4. Lam nhị công tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó Lam Khải Nhân 14 tuổi, trong ngoài thành Cô Tô ai nấy đều biết y chính là nhị công tử Lam gia được Lam Tông chủ ưu ái nhất. Nghe đâu khi Lam Khải Nhân ra đời, có đôi phượng hoàng đã bay vòng trên đỉnh núi Cô Tô suốt một nén hương. Tiếng kêu của chim phượng vang vọng khắp bốn phương tám hướng, nghe đâu là điềm lành.

Nhưng sau đó không lâu, Lam nhị công tự bị chẩn đoán mắc bệnh tim. Y sư dù dốc hết sức chữa trị nhưng cũng đành bó tay chịu chết. Ông ta bảo:

“Nhị công tử mắc bệnh từ khi còn ở trong bụng mẹ, không thể chữa khỏi. Từ giờ trở đi chỉ còn cách nuôi cẩn thận, bằng không e rằng không thể sống quá 3 năm.”

Từ đó trở đi, Lam Khải Nhân vốn đã được cưng nựng nay còn được bao bọc hơn gấp ngàn lần. Trên dưới Lam gia, không một ai dám to tiếng với y, tất cả đều xem y như trân bảo mà đối đãi. Lam phu nhân vì lo cho con nên không dám để y học kiếm quá sớm, chỉ cho người đến dạy cầm thuật cùng y thuật để phòng thân. Lam đại công tử Lam Tư Thành cũng vô cùng thương yêu y, không hề có chút tị nạnh ghen ghét, đối với tất cả các yêu cầu của tiểu đệ đều là vui vẻ chấp thuận. Lam Tông chủ vốn nổi danh nghiêm khắc cũng chưa một lần phạt tội đứa con này, những việc y làm ra ông đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Thành ra đến năm 14 tuổi, Lam Khải Nhân trở nên kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình cái quyền phạm vào gia quy, trốn xuống núi mua Thiên Tử Tiếu uống thử. Trong lúc trở về không may bị chính những sư huynh sư đệ đồng môn bắt gặp. Ban đầu mỗi người xin y một ngụm nhưng Lam Khải Nhân nhất quyết không cho. Sau đó có kẻ móc mỉa y đường đường là con của Tông chủ Lam gia mà cứ như đám ô tạp đầu đường xó chợ, chẳng bao giờ tuân theo gia quy, không coi ai ra gì; nghe xong Lam Khải Nhân liền tức giận, muốn lao vào đánh nhau. Nhưng thể thuật năm đó của y vô cùng tệ, sao có thể đem ra so với họ? Nếu sư huynh sư đệ của y cầm kiếm từ năm 6 tuổi thì Lam Khải Nhân phải đến năm 12 tuổi mới được dạy cho đường kiếm đầu tiên. Tuy đầu óc thông minh lanh lợi nhưng luyện kiếm không phải cứ hiểu thấu là được, mà còn cần phải luyện tập. Còn Lam Khải Nhân lần não cũng mới luyện mấy đường đã cảm thấy lồng ngực mình đau nhức, không thể tiếp tục. Như vậy sao có thể thắng? 

Khi đó nếu thật sự đánh nhau, Lam Khải Nhân chắc chắn sẽ thua thảm hại. Nhưng bỗng dưng từ đâu lại vang tới tiếng tri hô thất thanh:

“Lam Tông chủ!”

Chỉ trong một khắc, tất cả nộ khí xung thiên của hai bên liền tan biến. Đám vãn bối bỏ đi, Lam Khải Nhân cũng nhanh tay tìm chỗ giấu vò Thiên Tử Tiếu, chuẩn bị nghênh đón cha mình. Nhưng rất lâu sau đó y cũng không thấy cha đi qua, chỉ thấy một tiểu tử nhỏ xíu, mặt trắng bệch chạy đến bảo:

“Ta giúp huynh một lần, huynh cho ta vò rượu đó đi!”

Khi tiểu tử đó cười, chiếc răng nanh sẽ vô thức lộ ra. Lúc đó Lam Khải Nhân mới nhận ra cậu là Lam Vũ Ninh. Gia thế của Lam Vũ Ninh không giống với những tiểu bối khác ở Cô Tô Lam thị. Cậu không phải con của các vị trưởng bối, không xuất thân từ gia đình nhà nông, cũng không phải là thiếu gia công tử nhà nào trong nhân gian. Lam Vũ Ninh chỉ là kẻ tứ cố vô thân, không ai biết y từ đâu đến, chỉ biết năm đó Lam phu nhân xuống núi may y phục, nhìn thấy một đứa trẻ ăn xin ven đường liền nổi lòng thương đem về nuôi nấng. Lam Vũ Ninh này vì hồi bé ăn uống không đủ dưỡng chất nên dù nhỏ hơn Lam Khải Nhân 1 tuổi mà vẫn chỉ cao đến ngang vai y, thân thể gầy nhom như chỉ có da bọc xương, nước da thì trắng bệch như người chết. Nhìn cậu thật sự còn yếu ớt hơn Lam Khải Nhân. Cũng vì thế mà không ai ngờ tới Lam Vũ Ninh lại là một kỳ tài kiếm thuật. Đừng nói đến đấu kiếm với một người, đến cả 10 người cậu cũng có thể chấp cùng một lúc, dù khi đó cậu mới chỉ 13. Nhưng vì sợ vò rượu vỡ mất nên ban nãy cậu chỉ có thể dùng cách kia để đối phó.

Nhìn đứa nhỏ trước mặt, Lam Khải Nhân liền cau mày, tò mò hỏi:

“Ngươi đã thông minh như thế, tại sao không xuống núi tự mua lấy một vò?”

Lam Vũ Ninh cười hì hì đáp:

“Ta không có tiền.”

“…”

Cứ như vậy, sau khi cùng chia nhau uống một vò rượu, bọn họ nghiễm nhiên trở thành… tội đồ của Lam gia.

Uống xong, Lam Khải Nhân và Lam Vũ Ninh say đến chẳng biết trời trăng gì. Nghe đâu đêm đó cả hai đã làm náo loạn cả Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Khải Nhân ra vườn thảo dược, một tay nhổ sạch kỳ trân dị thảo đã được Lam gia cất công nuôi trồng đến cả trăm năm. Lam Vũ Ninh đứng cạnh thấy vui cũng vung kiếm ra chặt cùng, kết quả là khu vườn đó vừa tan vừa nát.

Sau đêm đó, Lam Tông chủ liền bị mấy trưởng lão Lam gia gọi đến giáo huấn. Trong số bọn họ dĩ nhiên có cả ông nội của Lam Khải Nhân. Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời y bị phạt đòn.

Chỉ là vừa phạt được một nửa thì Lam phu nhân đã chạy đến bắt họ dừng lại, bản thân dõng dạc nói:

“Con hư tại mẹ. Muốn phạt, phụ thân hãy cứ phạt con.”

Nhìn mẹ bị đánh, Lam Khải Nhân từ đó tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ vi phạm gia quy nữa.

Hoặc ít nhất là không để người khác thấy mình vi phạm gia quy nữa.

Sau lần đó, ông nội nhất quyết bắt Lam Khải Nhân đến ở cùng mình, không cho y ở gần cha mẹ. Cho dù Lam Tông chủ, Lam phu nhân cùng Lam Tư Thành có van xin nài nỉ thế nào, ông cũng không thay đổi ý định. Cứ như vậy, Lam Khải Nhân bắt đầu chuyển đến sống cùng gia gia ở Bắc viện cách xa chỗ ở khi xưa hẳn 1 ngọn núi. Tuy nơi này vẫn thuộc Vân Thâm Bất Tri Xứ nhưng xa xôi hẻo lánh hơn, khí hậu cũng tệ hơn. Mùa hạ nóng sẽ rất nóng, mà mùa đông rét sẽ rất rét. Lam Khải Nhân ban đầu ở đó cũng ốm sốt liên miên, nhưng ông nội không hề cho y nghỉ luyện kiếm một ngày. Dù có ốm đến không ngồi dậy được, y vẫn phải cầm kiếm múa vài đường.

Năm đó Lam Khải Nhân rất hận ông, chỉ mong sớm ngày rời khỏi Đông viện trở về với cha mẹ. Nhưng sau này y mới hiểu nếu không nhờ có ông nội, y sẽ thật sự hỏng mất.

Những năm tháng ở Đông viện, ông không cho phép bất cứ ai đến thăm Lam Khải Nhân, Lam Tư Thành cũng không ngoại lệ. Khi tưởng rằng mình sẽ buồn đến chết ở đây, Lam Khải Nhân lại nhìn thấy Lam Vũ Ninh lén lẻn vào phòng mình, nhoẻn miệng cười:

“Ta đến chơi với huynh!”

Lam Khải Nhân ngoại trừ vui sướng thì chính là sững sờ. Y kinh ngạc hỏi:

“Sao ngươi lại vào được đây? Không phải ở bên ngoài có kết giới sao?”

Lam Vũ Ninh cười đáp:

“Gia gia của huynh không đề phòng người đem đồ đi giặt nên ta trà trộn vào đó.”

Lam Khải Nhân lại càng nghi hoặc:

“Sao có thể? Ngươi nhỏ như vậy, ở đây làm gì có ai nhỏ như ngươi?”

“Là giả làm quần áo đó. Ta ngồi vào chậu giặt, che quần áo lên, họ đem ta vào đây thôi.”

Lam Khải Nhân nghe xong cũng chỉ biết cứng họng. Lam Vũ Ninh này… quả thực quá tinh ranh.

Từ ngày đó, Lam Vũ Ninh cứ cách vài ngày sẽ đến chơi với Lam Khải Nhân. Không một ai biết, không một ai hay chuyện đó. Mà chính Lam Khải Nhân cũng cảm thấy không thể hiểu được lí do tại sao cậu lại thích chơi với mình. Rất lâu về sau, vào một đêm đã chọi dế đến chán, cậu mới thú nhận với y:

“Là Lam đại công tử bảo ta đến chơi cùng huynh cho vui. Huynh ấy nói nếu ta vào được đây thì sẽ cho ta tiền.”

Lam Khải Nhân á khẩu. Hoá ra là vì tiền?

“Hơn nữa…” – Bất chợt ánh mắt của Lam Vũ Ninh lảng đi chỗ khác. Cậu ngượng ngùng nói tiếp – “ Chỉ có huynh không khinh thường ta.”

Đến lúc đó Lam Khải Nhân mới chợt nhận ra từ xưa đến nay tiểu tử này vẫn luôn lủi thủi một mình. Những đứa trẻ không có cha mẹ thường bị bắt nạt, cũng thường bị khinh thường. Lam Vũ Ninh không phải ngoại lệ. Năm xưa Lam phu nhân chính tay đem cậu về đây nên cậu không thể ra tay đánh lại người Lam gia, như vậy là vong ân bội nghĩa. Hôm đó muốn uống rượu cùng Lam Khải Nhân chẳng qua cũng bởi vừa phải chịu uất ức từ chuyện bắt nạt. Nghe người ta nói uống rượu tiêu sầu nên cậu mới xin y cho uống cùng, ai ngờ uống xong không những sầu chẳng tiêu mà còn bị phạt đòn. Sau khi hiểu rõ chuyện của Lam Vũ Ninh, Lam Khải Nhân liền nổi lòng thương cảm, sau đó cùng cậu kết giao bằng hữu, hứa sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cậu nữa.

Lam Vũ Ninh nghe xong chỉ cười:

“Ta còn phải bảo vệ huynh ấy chứ.”

Từ hôm đó, Lam Khải Nhân liền chăm chỉ luyện kiếm. Vốn kiêu căng ngạo mạn, y làm sao có thể để một tiểu tử kém mình 1 tuổi qua mặt? Cuối cùng sau hơn nửa năm luyện tập, y cũng có đất dụng võ.

Nhưng kể ra thì cũng chẳng vẻ vang gì, vì lần đầu tiên kiếm xuất khỏi bao, Lam Khải Nhân lại bại dưới tay một cô nương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net