành thân với một công tử họ Lam vào tháng trước, nghe đâu đã có mang nên đành cưới gấp. Ngươi không biết chứ hồi đó gả nàng đi, Kiều gia không dám làm lớn, thậm chí còn chọn gả ban đêm. Chậc, chắc là bị bên thông gia coi thường.”

Cố Miên lấy làm lạ, liền hỏi lại:

“Vậy bây giờ họ ở đâu? Lẽ nào Kiều gia lại không cho họ đất sống?”

Bá bá nọ lắc đầu:

“Không rõ. Người thì bảo họ sống ở Giang Nam, người lại nói họ đã đến Quý Châu lập nghiệp.”

Cố Miên lại hỏi:

“Vậy còn Vân Thâm Bất Tri Xứ ở Cô Tô?”

Lão bản bật cười:

“Cô nương nghĩ phu quân của nàng ta là Lam công tử của Cô Tô Lam thị sao? Nhầm rồi. Y họ Lam, nhưng ta chắc chắn không phải người của Cô Tô Lam thị. Trước đây ta đã từng thấy lễ rước dâu của nhà đó rồi, linh đình lắm. Nếu như Kiều gia có con rể là người trong thế gia tu tiên thì đã phải khoe ra cho cả thiên hạ biết rồi. Hơn nữa người nhà Lam gia chưa từng làm bậy bên ngoài, sao có thể khiến cô nương kia có mang trước khi lên kiệu hoa?”

Nghe lời của ông nói, nàng cũng chỉ biết thở dài xót thương cho muội muội song sinh. Cố gia từ xưa đến nay vẫn nói với mọi người rằng mình chỉ có một tiểu thư duy nhất, mà tiểu thư ấy nay đã gả đến Thanh Long động. Trước đây nàng không rõ lí do tại sao, nhưng nay đã gặp Thanh Long nên nàng hiểu cha mẹ làm thế là để hai đứa con mình không cùng bị bắt đi. Vì lẽ đó mà giờ nếu đứa con gái còn lại của Cố gia muốn gả thì phải lấy một thân phận khác, chính là nghĩa tử của Kiều gia. Chỉ tiếc là Cố Thương lại có mang trước nên Kiều thẩm thẩm mới không dám làm long trọng. Dù gì nhà họ Kiều cũng có người làm trong triều đình, nếu lộ ra chuyện đó thì mặt mũi biết để đâu?

Hỏi thêm một hồi mà vẫn không dò được nơi ở của Cố Thương, Cố Miên đành nghỉ chân tại một trà quán. Vừa gọi xong một ít điểm tâm, nàng liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Dáng người đó, gương mặt đó, không phải là Cố Thương nàng đang tìm kiếm sao? Không nhịn được kích động, Cố Miên lập tức lớn tiếng gọi:

“A Thương!”

Nàng ta ngơ ngác quay lại. Khi nhìn thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của muội muội mình, Cố Miên mới chợt nhớ ra bản thân đang dịch dung. Nàng liền chạy về phía đó, đoạn đưa ra chiếc trâm vàng trong ngày “thành thân” với Thanh Long:

“Ta là Cố Miên đây.”

Chiếc trâm này được chế tác rất đặc biệt, vì vậy Cố Thương nhìn một cái là nhận ra ngay; hơn nữa nghe giọng nói này nàng cũng có thể phần nào khẳng định đây chính là tỷ tỷ mình. Nàng kinh ngạc nhìn nữ nhân đang đứng trước mắt, môi lưỡi trong thoáng chốc đã ríu cả lại:

“Mặt của tỷ…”

Nàng cười:

“Là dịch dung thuật đó.”

Cố Thương nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, sau khi xác nhận thân phận thì liền bật khóc giữa đường. Vừa khóc nàng vừa ôm lấy Cố Miên mà cất giọng gọi mấy tiếng “tỷ tỷ” vô cùng thê lương.

Vì sợ người đi đường chú ý, Cố Miên đành nhanh tay kéo nàng vào trà quán ban nãy rồi nhẹ nhàng dỗ dành:

“Được rồi, đừng khóc nữa. Không phải ta đã trở về rồi sao?”

Cố Thương nghẹn ngào nói:

“Vậy mà muội cứ tưởng tỷ đã…”

Nàng liền dang tay vỗ vỗ vai của muội ấy, cười khổ:

“Đã nói phải tin ta, sao ta có thể chết được? Ở…”

Vốn dĩ Cố Miên muốn kể cho muội ấy nghe những chuyện ở Thanh Long động, song vì đã uống viên đan kia mà không thể nói ra lời nào. Lúc này nàng mới thầm cảm thán Thanh Long vì nhìn xa trông rộng. Chính bản thân nàng đã từng tự hứa sẽ không tiết lộ chuyện ở đó cho ai, thế mà ban nãy lại suýt chút nữa lại không nhịn được mà nói với Cố Thương. May mà không nói được.

Một lát sau Cố Thương ngừng khóc, nàng vừa chấm nước mắt vừa hỏi:

“Vậy suốt bấy lâu nay tỷ ở đâu, sao không trở về Thảo Đường Xuân?”

Nàng chưa biết phải giải thích ra sao, đành trả lời qua loa rồi lảng sang chuyện khác:

“Chuyện dài lắm, ta sẽ kể sau. Còn muội? Tại sao có con rồi còn ra đường giờ này? Thanh Thanh đâu? À không, phải hỏi phu quân muội đâu mới đúng.”

Cứ ngỡ Cố Thương sẽ nói họ đang đợi ở đâu đó trong kinh thành, ai ngờ nàng lại bật khóc…

Cố Miên lập tức linh cảm được chuyện chẳng lành, liền hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Cố Thương nghẹn ngào đáp:

“Thanh Thanh… Thanh Thanh chết rồi.”

Cố Miên nghe được tin này như nghe thấy sấm đánh giữa trời quang. Nàng bần thần nhìn Cố Thương, dường như không thể tin vào tai mình nên buộc phải hỏi lại:

“Muội nói… chết là sao?”

Nàng vừa nức nở vừa nói:

“Một tuần sau khi tỷ đến Thanh Long động, Thanh Thanh đã uống thuốc độc tự vẫn ở nhà Kiều thẩm thẩm. Tỷ ấy để lại di thư, trong đó viết là… tuẫn táng.”

Cố Miên nghe xong chỉ thấy toàn thân mình mềm nhũn, nhất thời không thể nói được thành lời. Tại sao Hạ Thanh Thanh lại ngốc như thế… Cái gì mà tuẫn táng? Nàng ta lẽ nào không quan tâm đến đứa con ở Thảo Đường Xuân sao? Rốt cuộc tại sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn đó chứ? Cho dù nàng ta có theo hầu nàng từ bé, lại coi nàng như tỷ muội ruột thịt thì cũng không thể nghĩ đến chuyện tuẫn táng… Nàng đã nói phải chờ nàng về, tại sao nay chưa về mà Hạ Thanh Thanh đã đi?

Ở bên này Cố Thương cũng biết tỷ tỷ mình đau lòng, đành nắm chặt lấy tay nàng mà an ủi:

“Tỷ tỷ, đừng quá đau buồn. Thanh Thanh làm như vậy… chỉ vì muốn tỷ không cô đơn…”

Cố Miên dĩ nhiên hiểu điều nàng ta nói, song lại không thể không rơi nước mắt. Nhưng nghĩ đến chuyện bốn tháng rồi tỷ muội mới gặp lại mà chỉ toàn rơi lệ, nàng đành kìm lại để nói sang chuyện khác, hi vọng sẽ hỏi được chuyện vui hơn:

“Vậy Lam Minh Viễn đâu? Sao y lại để mẹ con muội đi một mình?”

Lần này mi mục của Cố Thương lại trĩu xuống, được một lúc thì không nhịn được mà bật khóc nức nở, lần này còn khóc thảm hơn hai lần trước. Cố Miên lấy làm lạ, liền hỏi dồn:

“Sao thế? Y đối xử không tốt với muội sao?”

Cố Thương lắc đầu:  

“Tỷ tỷ, thật ra muội… đã sảy thai.”

Nghe xong tin này, Cố Miên còn cảm thấy đau buồn hơn khi biết Hạ Thanh Thanh mất. Cứ nghĩ mọi chuyện chỉ đến vậy thôi, ai ngờ muội ấy còn tiếp tục nói:

“Hơn nữa đại phu còn bảo… sau này không thể có con nữa.”

Nàng kinh ngạc nhìn muội muội:

“Chuyện xảy ra từ bao giờ?”

Nàng ta nghẹn ngào đáp:

“Sau khi muội thành thân được năm ngày thì... Khi đó Minh Viễn đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ xử lí công vụ, sau đó chàng ấy đi săn đêm mấy tuần nay vẫn chưa về. Muội cũng không dám viết thư, sợ chàng ấy về sẽ không biết phải giải thích ra sao. Tỷ không biết… Chàng ấy đã vì muội và đứa bé này mà bị các bậc trưởng bối quở trách. Không được làm hôn sự lớn thì thôi đi, nhưng chàng ấy còn không được sống trong Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa, phải chuyển ra ngoài. Minh Viễn đã đem hết số tiền dành dụm từ xưa đến nay, chạy vạy khắp nơi mới có đủ tiền mua một căn nhà nhỏ cách xa Cô Tô thành. Nay không còn đứa con, muội thật sự không biết phải đối mặt với chàng thế nào…”

Cố Miên nghe xong lấy làm lạ, mi mục cũng theo đó mà nhíu chặt lại:

“Vậy cha mẹ thì sao? Chẳng nhẽ lại mặc kệ muội?”

Cố Thương thở dài, sắc mặt vô cùng khổ tâm:

“Minh Viễn vì quá bận chuyện công sự nên mãi không đưa muội về Vân Thâm  Bất Tri Xứ ra mắt. Phụ thân liền nghĩ Lam gia coi thường Cố gia, nhất quyết không đồng ý chuyện của bọn muội nữa. Sau đó ông ấy còn hứa hôn cho muội với một công tử khác. Muội tức giận chạy về Kiều gia, rồi có đứa con này. Từ khi muội gả đi đến nay cha không nhìn mặt muội nữa. Mẹ cũng không có cách nào khác, mỗi lần đến thăm muội cũng không dám đem theo nhiều tiền.  Muội cũng chưa nói với mẹ chuyện mình sảy thai… Dù sao mẹ cũng bảo chỉ cần muội sinh đứa nhỏ ra, phụ thân sẽ mềm lòng mà chấp nhận hôn sự này. Nhưng bây giờ con đã mất, muội …”

Nói chưa hết câu, Cố Thương lại oà lên khóc. Cố Miên cũng không biết phải an ủi muội muội mình ra sao, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ về. Nàng không thể tin được chỉ có chưa đầy nửa năm sau khi mình đi đã có nhiều chuyện xảy ra như thế. Muội muội nàng, quả nhiên số khổ. Gần một phần ba đời người đã phải chịu giam cầm trong một toà tháp cao, nay gặp được ý trung nhân cũng không được ủng hộ, phải sống trong cảnh thiếu thốn trăm bề. Đã vậy còn mất đi đứa con mà chẳng nói được với ai… Thử hỏi trên đời có nữ nhân nào lại chịu được từng ấy đau thương mất mát?

Đột nhiên Cố Thương đấm mạnh vào ngực mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi:

“Tỷ tỷ, hôm nay muội vào kinh thành là để mua thạch tín. Muội thật sự không muốn sống nữa… Muội không thể chịu được… Nếu 3 ngày nữa Minh Viễn trở về biết muội mất đi đứa con, chàng ấy sẽ rất thất vọng. Đến cả Thảo Đường Xuân cũng không còn chào đón muội. Tỷ tỷ… ngoài cái chết, muội không thể nghĩ ra cách khác…”

Thấy muội muội ruột thịt của mình tuyệt vọng như thế, Cố Miên cũng có cảm giác như tim mình đang bị khoét ra. Nàng hoảng hốt nắm chặt lấy cái tay đang tự làm tổn thương mình của Cố Thương, lời nói cũng không phân biệt đúng sai phải trái nữa. Chỉ cần muội ấy ngưng nghĩ đến cái chết, nàng nghĩ chuyện gì mình cũng có thể làm.

“Đừng như vậy mà… A Thương, muội còn rất nhiều cách. Hay là hiện tại muội giả mang thai rồi 9 tháng nữa tìm một đứa trẻ khác thay thế vào? Như vậy…”

Không để nàng nói hết, Cố Thương đã lắc đầu nguầy nguậy:

“Không được đâu. Sau này lớn lên thấy con mình không giống ai, chàng ấy sẽ đi nghiệm thân. Đến lúc đó muội lại càng thảm…”

Cố Miên nghe xong cũng thấy mình quá ngu ngốc, đành bất lực lẩm bẩm:

“Vậy phải làm sao? Làm sao đây…”

Lúc này Cố Thương mới ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn nàng, giọng nói ngập ngừng cất lên:

“Hay là… Tỷ giúp muội…”

Cố Miên không cần nghe hết đã gật đầu chấp thuận:

“Chỉ cần muội muốn, chuyện gì ta cũng giúp muội.”

Cuối cùng nàng ta cũng không thể nhìn thẳng vào mắt của tỷ tỷ mình, chỉ có thể quỳ xuống giữa quán trà mà thấp giọng cầu xin:

“Như vậy… Tỷ có thể giúp muội sinh một đứa con với Minh Viễn không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net