Lam Hi Thần- Lam Hoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần

Lam Hi Thần, là ánh sáng ban mai, một đời rực rỡ. Lam Hoán, là nước chảy êm đềm, nhưng lại chẳng có điểm dừng, cứ vậy chảy xuôi.

Mà cuộc đời y, là sai lầm.

"Hi Thần ca ca, nếu có kiếp sau, đừng làm người quá ôn nhu."

Đừng dùng một nụ cười, đi khắp hồng trần thế gian. Đừng dùng nụ cười ôn nhu đó, xóa đi đau thương trong thiên hạ. Người không biết sẽ không đau lòng, người hiểu rõ lại vô cùng xót xa.

Lam Hi Thần, người cũng như tên, rực rỡ dịu êm, lướt ngang là tỏa sáng, lâu dần lại quen thuộc. Y cả một đời, vì gia tộc, vì thiên hạ, lại chưa có câu nào oán trách.

Mệt không? Có đấy.
Đau không? Làm sao không đau?

Chỉ là, bi thương của bản thân, mệt nhọc của bản thân, xót xa của bản thân, lại hóa thành nụ cười ôn nhu. Nhưng có ai hay biết nét cười ấy chạm tới đáy mắt hay không.

Y là huynh trưởng, là tông chủ. Trách nhiệm trên vai, nặng biết nhường nào. Là người đứng đầu gia tộc, chống chịu tất cả, là người ca ca hết lòng vì đệ đệ, cuối cùng cũng có một ngày, y chờ được một người có thể làm đại ca của chính mình. Có đại ca rồi, phải chăng sẽ có người san sẻ?

Đối với Lam Hi Thần, tam tôn có vị trí hết sức quan trọng. Bởi vì một người là đại ca của y, một người là tam đệ của y. Những người y tin tưởng hết mực. Thế nhưng ba người cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình y. Cứ ngỡ có người cùng sẻ chia, ai ngờ đớn đau thống khổ của y lại bắt nguồn từ hai người họ.

Lam Hi Thần về sau, vẫn nụ cười ôn nhu đó. Nhưng có còn là Lam Hi Thần Trạch Vu Quân ôn nhu nhĩ nhã nữa hay không? Hay chỉ còn là lớp vỏ bọc che giấu trái tim bị thương tổn đến héo tàn?

Đại ca y tôn kính bị người đệ đệ mình tin tưởng hại chết. Rồi qua bao dối gian chính tay y lại là người giết chết tam đệ. Đau đớn không? day rứt không? đau xót, ân hận đều có nhưng thứ cuối cùng còn xót lại trong lòng y nhiều nhất chính là cô độc.

Y tự mình thử tà khúc lên chính mình vì muốn tin tưởng Kim Quang Dao bị vu oan. Khi biết được sự thật từ miệng của đệ đệ ruột thịt của mình y thậm chí không dám tin tưởng. Đôi mắt vốn tràn ngập ý cười của y lúc ấy cũng nhuốm lên đau thương nhàn nhạt, tơ máu ửng hồng như muốn hoá thành nước mắt mà rơi xuống. Nhưng cuối cùng y vẫn là nuốt lệ vào tim. Tin tưởng và hi vọng, hi vọng rằng Vong Cơ chỉ là nhầm lẫn. Tin tưởng Kim Quang Dao
trong mắt y và Kim Quang Dao mà Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện biết , Kim Quang Dao trong mắt người đời hoàn toàn không phải là 1 người.

Nhiều năm nay trong lòng Trạch vu quân Kim Quang Dao đều nhẫn nhục nghĩ cho người khác, kính trên nhường dưới. Y luôn tin tưởng tam đệ, tin rằng người đời chỉ trích đệ ấy vì hiểu lầm, tin rằng A Dao trong mắt y mới là A Dao chân chính.

Vậy mà có ngày đệ đệ hắn thương nhất, cùng Di Lăng lão tổ lại nói cho y biết Kim Quang Dao trong mắt y là giả tạo. Là A Dao tính kế hại chết nghĩa huynh của mình , tính kế luôn cả y, thậm chí biến y thành kẻ tiếp tay hại chết đại ca Xích Phong Tôn. Đau đớn đó? Ai thấu được?

Một bản Loạn Phách Sao.

Lời nói trắng đen hư thật, câu nào là thật, câu nào là giả?

"Kim tông chủ... Ta có thể tin ngươi được nữa không?"

"Nhị ca... Đây là lần cuối cùng."

Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Chỉ là... gần hai mươi năm bên nhau bầu bạn, ngỡ rằng thấu hiểu tất cả... Rốt cuộc, tất cả hoá hư vô.

Những gì còn lại, chỉ còn là hồi ức. Hồi ức về vài tháng chạy nạn ở Vân Bình cùng nhau ngày đó với nụ cười trên môi. Ít ra, điều này không thể là giả.

Bước lên Kim Lân đài gặp tam đệ một khắc kia, biết rằng bản thân sẽ bị tính kế mà vẫn bước tới. Bởi vì y thực sự muốn biết sự thật được che giấu suốt mười mấy năm nay. Nhưng biết rồi thì thay đổi được ư? Đại ca của y sẽ trở về sao? Tam đệ nhu thuận của y sẽ lại nở nụ cười gọi y hai tiếng "Nhị ca" nữa ư? Tam tôn trong lòng y thực sự từ giây phút bước chân lên Kim Lân đài đã phá diệt như thế.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình trên thế gian, ai hiểu rõ nỗi cô độc mà y chịu đựng? Lam Hi Thần nói hộ nỗi lòng của Lam Vong Cơ, còn tâm người tông chủ "trời cao trăng sáng" ấy, ai nói rõ đây?

Nếu Kim Quang Dao thoát khỏi cái chết nơi Quan Âm Miếu, Lam Hi Thần vui không?

Sẽ. Chỉ là, có thể y sẽ chọn tránh mặt người đó. Là một người đệ đệ, y làm sao đối diện với người hại chết đại ca mình? Với người gây bao lỗi lầm. Là một người ca ca, y làm sao nhìn mặt vị đệ đệ đó, làm sao đối diện, làm sao chấp nhận?

Lam Vong Cơ sống vì tình, còn Lam Hi Thần tồn tại vì chính.

Thật may, tình của Lam Vong Cơ đặt đúng chỗ. Còn Lam Hi Thần? Y thật sự đã từng tin tưởng Kim Quang Dao, tin tưởng tuyệt đối. Nhưng chính Kim Quang Dao đã hủy diệt sự tin tưởng dệt nên trong suốt 18 năm nghĩa tình.

Để rồi, chỉ một câu của Nhiếp Hoài Tang, có thể khiến y không ngần ngại vung lên Sóc Nguyệt.

Một khắc khi thanh kiếm đó đâm vào, chính là lúc Trạch Vu Quân sụp đổ.

Đâu là thật, đâu là giả?
Đâu là trắng đen?
Đâu là phải trái?

Vì sao người y tin tưởng, từng người từng người lừa dối y?

Trạch Vu Quân tại miếu Quan Âm, đâu còn là người hào danh vang xa. Y sai rồi, sai vì quá tin tưởng người khác.

Thất thố trước mặt Lam khải Nhân, không chuyên tâm tại gia yến, đến cuối cùng là tại vì sao?

Vì một khắc kia, Lam Hi Thần chết rồi. Chính là bị nụ cười ôn nhu của bản thân hại chết.

Vì nụ cười đó, che đi cô độc. Vì nụ cười đó, khiến y đặt tâm vào những con người bên cạnh y. Vì nụ cười đó, cuối cùng là cay đắng.

Lam Vong Cơ có người bầu bạn rồi, nhưng Lam Hi Thần chỉ còn lại một đời cô độc. Sóc Nguyệt cùng tam đệ và đại ca chôn vùi chốn hoàng tuyền sâu thẳm. Tam tôn kết bái năm nào nay chỉ còn một mình y tay nắm Liệt Băng, bế quan nơi Hàn thất.

Cô Tô song bích

Một kẻ si tình đến thảm thương, một kẻ... ngốc đến chua xót.

Không muốn nhiễm bụi trần, bụi trần chẳng do ta
.....
Không muốn oán thù nhưng oán thù ai tránh được?

Sợ rằng từ khi bắt đầu đã là sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net