42. Không phải Ôn cô nương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lam huynh, ta đến để xin lỗi chuyện hồi sáng.”

Sau giờ cơm trưa, khi Lam Khải Nhân đang chuẩn bị chợp mắt thì Ôn Nhược Hàn đã đến đập cửa. Nghe mấy tiếng “Lam huynh, Lam nhị công tử” gọi như muốn đòi mạng, y còn cứ tưởng hắn đến gây sự. Ai ngờ vừa mới mở cửa thì đã thấy họ Ôn này đã gãi đầu gãi tai, xem ra không giống.

Y lạnh lùng nhìn kẻ vô – nhân – tính trước mắt, một chút hảo cảm cũng không thấy đâu. Hồi sáng khi đi cùng Ôn Nhược Lâm, y đã nghe không ít chuyện xấu về kẻ này. Cho dù Ôn nhị công tử cứ luôn miệng nói hắn không phải người xấu, nhưng y lại thấy không sai.

Ôn Nhược Lâm kể, Ôn Nhược Hàn và gã vốn là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Năm đó khi Ôn Tông chủ đi săn đêm đã gặp một vị tiểu thư khuê các họ Đường. Hai người họ tuy chỉ vừa gặp gỡ nhưng đã lưỡng tình tương duyệt. Ôn Tông chủ hứa sau lần này trở về sẽ thưa chuyện với phụ mẫu, để bọn họ được ở bên nhau. Ai ngờ năm đó vì lợi ích gia tộc, ông phải thành thân với La tiểu thư, nay chính là mẹ của Ôn Nhược Hàn – Ôn gia chủ mẫu. Trước ngày hôn sự diễn ra, ông đã viết thư cho Đường thị, nói rằng nàng hãy tìm người tốt hơn. Nhưng mấy năm sau Đường tiểu thư vẫn chờ ông mòn mỏi. Bao nhiêu mối hôn sự tốt đều bị nàng từ chối, bao nhiêu công tử quyền thế đến tìm nàng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu. Nàng đã thề với chính mình, nếu không thể kết thành phu thê với Ôn Tông chủ thì cả đời sẽ cô độc. Mấy năm sau, duyên phận vẫn chưa đứt, Đường thị lại một lần nữa gặp lại cố nhân. Lần này cả hai đều không thể kìm được nhớ nhung mà đã ân ái suốt một đêm. Sau đó Đường thị hoài thai. Vì không muốn người mình yêu chịu uỷ khuất, Ôn Tông chủ đã đem mẹ con nàng về Bất Dạ Thiên Thành, lập nàng thành nhị phu nhân.

Nhị phu nhân Đường thị ấy cũng chính là sinh mẫu của Ôn Nhược Lâm. Sau khi hạ sinh gã, Đường thị bị mẹ Ôn Nhược Hàn ép uống thuốc vô sinh. Khi đó Ôn Tông chủ không có nhà, đến khi phát hiện ra thì mọi chuyện đều đã muộn. Vốn dĩ ông muốn giết bà để báo thù cho người mình yêu, không ngờ Đường thị lại quỳ xuống xin tha. Nể mặt Đường thị, lại nghĩ đến tình nghĩa phu thê gần chục năm, Ôn Tông chủ mới nguôi giận tha cho La phu nhân. Nhưng từ sau chuyện đó, mọi quyền lực của chủ mẫu Ôn gia đều được trao cho Đường thị. Cũng chính vì lí do này mà trong mắt Ôn Nhược Hàn, mẫu tử Ôn Nhược Lâm lúc nào cũng bày kế hãm hại mẹ con hắn, khiến hắn vô cùng căm hận. Suốt mấy năm qua, hắn chưa một lần nào từ bỏ ý định hãm hại họ. Cho dù bị cha quở trách hay đánh đòn, Ôn Nhược Hàn vẫn đối xử không tốt với Ôn Nhược Lâm. Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không từ thủ đoạn để đả thương khiến gã khắp mình mẩy toàn thương tích.

Khi nghe chuyện này, Lam Khải Nhân đã rất kinh ngạc.

Hai năm trước khi ở Mộng Trình Y Quán, Ôn cô nương đã kể chuyện của mẫu thân nàng cho y nghe. Nhưng câu chuyện ấy lại hoàn toàn khác biệt. Mẫu thân nàng cũng mang họ La. La tiểu thư năm đó nhất quyết từ hôn với một thiếu gia có quyền có thế để ở bên một người chỉ có cái danh hão trong tay. Mặc cho gia đình can ngăn, bà ấy vẫn bỏ nhà chạy theo nam nhân ấy. Kết quả khiến La gia suy kiệt; La thần y bị cha Ôn cô nương đánh phế, cả đời không thể đắc đạo; người nhà không còn cơ hội nhìn mặt nhau.

Nhưng nếu như Ôn cô nương y gặp năm ấy không phải con của Ôn Tông chủ thì sao?

Nghĩ thế, Lam Khải Nhân liền hỏi Ôn Nhược Lâm:

“Vậy ngươi có muội muội hay tỷ tỷ không?”

Ôn Nhược Lâm gật đầu:

“Có. Đó là muội muội song sinh của huynh trưởng, tên là Ôn Nhược Lan.”

Trống ngực y đập dồn:

“Vậy hai năm trước Ôn tiểu thư có từng đến Hạ Môn không?”

Không cần suy nghĩ, Ôn công tử lập tức lắc đầu:

“Nhược Lan tỷ chưa từng ra khỏi Bất Dạ Thiên.” – Ngưng lại một chút, gã chỉ vào trán mình rồi thở dài – “Tỷ ấy có chút ngốc. Cha ta mấy năm qua đã tìm đến mọi danh y trong giới tu chân để chữa cho tỷ ấy, nhưng đến nay vẫn không có kết quả.”

Lam Khải Nhân cau mày:

“Có chút ngốc là sao?”

Ôn Nhược Lâm rũ mi, điệu bộ vô cùng buồn thảm:

“Năm nay tỷ ấy đã mười tám mà tâm thức lại chẳng khác nào một đứa trẻ lên ba. Vì vậy mỗi khi chơi cùng bọn ta, Nhược Lan tỷ rất hay bị thương. Đi không vững vấp ngã trầy chân cũng có mà chạy nhanh quá ngã sưng đầu cũng có. Sau này huynh trưởng nhìn thấy lại cứ nghĩ ta bày trò bắt nạt tỷ ấy, vậy nên mới có chuyện hôm nay.”

Nghe xong chuyện của gã, Lam Khải Nhân rốt cuộc cũng có thể đưa ra kết luận: Ôn cô nương y từng biết kì thực không liên quan gì đến Kỳ Sơn Ôn thị. Ôn Nhược Hàn y gặp ban sáng là một nam nhân vô liêm sỉ, mẫu thân của hắn cũng mang họ La nhưng lại là một độc phụ, muội muội song sinh của hắn chưa từng rời khỏi Bất Dạ Thiên, đã thế còn không thông minh lanh lợi. Chung quy lại, tất cả những điều đó đều khác biệt với Ôn cô nương của y. Mọi thứ đều chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Phải rồi… trên đời có nhiều người như thế, tên giống tên, người giống người cũng là lẽ thường tình thôi.

Thấy Lam Khải Nhân từ đầu đến cuối chỉ quăng ánh mắt lạnh nhạt về phía mình, Ôn Nhược Hàn vẫn giả lả nở nụ cười. Hắn ngây ngô cất tiếng:

“Lam huynh, hồi sáng là ta không kịp đọc bia gia huấn nhà các huynh nên mới gây náo loạn. Thực xin lỗi.”

Vì ấn tượng đầu tiên với kẻ này thực sự rất tệ nên dù lúc này hắn có cúi đầu trước y nhận lỗi, y cũng không cảm thấy dễ chịu. Đối với Lam Khải Nhân, người có thể sẵn sàng hãm hại huynh đệ một nhà chính là thứ xấu xa hơn cả yêu ma quỷ quái. Mà đã là yêu ma quỷ quái, tốt nhất nên thẳng tay diệt trừ.

“Ôn công tử lớn tuổi hơn ta, không cần gọi ‘Lam huynh’ làm gì. Còn chuyện hồi sáng ở thao trường, công tử cũng không phải xin lỗi ta. ‘Nhập gia tuỳ tục’, nay công tử chỉ cần đọc hết Lễ Tắc Thiên, sau đó chép lại hai mươi lần thì ắt hết tội.”

Ôn Nhược Hàn méo mặt:

“Không phải hồi sáng ngươi nói là năm lần sao? Bây giờ tại sao lại tăng lên gấp bốn?”

Lam Khải Nhân tuy trong lòng đang cảm thấy rất hả hê nhưng trên gương mặt vẫn không chút biểu cảm. Y chỉ đanh giọng đáp lại hắn:

“Gây náo loạn ồn ào, nhạo báng người khác, hãm hại huynh đệ ruột thịt, tự tiện sử dụng bùa chú. Lẽ ra mỗi một cái phạm vào đều sẽ phải chép phạt mười lần. Nhưng ta cũng biết mọi người mới đến đây, không hiểu rõ quy tắc nên mới giảm đi một nửa. Mọi người phạm một điều ồn ào thì chép năm lần, Ôn công tử phạm phải cả bốn thì còn lại hai mươi lần. Ôn công tử còn điều gì thắc mắc?”

Vốn cứ nghĩ nói xong câu này, Ôn Nhược Hàn sẽ phải tiu nghỉu quay về chép phạt. Ai ngờ hắn vẫn còn đứng đó. Tuy đầu mày có hơi giần giật tỏ ý phản kháng, nhưng tiếu ý vẫn rõ ràng trên môi:

“Lam huynh thật rộng lượng.”

Nói xong, hắn liền đưa cho y một chiếc lư hương bằng đồng sáng bóng. Lam Khải Nhân chỉ liếc qua một cái, sau đó liền thu mắt về. Này là muốn hối lộ y sao? Không để y thắc mắc thêm, Ôn Nhược Hàn liền tiếp lời:

“Nghe người Cô Tô Lam thị nói, Lam nhị công tử mắc chứng khó ngủ. Vừa hay ta có một chiếc lư hương, liền đem qua làm quà cho huynh.”

Thấy y có vẻ không muốn nhận, hắn lập tức bày ra vẻ đáng thương mà nói tiếp:

“Đây là quà gặp gỡ, cũng chính là quà tạ tội. Huynh yên tâm, ta không có ý mua chuộc huynh đâu. Chép phạt gì đó… dĩ nhiên ta sẽ nộp đủ. Chỉ là sau này nếu mỗi lần gặp gỡ, huynh đều đối với ta giương cung bạt kiếm, ta sẽ rất đau lòng.”

Thật ra Lam Khải Nhân chưa tính đến chuyện có nên nhận không, bởi y đang bận nghĩ xem tại sao tin tức của Ôn Nhược Hàn này lại nhanh nhạy đến thế. Rõ ràng hắn mới tới Vân Thâm Bất Tri Xứ không lâu, cả buổi sáng chỉ lo làm giấy tờ nhập học, sau đó là đi nghe nội quy; vậy mà còn có thời gian để tìm hiểu việc y bị mất ngủ… Nếu không phải hắn đang đứng trước mặt mình, Lam Khải Nhân còn nghĩ hắn có ba đầu sáu tay.

“Lam huynh à… Cả Vân Thâm Bất Tri Xứ này ai cũng biết huynh là người đại ân đại lượng, chẵng lẽ lại không tha lỗi cho ta sao?” – Trong khi y còn đang bán tín bán nghi, hắn đã tiếp tục lên tiếng nỉ non, giọng nói thập phần uỷ khuất. Thậm chí khi nhìn vào mắt hắn, Lam Khải Nhân còn thấy thuỷ quang long lanh.

Nhưng mà phàm là người đã đem quà đến cho mình, chắc chắn không phải chỉ muốn nhận tội. Ôn Nhược Hàn làm thế này có khác nào cầu y bao che?

Mà y thì không muốn dây dưa gì đến hắn.

Lạnh lùng đưa tay ra đẩy chiếc lư hương về, Lam Khải Nhân lắc đầu:

“Ôn công tử không cần làm thế. Ta đối với mọi người đều như nhau, cũng sẽ không vì chuyện này mà làm khó huynh. Đồ tốt, huynh cứ đem về mà dùng.”

Nói xong y cũng không để ý hắn có nghe mình nói hay không, liền xoay gót trở vào, sau đó đóng cửa ngủ một giấc.

Ở ngoài kia, sắc mặt Ôn Nhược Hàn cũng đã thay đổi. Hắn mím môi nhìn vào cánh cửa, đôi đồng tử trợn lên như ngậm lửa bên trong, sau đó không nhịn được mà gằn giọng chửi tục một tiếng. Con mẹ nó, Ôn Nhược Hàn hắn cả đời chưa từng xin lỗi ai ngoài mẹ mình đâu! Thế mà kẻ này lại dám bày ra vẻ cao cao lãnh lãnh như thế, đã vậy còn bắt hắn chép hai chục lần Lễ Tắc Thiên. Y có biết cái bộ Lễ Tắc Thiên ấy dày bao nhiêu không? Nói không chừng, cả một năm hắn có dụng tâm chép cũng không chép nổi hai mươi lần! Thật muốn làm hắn tức chết mà!

Nhưng “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”. Nay hắn đã ghi nhớ rõ ràng “tội trạng” của Lam Khải Nhân, thứ nhất là dám bênh vực Ôn Nhược Lâm, thứ hai là bắt hắn chép phạt. Nhìn chiếc lư hương thân tựa gấu, mũi tựa tượng, mắt tựa tê, đuôi tựa ngưu, miệng tựa hùm trong tay; Ôn đại công tử liền nhiu nhíu mi mắt. Hắn không tin lần sau Lam Khải Nhân có thể thoát khỏi cái bẫy của mình.

Quay gót trở ra khỏi nhã thất, hắn vừa đi vừa tính xem bản thân nên bày trò trêu chọc y ra sao thì đã bắt gặp Lam Vũ Ninh từ xa đi tới. Vừa thấy hắn, cậu đã lại gần bắt chuyện:

“Thế nào rồi? Huynh ấy có mềm lòng không?”

Ôn Nhược Hàn lắc đầu, giả bộ chán nản:

“Không được rồi. Có khi phải thử cách khác thôi.”

Lam Vũ Ninh mím mím môi, đáp:

“Thôi vậy, huynh cứ từ từ mà thử cách khác. Nếu có gì cần biết cứ đến tìm ta. Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này, ta chính là người hiểu huynh ấy nhất!”

Nhìn Lam Vũ Ninh tin tưởng mình như vậy, hắn chỉ có thể cố nén cười. Người Cô Tô Lam thị thật ngây thơ.

Sáng nay sau khi sự việc kia xảy ra, hắn đã nhanh trí tìm đến Lam Vũ Ninh. Hắn thú nhận với cậu rằng Ôn cô nương hai năm trước thật sự là mình. Hắn còn nói hiện tại bản thân không biết phải nói sự thật với Lam Khải Nhân ra sao, mới hồi sáng còn gây chuyện khiến y giận giữ nên muốn nhờ Lam Vũ Ninh đứng ra giúp đỡ. Vì sợ Lam huynh nhà mình khi biết được mạt ngạch đã trao cho một nam nhân, lại còn cùng hắn hứa hẹn chuyện trăm năm, y sẽ kinh hãi đến vỡ tim mà chết, Lam Vũ Ninh cũng đành chấp thuận. Cậu nói trước hết nên tìm cách tiếp cận y từ đầu, sau đó từ từ lấy lòng, cuối cùng mới nói ra sự thật cho y nghe. Đó cũng là nguyên do Ôn Nhược Hàn biết hai năm trở lại đây y mắc thêm chứng khó ngủ, từ đó mới nghĩ đến cái lư hương tự chế mình mang theo.

Kỳ thực, cái lư hương này chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Chỉ cần Lam Khải Nhân để nó ở bên, đốt lên loại hương hắn đã chuẩn bị sẵn trong đó, y sẽ rơi vào ác mộng liên miên. Đến khi đó hắn sẽ xâm nhập vào giấc mơ của y, sau đó biết được thứ mà Lam Khải Nhân kinh sợ nhất, dùng nó để doạ nạt y.

Nhưng Lam Vũ Ninh lại không nghĩ đến việc hắn sẽ làm thế.

Không nói hai lời, cậu liền cầm lấy cái lư hương, đoạn dõng dạc nói với Ôn Nhược Hàn:

“Được rồi, chuyện này huynh cứ giao cho ta.”

Hắn hơi giật mình trước sự nhiệt thành của cậu, nhưng sau đó lại tiếp tục bày ra vẻ ủ rũ:

“Như vậy không tốt lắm. Ngươi đã giúp ta nhiều rồi…”

Ai ngờ Lam Vũ Ninh trời sinh tốt tính, liền kiễng chân vỗ vỗ vai Ôn Nhược Hàn:

“Không sao, không sao. Huynh cứ tin tưởng ta! Lam huynh ngoài cứng trong mềm, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ chấp nhận được sự thật này thôi!”

Ôn Nhược Hàn chỉ có thể cố nén lại cảm giác kinh hỉ như muốn bay lên. Song, hắn vẫn thở dài:

“Vậy đành nhờ ngươi vậy. Sau này chuyện mà thành, ta nhất định sẽ nhớ ơn ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net