Kim Lăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Gửi Kim Lăng, đứa trẻ đáng yêu nhất của Trần Tình - Ma Đạo.

Ngày em được một tháng tuổi , cha em bị Ôn Ninh giết chết , mẹ em vì đỡ cho Ngụy Vô Tiện một kiếm mà từ mạng . Tuổi thơ em cô độc , chỉ có cữu cữu và tiểu thúc. Sau này vì để em vui vẻ hơn, tiểu thúc tặng em một chú linh khuyển nhỏ, em đặt tên nó là Tiên Tử. Từ đó Kim Giang hai nhà thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười giòn giã của em cùng tiếng chó sủa văng vẳng giữa những khóm kim tinh tuyết lãng, giữa ao sen trắng hồng đan xen.

Em tên là Như Lan. Như Lan - quân tử trong các loài hoa, như họ Lam, quân tử trong loài người. Tên em tốt đẹp như vậy, cũng là do thúc thúc Vô Tiện chưa một lần gặp mặt của em đặt cho. Mẹ em, cữu cữu em, ngay cả cha em cũng yêu thích. Nhưng rồi người đời cũng chỉ gọi em bằng cái tên Kim Lăng mà thôi.

   Kim Như Lan kiêu ngạo, cứng miệng nhưng tâm lại mềm như đậu hũ. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Thiếu đi tình thương yêu của cha mẹ, bị người chỉ ra nói vào nên lúc nào cũng cố tỏ ra gai góc, lúc nào cũng muốn bản thân vượt trội, nổi bật hơn nữa để che dấu nội tâm bên trong.

Khoảnh khắc thằng bé ngồi xụp xuống bật khóc, chẳng hiểu sao nước mắt mình cũng chảy ra.

Đứa nhỏ kiên cường là thế, cuối cùng cũng để lộ tâm tính trẻ con cố giấu bao lâu nay rồi. Em tủi thân, em ấm ức, em giằng xé. Người em từng hận, giờ em không nỡ hận. Người em đáng lẽ phải hận, em cũng chẳng hận được nữa.

Tâm tư rối như tơ vò, chẳng biết làm sao. Chỉ đành oà khóc.

Lúc này cữu cữu Giang Trừng lại xuất hiện, vẫn nghiêm khắc quát mắng vài câu nhưng lại khiến lòng Như Lan bình tĩnh hơn bao giờ hết. Em lon ton chạy tới bên cậu, vì cậu là lợi hại nhất. Cậu thương em nhất, có cậu ở đây sẽ chẳng phải sợ gì cả.

Đứa nhỏ này, sao lại đáng yêu như vậy.

Tuy chẳng bao giờ nói ra nhưng trong lòng em có lẽ luôn khắc ghi một điều: "Điều muốn làm nhất đó là trưởng thành thật tốt, trở thành chỗ dựa cho cữu cữu."

  Thế nhưng hạnh phúc nho nhỏ của em trong một đêm mưa tại Quan Âm Miếu mà đổ nát. Thì ra người chăm sóc em từ nhỏ tới lớn, người thương yêu em, tặng em linh khuyển Tiên Tử, người đã từng dạy em từng nét chữ lại chính là người đã âm mưu giết chết cha mẹ ruột thịt của em. Khiến cho em mới sinh ra đã chẳng nhận được hơi ấm của cha, ngọt ngào từ mẹ. Em nên làm thế nào? Giữa Quan Âm Miếu giằng xé tột cùng bởi nỗi đau? Người thúc thúc chung tay nuôi em lớn, lại chính là kẻ khiến cho em "có mẹ sinh lại không có mẹ dưỡng" trong miệng của người đời. Em nên hận hay nên đau lòng đây?

    Từng tiếng hỏi vô nghĩa của em, như hoà vào làm một với tiếng mưa nơi cửa Quan Âm Miếu, hoà vào chung với tiếng sấm rền vang trên nền trời đen thẳm. Em hỏi tiểu thúc của em rất nhiều lần.

   Tại sao? Tại sao lại làm vậy? Tại sao lại nỡ lòng hại chết cha mẹ em? Tại sao lại khiến cho em mất hết tất cả? Tại sao em không giống như những đứa trẻ khác được vô tư lớn lên dưới vòng tay ấm êm của cha mẹ mình? Tại sao lại cướp mất hạnh phúc đáng lẽ em nên được hưởng? Tại sao vui vẻ của em lại được dệt nên bởi sự giả dối suốt bao nhiêu năm qua? Tại sao lại khiến cho em vô tư lớn lên trong vòng tay của chính kẻ đã giết chết cha mẹ em? Tại sao vậy chứ?!!!!!

   Từng câu hỏi tại sao của em như từng mũi kiếm đâm vào lòng cữu cữu Giang Trừng, đâm vào lòng của thúc thúc Vô Tiện, đâm nhói lòng tất cả những người đêm đó có mặt trong miếu Quan Âm. Kim Quang Dao lúc đó có xót xa không? Xót chứ. Hắn tự tay nuôi lớn Kim Lăng, nói không có tình cảm là không thể. Hắn bắt Kim Lăng làm con tin cũng chỉ vì muốn chạy trốn. Huyền cầm mảnh và sắc như vậy, cổ Kim Lăng rướm máu, bàn tay Kim Quang Dao lành lặn ư?

  Khi Ôn Ninh bị Bá Hạ nhập xác, nguy hiểm là thế, bổ ngay giữa đầu Kim Lăng. Phản ứng của Kim Quang Dao là gì? Là thu hồi huyền cầm, đẩy Kim Lăng ra dù cho lúc đó em là con tin trong tay hắn. Các người có bao giờ thấy tội phạm để ý tới sống chết của con tin chưa? Vậy mà trong giây phút sinh tử Kim Quang Dao lại đẩy em ra ngoài. Cũng chính hành động này khiến cho cả đời Kim Lăng chẳng thể hận được tiểu thúc của em.

   "Không biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, hắn dường như không thể trách bất kỳ kẻ nào, cũng không thể hận bất kỳ ai. Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh, Kim Quang Dao, từng người từng người nhiều hoặc ít phải có trách nhiệm đối với cái chết của cha mẹ hắn, từng người hắn đều có lý do để căm thù đến tận xương tủy, nhưng đồng dạng từng người bọn họ đều có lý do khác để hắn hận không nổi. "

   Hận không được, yêu cũng chẳng đành. Đó là tất cả những gì mà em phải chịu đựng khi đối mặt với những con người ấy. Em chịu ơn đặt tên của Ngụy Vô Tiện, người thúc thúc gián tiếp khiến hắn mất đi mẹ cha.
Em chịu ơn dưỡng dục của tiểu thúc Kim Quang Dao, người đứng đằng sau tất cả bất hạnh mà em phải chịu đựng.
Em chịu ơn cứu mạng của Ôn Ninh- quỷ tướng quân ngộ sát cha em, khiến cho em từ nhỏ đã chẳng được cha dạy dỗ nuông chiều.

   Em phải làm gì khi đối mặt với họ đây? Trong khi em chỉ là một đứa bé chưa trưởng thành. Gánh trên vai cả một gia tộc lớn, gánh trên vai là cừu hận giết cha giết mẹ.

     Nhưng Kim Lăng à, tôi tin rằng hạnh phúc sẽ vẫn đến với em. Sau giông bão chính là trời xanh mây trắng. Em rồi sẽ trưởng thành, trở thành Kim tông chủ oai phong như cữu cữu Giang Trừng của em. Em mất đi một tiểu thúc nhưng em lại có được một thúc thúc nức danh thiên hạ. Em có biết không? Em chính là thiên kim thiếu gia của tu chân giới đấy nhé. Di Lăng lão tổ là thúc thúc em. Giang gia tông chủ là cữu cữu của em. Em mang trong mình dòng máu cao quý của Lan Lăng Kim Thị, như đóa kim tinh tuyết lãng cao quý ngạo nghễ. Đến một ngày em rồi cũng sẽ tỏa sáng. Như cha em, như mẹ em. Kim Lăng cố lên nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net