43. Trà sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau…

“Khải Nhân à, huynh xem người ta thành tâm như vậy, huynh còn muốn giận sao?”

Vừa chống cằm nhìn Lam Khải Nhân chuyên tâm viết chữ, Lam Vũ Ninh lại vừa liếc mắt hất mặt về phía cửa. Ở ngoài đó, trong ánh nắng mong manh cuối ngày, dưới tán cây hạnh lả tả hoa rơi, có một công tử cực kì tuấn tú đang hướng về phía y nở nụ cười.

Phong tình vạn chủng, yêu nghiệt câu nhân, khuynh quốc khuynh thành,… Tất cả những mĩ từ đó, suy cho cùng cũng không thể lột tả hết vẻ đẹp của Ôn đại công tử đang đứng đằng kia. Đừng nói đến nữ tu, ngay cả những nam tu ở Cô Tô Lam thị một khi nhìn thấy cũng phải động lòng.

Nhưng trong mắt Lam Khải Nhân, nụ cười ấy chỉ khiến y ngán ngẩm.

Đã ba ngày nay, Ôn Nhược Hàn luôn tìm cách tiếp cận y. Cho dù là sáng sớm hay tối muộn, Lam Khải Nhân vẫn sẽ nhìn thấy bản mặt đáng ghét của hắn. Mấy hôm trước, khi y vừa mới thức giấc đã nghe tiếng người gọi cửa. Đang mắt nhắm mắt mở nghĩ rằng Lam Vũ Ninh đến xin trốn học, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Ôn Nhược Hàn nhe răng đứng đó cầm theo hạp đồ ăn:

“Lam huynh, bữa sáng ta tự tay nấu cho huynh nè.”

Lam Khải Nhân nhướng mày:

“Cái hạp này là của quán ăn dưới chân núi Cô Tô. Ôn công tử làm sao ra ngoài được vậy?”

Mấy canh giờ sau, khi đến giờ ăn trưa hắn lại tiếp tục đến tìm y:

“Lam huynh, trà hoa quả ta pha cho huynh nè.”

Ngửi thấy hương thơm bốc lên từ chén trà, Lam Khải Nhân liền hỏi hắn:

“Ngươi lấy cái gì pha?”

Ôn Nhược Hàn chỉ tay về phía vườn thảo dược ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cười đến tươi tỉnh mặt mày:

“Bên đó có nhiều quả lắm, ta nghe nói đều rất tốt cho sức khoẻ nên hái về làm cho huynh.”

Lam Khải Nhân chính thức đen mặt. Nếu không phải ngại cái danh Ôn gia công tử kia, y đã một cước đạp bay hắn khỏi đây luôn rồi!

“… Kim Y, Bạch Thược, Ô Hương,… Tất cả đều là thảo dược ngàn năm của Cô Tô Lam thị...”

Ôn Nhược Hàn gãi đầu gãi tai, ha ha cười ngốc:

“Cái này ta không biết. Lam huynh đừng giận nha.”

Tối hôm đó, Ôn Nhược Hàn lại tiếp tục mò mặt tới! Hắn đem một chồng sách vở đến đặt trên bàn y, vẻ mặt vô cùng uỷ khuất mà nũng nịu:

“Lam huynh, mấy chỗ huynh giảng buổi sáng ta không có hiểu. Huynh giúp ta giải thích được không?”

Tuy không ưa gì kẻ trước mắt nhưng với tư cách một lão sư, Lam Khải Nhân không thể từ chối giúp đỡ học trò của mình. Vì thế y đành ngồi xuống giàng giải cho hắn từng li từng tí. Nhưng cái đáng nói là Ôn Nhược Hàn rất không tập trung! Sau khi ngó nghiêng khắp phòng y, hắn lại liên tiếp hỏi những câu chẳng liên quan gì đến bài học. Kết quả chính là hắn bắt y giảng đi giảng lại hết lần này đến lần khác! Khi Lam Khải Nhân đang chắc mẩm hắn chuẩn bị buông tha cho mình thì Ôn Nhược Hàn lại giở sang một trang khác:

“Chỗ này là sao?”

Mấy sợi gân trên trán Lam Khải Nhân liền giần giật:

“Chỗ này ta chưa dạy đến. Ngươi muốn hỏi làm gì?”

Hắn nhún vai, nhe răng cười:

“Thì trên bia gia huấn nhà các huynh viết là phải siêng năng học hỏi, ta cũng chỉ làm theo lẽ phải thôi mà.”

Lam Khải Nhân hết cách đối phó, đành tiếp tục chỉ bảo hắn tận tâm. Đến khi Ôn Nhược Hàn ngoan ngoãn trở về, y mới phát hiện trời đã hửng sáng.

Đến ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa; Ôn công tử vẫn lặp đi lặp lại những hành động kì quặc như vậy. Tuy biết hắn đang muốn lấy lòng mình, nhưng không hiểu tại sao y lại mơ hồ cảm thấy Ôn Nhược Hàn đang muốn… hành hạ mình hơn?

Khi y đem chuyện này nói cho Ôn Nhược Lâm và Lam Vũ Ninh thì đều được họ khuyên rằng: “Hãy cứ chấp nhận ‘tình cảm’ của người ta.”

Lam Khải Nhân thật sự cảm thấy kì quái. Vì thế nên từ chiều đến giờ y đã phải chạy đến Tàng Thư Các lánh nạn, tránh họ Ôn kia quấy phá mình. Nhưng y không hiểu làm thế quái nào mà vừa học xong hắn đã tìm đến đây được. Cứ như thể hắn lúc nào cũng theo dõi y…

Lam Vũ Ninh thấy Lam Khải Nhân chỉ ngẩn người không phản ứng, cậu liền nói thêm vào mấy câu:

“Huynh xem, Ôn công tử này từ xưa đến nay nổi danh ngang ngược, thế mà lại chịu đi lấy lòng huynh. Người ta yêu mến huynh như vậy, huynh cũng rộng lượng mà đáp lại đi chứ?”

“…”

Lam Khải Nhân không biết nói thế nào, chỉ có thể tiếp tục chuyên tâm cúi đầu viết chữ. Nhìn nét chữ như rồng bay phượng múa của y không ngừng uốn lượn trên trang giấy, Lam Vũ Ninh cũng chẳng ngại mà tiếp tục rót chữ vào tai y:

“Ta nghe nói Ôn công tử là người rất trượng nghĩa, xưa kia từng cứu một người mới lần đầu gặp gỡ mà không cần trả công.”

Lam Khải Nhân hừ lạnh:

“Nhầm người à?”

Y không tin người có thể hãm hại huynh đệ ruột thịt của mình lại có thể giúp đỡ người khác.

Lam Vũ Ninh lắc đầu, hết sức thành tâm bao che cho hắn:

“Không có đâu. Huynh ấy giúp kẻ đó thật đấy. Nghe đâu còn cõng người ta về gần đến nhà.”

Lam Khải Nhân khịt mũi, sau đó đành hạ xuống cây bút trong tay. Y liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt, sau đó nghi hoặc nhíu mày:

“Tại sao đệ lại nói đỡ cho hắn? Bị hắn mua chuộc rồi sao?”

Lam Vũ Ninh toát mồ hôi hột. Nhưng rất nhanh cậu liền khôi phục bộ dáng thường ngày, hết sức bình thản nhún vai:

“Không có. Ta thì là cái gì để hắn bỏ công ra mua chuộc chứ? Chỉ là ta thấy hắn cứ lẽo đẽo bám theo huynh, thấy tội tội nên nói vậy thôi.”

Một câu này của cậu đã chọc đúng vào tử huyệt của Lam Khải Nhân. Y rất thương người, cũng không thể giận người khác quá lâu. Đúng là mấy ngày nay Ôn Nhược Hàn toàn làm ra những chuyện không đâu, nhưng suy cho cùng cũng là muốn tốt cho y. Sáng đem đồ ăn đến thì bảo “Huynh đừng bỏ bữa nha”, trưa pha trà tới thì lại dặn dò “Buổi chiều huynh đừng gắng sức quá, kẻo khản giọng đó”, đến tối khi đem sách vở ra về cũng không quên nhắc nhở “Tối đến huynh đừng đóng chặt cửa, mở cửa ra cho thoáng.” Quả thực cũng có chút dụng tâm. Cho dù y chưa từng nhận bất cứ thứ gì hắn đem tới, nhưng lần nào xuất hiện hắn cũng có chuẩn bị cho y.

Lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng Lam Khải Nhân cũng đành thở dài:

“Vậy đệ gọi hắn vào đây đi. Lát nữa viết xong đoạn này, chúng ta cùng rủ Ôn nhị công tử đi ăn tối.”

Lam Vũ Ninh hơi cau mày:

“Huynh nói Ôn Nhược Lâm sao?”

Y không quá để tâm đến sắc mặt của cậu, chỉ gật đầu:

“Ừ. Đệ ấy đang làm bài tập, lát nữa mới xong.”

Không hiểu sao, Lam Vũ Ninh luôn có cảm giác Ôn Nhược Lâm này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Kể từ lần đầu gặp gỡ trong buổi nhập học, dù gã đang ở vị thế người bị hại thì cậu cũng cảm thấy gã mới là chủ mưu. Lam Vũ Ninh thật sự không biết tại sao mình lại như thế, Ôn Nhược Hàn cũng chưa bao giờ nói xấu đệ đệ cùng cha khác mẹ này với cậu; nhưng chung quy lại vẫn là không thích dây dưa, có thể tránh càng xa càng tốt.

Nhưng nhìn thấy gương mặt hớn hở trông chờ của Ôn đại công tử bên ngoài Tàng Thư Các, cậu lại đành “hi sinh” bản thân. Vâng lời Lam Khải Nhân đi ra báo tin vui với hắn, ai ngờ lời còn chưa nói hết đã bị Ôn Nhược Hàn cắt ngang:

“Lam huynh đồng ý dùng thiện với ta sao?”

“Phải. Nhưng mà lát nữa…”

“Lát nữa sợ đông phải không? Ta đã giữ chỗ cho huynh ấy rồi.”

“Không…”

“Xem nào, hôm nay có khổ qua, cải trắng, đậu hũ,… Đều là thứ huynh ấy thích ăn đúng không?”

Lam Vũ Ninh nghe xong đã nghe thấy tiếng mình sôi lên ùng ục, liền ngượng ngùng đến mức quên luôn chuyện cần nói. Cậu gật đầu:

“Như vậy là được rồi. Huynh nhớ để lại ấn tượng tốt với huynh ấy.”

Ôn Nhược Hàn mỉm cười:

“Tất nhiên. Sao ta có thể phụ lòng ngươi được?”

Ngươi đã giúp ta dụ y vào tròng cơ mà! Cơ hội tốt thế này, sao ta có thể bỏ lỡ chứ!

Nửa nén hương sau, rốt cuộc Lam Khải Nhân cũng trở ra. Y đối với Ôn Nhược Hàn tuy vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt nhưng ít ra còn miễn cưỡng nói được thêm vài câu, tỷ như:

“Ôn công tử, chúng ta đi thôi.”

Ôn Nhược Hàn không nói không rằng, lập tức xoay gót bám theo y, vẻ mặt phi thường hớn hở. Hắn đi đến đâu, môn sinh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ liền ngoảnh đầu nhìn theo đến đấy. Cho dù không thích hắn, nhưng Lam Khải Nhân vẫn phải thừa nhận: Ôn Nhược Hàn cười rất đẹp. Không. Thật ra chưa cần cười thì hắn cũng đã đẹp: trán cao, mắt phượng hẹp dài, lông mày chữ nhất sắc bén như đao, môi mỏng miệng rộng, mỗi khi cười lên sẽ lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Nhưng dù có túi da đẹp thì hảo cảm của Lam Khải Nhân đối với hắn cũng không tăng thêm nửa phần. Hiện tại y đang rất khó chịu khi bị hàng vạn con mắt nhìn theo như thế. Nam nữ đều có cả, ai ai dõi về phía hắn cũng đều như muốn đạp y ra chỗ khác để được đứng cạnh họ Ôn này.

Đi một quãng, cuối cùng Lam Khải Nhân cũng thấy Ôn Nhược Lâm tiến về phía mình, trên tay là mấy cuốn tập dày cộp. Nhận ra y, gã liền vui vẻ vẫy vẫy tay:

“Lam công tử!”

Lam Khải Nhân cũng mỉm cười nhu hoà đáp lại:

“Ôn công tử.”

Từ ngày xảy ra chuyện trên thao trường, Ôn Nhược Lâm đã luôn xem y là ân nhân cứu mạng. Còn y, sau khi quen biết ít ngày thì y cảm thấy tính tình người này không tệ. Ôn nhị công tử hiền lành, đầu óc thông minh chỉ tội hơi dễ bắt nạt; không khác Lam Vũ Ninh là bao. Chung quy lại thì y cảm thấy có thể kết thành bằng hữu với gã. Nếu đem so với Ôn Nhược Hàn, Lam Khải Nhân cảm thấy Ôn Nhược Lâm biết điều hơn, tốt tính hơn, khả ái hơn, đã vậy còn thích đọc sách giống y.

Bọn họ vừa mới gặp đã có không biết bao nhiêu chuyện để nói, liền quên luôn hai người đứng đằng sau là Lam Vũ Ninh và Ôn Nhược Hàn.

Nhìn thấy đệ đệ yêu quý của mình vô tư trò chuyện cùng Lam Khải Nhân, mí mắt Ôn đại công tử liền giần giật. Hắn thật sự muốn gầm lên là làm thế quái nào mà tiểu tử này lại có thể dễ dàng tiếp cận y như thế? Rõ ràng mấy ngày qua hắn đã bám dính lấy y, vậy mà có thấy Ôn Nhược Lâm đâu?

Nhưng bất chợt Ôn Nhược Hàn nhớ ra, tất cả các buổi chiều hắn đều phải đi dự thính. Ôn Nhược Lâm thì học buổi sáng, Lam Khải Nhân không phải lên lớp cũng vô cùng rảnh rỗi. Chừng đó thời gian đã là quá đủ cho tên tạp chủng này đi “câu dẫn” người khác. Nực cười thật… Hắn thì đang nát óc nghĩ cách lấy lòng y mà vẫn chưa có kết quả, còn gã thì chẳng tốn chút công sức nào đã có thể trò chuyện thân mật với y. Thật tức chết mà.

Đứng quan sát mọi chuyện, Lam Vũ Ninh dĩ nhiên nhìn thấy sắc mặt Ôn Nhược Hàn đang trầm xuống. Kể ra thì chính bản thân cậu cũng không ưa gì Ôn Nhược Lâm, cứ cảm thấy người này có chút giả tạo... Nhưng cơ hội để hắn cùng Lam Khải Nhân dùng cơm chính là ngàn năm có một, sao có thể vì chuyện này mà xảy ra vấn đề? Vậy nên Lâm Vũ Ninh liền giật giật ống tay áo ra hiệu cho hắn. Ôn Nhược Hàn dường như cũng hiểu ý, đành thu nanh vuốt về.

Được rồi. Nhịn thì nhịn. Đợi sau khi hắn khống chế được Lam Khải Nhân, hắn sẽ chống mắt lên xem xem ở chỗ này ai còn dám bênh vực Ôn Nhược Lâm!

Một nén hương sau, cả bốn người đều đã có mặt trong nhà ăn. Môn sinh đến Cô Tô Lam thị theo học đều không được mang theo thủ hạ hay a hoàn, những chuyện ăn ngủ đều phải tự mình quản lí cho tốt; vậy nên vừa mới bước vào đây Lam Khải Nhân đã nghe thấy một rổ lời than vãn:

“Ay da, ngươi xem tại sao ta phải ăn những thứ này chứ? Không được sát sinh, không được ăn quá ba bát cơm… Thật khổ.”

“Đúng rồi, trù phòng nhà ta làm đồ ăn cũng rất ngon, đâu có khó ăn như vậy?”

“Ngươi nói xem cứ ăn thế này thì chúng ta có chết không?”

Lam Khải Nhân rất muốn trả lời họ: “Tất nhiên không chết. Nếu như ăn đồ ăn Cô Tô Lam thị mà chết, không phải ta đã không đứng đây rồi sao?”

Nhưng dù sao thì năm nào y cũng đã nghe qua những lời thế này nên không cảm thấy quá ngạc nhiên. Đợi qua mấy hôm sẽ quen thôi.

Sau khi lấy phần cơm của mình, Lam Khải Nhân cùng ba người kia ngồi vào bàn Ôn Nhược Hàn đã giữ từ trước, sau đó bắt đầu động đũa. Đúng lúc này hắn đem một bình nước ra, từ tốn rót vào chén cho y. Nhìn thứ chất lỏng màu nâu sáng từ từ lấp đầy cái chén ngọc đen bóng, Lam Khải Nhân liền hỏi:

“Cái này là gì?”

Ôn Nhược Hàn cười:

“Là trà sữa.”

Y không nghe rõ, đành hỏi lại:

“Trà gì cơ?”

“Trà sữa.” – Hắn đáp, đoạn đẩy chiếc chén về phía y. Sợ y vẫn không rõ thứ trong chén là gì, liền tận tình giải thích – “Là hồng trà pha cùng sữa dê. Ta thấy ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có nuôi dê nên mới xin chúng nó một ít, không phải trốn ra ngoài mua đâu, huynh đừng lo.”

Lam Khải Nhân nghe xong cũng thấy an tâm hơn, nhưng vẫn không thôi nghi hoặc:

“Là Ôn công tử làm sao?”

Hắn gật đầu, cười cười:

“Phải.”

Ôn Nhược Lâm thấy một màn trước mắt cũng ngập ngừng đưa chén của mình ra:

“Ca, đệ cũng muốn uống trà sữa…”

Sắc mặt Ôn Nhược Hàn có chút thay đổi. Trong khi Lam Khải Nhân đang thầm nghĩ hắn sẽ không cho thì hắn lại mỉm cười, một lần nữa nâng chiếc bình lên:

“Được.”

Lần này thì đến lượt Ôn Nhược Lâm kinh hãi. Gã hết nhìn chén trà sữa lại nhìn sang Ôn Nhược Hàn, đôi mắt xếch không ngừng chớp chớp như không thể tin vào mắt mình. Nhưng chỉ một khắc sau, gã liền rơm rớm nước mắt:

“Đa tạ, ca.”

Ôn Nhược Hàn vẫn mỉm cười.

“Được rồi, mọi người ăn cơm đi.”

Lam Vũ Ninh thấy một màn trước mắt đã ổn thoả, liền vui vẻ động đũa.

Lúc này Lam Khải Nhân mới cầm chén trà lên, ánh mắt vô cùng hiếu kì quan sát chất lỏng trong đó. Từ bé đến giờ, y chưa từng uống trà sữa. Vì không thích ăn đắng nên y chỉ biết mỗi trà mật ong mẹ làm cho mình, còn lại thì không động tới. Y đang tự hỏi, không biết thứ này có đắng không? Đến khi pha với sữa ngọt thì vị sẽ kì dị đến mức nào? Nhưng khi thấy vẻ mặt vô cùng chờ mong của Ôn Nhược Hàn, y lại không nỡ để hắn thất vọng. Dù gì người ta cũng hao tâm tổn sức chuẩn bị cho mình, thôi thì cứ thử một ngụm vậy. Nếu không ngon thì vẫn có thể nhả ra mà. Nghĩ thế, Lam Khải Nhân liền đưa chén lên môi.

Chưa đầy nửa khắc sau, mắt y đã sáng bừng.

Thứ này thật ngon! Vừa ngọt vừa thơm lại còn ngậy ngậy, không hề khó uống chút nào!

Uống cạn chén rồi, y lại muốn xin thêm nhưng lại ngại, chỉ dám mím môi cúi xuống ăn suất cơm của mình. Chỉ là con ngươi đen bóng lại cứ ngước lên. Thấy thế, Ôn Nhược Hàn lập tức hiểu ý y, liền rót thêm trà vào chén. Hắn cười đến xán lạn:

“Lam huynh mà muốn uống nữa, ngày nào ta cũng sẽ chuẩn bị cho huynh.”

Dĩ nhiên không ai biết, đằng sau nụ cười của hắn chính là âm mưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net