29. Cốt nhục tình thâm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Cố Miên trở về Thanh Long động đã là chuyện của năm ngày sau. Việc đầu tiên nàng làm chính là đến chào Thanh tỷ tỷ của mình một tiếng, trên tay còn ẵm theo một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi.

Thanh Long thấy nó, liền kinh ngạc hỏi:

“Ngươi còn có con rồi?”

Cố Miên vội vàng giải thích:

“Không phải. Đây là con của Thanh Thanh.”

 “À…” – Nàng ta gật gù – “Là nha hoàn của ngươi. Vậy nàng ta đâu, sao ngươi lại đem nó đến nơi này?”

Cố Miên biết không giấu được, đành kể hết những chuyện từ khi rời khỏi Thanh Long động đến khi gặp đứa trẻ này cho nữ nhân trước mắt nghe.

Bắt đầu từ chuyện nàng gặp Cố Thương, nàng chấp thuận lời cầu xin của muội ấy, sau đó là cùng Cố Thương trở về căn nhà nhỏ cách Cô Tô thành rất xa, cùng Lam Minh Viễn ân ái, cuối cùng là trở về Thảo Đường Xuân xem qua một chút thì gặp đứa nhỏ này. Khi gặp gỡ, nó đang ở trong rừng trúc đằng sau Thảo Đường Xuân, khóc đến lạc cả giọng. Lúc ấy ở xa còn văng vẳng tiếng một nữ môn sinh, nghe chừng rất phẫn nộ:

“Ngươi khóc cái rắm! Không để cho ai ngủ chắc? Đêm nay cứ ở đây đi, cho mẹ ngươi đến mà dỗ!”

Người đi cùng nàng ta có vẻ khá hơn, lời nói cũng nghiệt ngã nhưng xem ra còn có mấy phần lo sợ:

“Im đi. Để nó ở đây thì cứ để, ngươi nói như vậy Hạ Thanh Thanh lại tìm về thật thì biết làm sao?”

Ả kia dĩ nhiên không quan tâm, cái miệng nhỏ tiếp tục buông lời độc địa:

“Càng tốt. Về sớm còn đem con đi đi. Thân làm mẹ mà lại để con ở đây cho người khác chăm suốt từ khi sinh ra đến giờ thì còn đòi hỏi cái con cóc khô gì?”

Cố Miên nghe xong chỉ biết căm phẫn ném mấy hòn đá về phía bọn họ, doạ họ sợ chạy mất tiêu. Dù sao trẻ con cũng không gây tội, đám nữ nhân đó làm thế này không phải quá đáng lắm hay sao? Nếu như mẫu thân biết, chắc chắn bà sẽ đánh các ả đến tróc da tróc thịt!

Sau khi rừng trúc chỉ còn lại mình nàng và đứa trẻ ấy, nàng liền đưa nó trở về Thanh Long động cùng mình. Khi bế nó lên nàng mới biết đứa trẻ nhẹ đến đáng thương, trên người còn toả ra nhiệt khí bất thường giống như phát sốt. Nàng không có cách nào lên đường luôn, chỉ đành đi tìm đại phu chữa trị cho nó trước rồi mới trở về. Cũng vì lẽ đó mà suốt cả hai đêm Cố Miên chưa hề chợp mắt, một đêm triền miên với Lam Minh Viễn, một đêm mải miết đi tìm đại phu.

Nhìn thấy hai quầng mắt thâm đen của nàng, Thanh Long vốn muốn trách nàng ngu xuẩn lại đành thôi. Nàng ta cố nén giận, dịu giọng bảo:

“Để nó lại đây, ngươi về trước đi.”

Cố Miên không muốn làm phiền Thanh tỷ, liền lắc đầu từ chối:

“Ta có thể chăm nó được mà.”

Thanh Long lườm nàng, giọng nói cũng mang theo mấy phần uy hiếp:

“Ngươi đã về trễ những 4 ngày rồi còn ở đây cãi ta? Mau đi đi!”

“Nhưng…” – Lời còn chưa kịp nói hết, đứa trẻ nọ đã bị Thanh Long đoạt lấy. Nàng ta không buồn nói thêm lời nào, chỉ phất tay áo một cái rồi hoá thành làn sương mờ biến đi mất. Đến khi Cố Miên định thần lại thì cả Thanh Long và đứa trẻ đều đã không còn ở đây.

Không còn cách nào khác, nàng đành trở về phòng trước. Đứa trẻ ấy… cứ tạm giao cho Thanh tỷ vậy.

Nằm trên giường, Cố Miên trằn trọc mãi vẫn chưa thể chợp mắt. Trong đầu nàng lúc này vẫn còn tràn ngập những suy nghĩ về Cố Thương và Lam Minh Viễn. Khi cùng Cố Thương đến nơi ở của muội ấy, câu đầu tiên nàng không nhịn được mà bật thốt ra chính là:

“Muội thật sự ở đây sao?”

Phải… Nàng không thể tin Cố Thương lại phải ở một nơi như thế. Căn nhà đó ở cách xa Cô Tô, cách xa Kỳ Sơn, muốn đi từ kinh thành đến đó cũng mất đến nửa ngày. Đường đi vào đó không những hẹp mà còn gập ghềnh, khiến xe ngựa không có cách nào len vừa được. Vòng vèo đến nửa canh giờ Cố Miên mới dừng lại trước một căn nhà cũ, nhìn qua chỉ có 3 gian: gian khách, gian bếp và buồng ngủ. Đằng trước là một cái vườn không rộng lắm, chỉ có thể đem mấy thứ quần áo lặt vặt ra phơi; đằng sau là một rừng cây phủ đầy tuyết trắng. Cố Miên hỏi mùa hạ ở đó ra sao, Cố Thương mỉm cười đáp cây sẽ xanh tốt, có thể lên rừng đốn củi đem đi bán lấy tiền. Xung quanh nơi ở của Cố Thương cũng chẳng có mấy ai, các nhà trong thôn vốn cách xa nhau lại toàn là người già sống nên chỉ đến giờ Dậu là tất cả sẽ hìm trong tĩnh lặng. Muội ấy nói đùa, ở đây rất an toàn nên không cần nàng lo, đến trộm cũng không muốn vào cướp.

Cố Miên nghe xong chỉ biết thở dài. Xem ra lần này cha thật sự tức giận, Lam gia cũng ra tay trừng phạt môn sinh của mình quá nặng… Bảo sao Cố Thương cứ nhất nhất phải sinh đứa trẻ này ra.

Sau khi Lam Minh Viễn trở về, Cố Miên liền tự giác tìm chỗ trốn. Vì không muốn nghe phu thê bọn họ tâm tình với nhau nên nàng cứ ngồi trong góc bếp lầm rầm đọc thơ, thế mà mắt vẫn chảy nước, không sao lau hết được.

Nay nằm trong Thanh Long động nghĩ lại những chuyện đó, nàng vẫn thấy tim mình nhói đau. Nàng thừa nhận, khi đồng ý giúp Cố Thương nàng đã nghĩ đến Lam Minh Viễn. Nàng biết rõ mình không chỉ thương muội muội song sinh mà chính bản thân nàng vẫn còn ôm vọng tưởng với Lam công tử. Nàng thích y từ lần đầu gặp gỡ, suốt nửa năm trong Tây lâu ở Thảo Đường Xuân cũng chờ mong tin tức của y nhưng lại bặt vô âm tín…  Cứ ngỡ chỉ là bèo nước tương phùng nên thôi hi vọng, ai ngờ khi bước ra ngoài rồi mới biết chàng ấy đã cùng muội muội của mình nên duyên. Sau này y lại đối xử với nàng rất tốt, yêu chiều cưng sủng nàng những nửa năm. Dù biết đó không phải tình yêu dành cho mình, nhưng Cố Miên vẫn không thể không rung động. Nàng vừa hổ thẹn với Cố Thương, lại vừa ghen tị với Cố Thương. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người khiến Lam Minh Viễn yêu cũng không phải nàng. Nàng cứu y, nhưng Cố Thương mới là người ở bên y, nên suy cho cùng thì Cố Miên cũng chỉ giống một bà mai. Nàng nghĩ nếu hiện tại nói cho Lam Minh Viễn biết mình mới là ân nhân cứu mạng của y thì tình cảm mà y dành cho Cố Thương vẫn nguyên vẹn. Tình yêu vốn dĩ không phải thứ đem ra để đổi trác, càng không phải là món lễ vật để trả ơn.

Khi hiểu rõ điều này, Cố Miên đã thôi ghen tị với muội muội của mình. Nàng chấp nhận qua đêm một lần với Lam Minh Viễn, coi như đặt dấu chấm hết cho mối nghiệt duyên này. Nàng đã được ở bên người mình yêu, như vậy cũng đã toại nguyện. Còn chuyện có con hay không là do ông trời sắp đặt. Cố Thương tuy không biết những điều nàng nghĩ, nhưng nếu đã làm đến nước này mà chuyện không thành thì chỉ có thể thuận theo ý trời. Nàng cũng không còn cách nào giúp đỡ.

Nghĩ ngợi mông lung một hồi lâu, cuối cùng Cố Miên cũng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ nàng thấy Hạ Thanh Thanh đang ngồi khóc nức nở, trước mặt nàng ta là chén thuốc đen tuyền, nước thuốc sóng sánh trong bát như nước sông Vong Xuyên, chỉ cần uống một ngụm sẽ không còn đường trở lại…

Giọng của Hạ Thanh Thanh đau đớn vang lên ngắt quãng như từ âm ty địa phủ truyền về:

“Tiểu thư... Sau này tiểu quỷ kia, nhờ người chăm sóc.”

Dứt lời, nàng ta liền bưng cái bát đó lên uống cạn.

Cố Miên nhìn thấy cảnh này diễn ra trước mắt mình vô cùng chân thực nhưng lại không có cách nào lên tiếng. Nàng không thể gào lên để ngăn cản Hạ Thanh Thanh, cũng không thể vung tay hất đổ chén thuốc ấy. Cố Miên chỉ có thể đứng yên một chỗ, trân trân nhìn nàng ta uống hết chén độc dược…

Cuối cùng Hạ Thanh Thanh ngã xuống đất, đôi mắt trợn trừng rỉ ra thứ chất lỏng màu đỏ đặc sệt. Nàng ta nhìn về phía Cố Miên, ngón tay thon dài run rẩy vươn về phía nàng. Hạ Thanh Thanh muốn lên tiếng, nhưng lời còn chưa kịp nói đã phun ra một búng máu đỏ tươi rồi đổ gục như một cái cây bị chặt ngang.

Lúc này Cố Miên mới choàng tỉnh giấc. Nàng bật dậy khỏi chiếc giường đơn, khắp người đều đã dính mồ hôi ướt lạnh. Bỗng có một âm thanh khác vang lên:

“Gặp ác mộng sao?”

Cố Miên giật mình quay về phía giọng nói phát ra. Khi nhận ra đó là nữ nhân tóc trắng mắt xanh, nàng liền thở phào một hơi rồi đáp:

“Muội mơ thấy Thanh Thanh.”

Thanh Long không hỏi nữa, chỉ gật đầu một cái rồi bế đứa trẻ đang ẵm trên tay đi đến chỗ nàng. Nàng ta bảo:

“Vừa mới hạ sốt. ta đã cho nó ăn một ít thảo dược giã nát. Nhưng mà xem ra không được lâu đâu. Nuôi trẻ con phải có cháo sữa… Mà Thanh Long động này thì không có mấy thứ đó, ngươi tính thế nào?”

Cố Miên cẩn thận đón lấy đứa trẻ đang say ngủ, suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Ta có thể đem thảo dược trồng được ra ngoài bán không? Như vậy có thể kiếm tiền nuôi nó… Nếu không đủ thì mua thêm tằm về dệt vải, chắc cũng không để nó chịu thiệt.”

Thanh Long không phản đối, chỉ cong môi cười:

“Ngươi cũng biết làm những chuyện đó sao?”

Cố Miên chỉ biết đỏ mặt ngượng ngùng. Quả nhiên nàng không biết buôn bán, cũng chẳng biết dệt vải… Nhưng vì đứa bé này, nàng sẽ thử một lần cố gắng. Dù sao cũng phải tính đến chuyện sau này không thể trở về Thảo Đường Xuân, đến khi đó nàng phải tự lực cánh sinh cũng là lẽ thường.

“Vậy… tỷ chỉ cho ta đi.”

Nàng ta nhún vai, bình thản mân mê lọn tóc trắng muốt rồi cất cao giọng:

“Được thôi. Nhưng ngươi không được phép đi qua đêm, không được trở về sau giờ Tuất, cũng không được dẫn thêm bất cứ ai về đây. Nếu ngươi dám làm trái, nơi này sẽ không chào đón ngươi nữa.”

Cố Miên nghe xong lập tức phát lời thề. Nay nàng đã không có chỗ nào để đi, cũng không có ai để nương tựa… Sao có thể không vâng lời Thanh Long? Hơn nữa đứa trẻ này cũng cần một nơi để ở, nàng đã đem nó đến cũng phải lo cho nó chu toàn. Không chỉ vì Hạ Thanh Thanh khi xưa đã nhờ vả, mà nàng thật tâm thương xót nó. Mới chưa đầy hai tuổi đã mất mẹ, cha lại không rõ là ai, còn bị đám hạ nhân ở Thảo Đường Xuân khi dễ… Nếu nàng bỏ rơi nó thì nó sẽ thế nào đây?

Nghe nàng thề hẹn xong, Thanh Long cũng an tâm phần nào. Lần này Cố Miên đem về một đứa trẻ còn chưa biết gì thì không sao, nhưng nếu sau này nàng ta đem tâm Bồ Tát đi cứu vớt hết những người gặp nạn rồi đem về đây thì coi như lớn chuyện.

Nhìn đứa trẻ đang cựa quậy trong tay Cố Miên, Thanh Long mới chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên nó, liền hỏi:

“Vậy hài nữ này tên là gì?”

Cố Miên nhất thời ngây ra một lúc, cuối cùng nàng buồn bã lặp lại lời nói tràn ngập nhu tình của Hạ Thanh Thanh khi xưa:

“Nó tên là Cố Ly. 'Ly' trong Lưu Ly.”

Thanh Long nhíu mày:

“Tại sao lại là Lưu Ly?”

Cố Miên đang định trả lời thì đứa trẻ này chợt mở choàng mắt.

Đôi mắt của nó tròn xoe ngơ ngác quan sát xung quanh, thấy vậy cuối cùng Thanh Long cũng gật gù hiểu ra. “Ly” trong Lưu Ly, sở dĩ là muốn nói đến con ngươi nhạt màu này. Màu mắt của nó giống như màu ngọc Lưu Ly, mà màu mắt của Hạ Thanh Thanh cũng hệt như thế. Nhìn thấy nó, Cố Miên lại không nhịn được mà bật khóc nức nở…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net