Đệ thập nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhiếp Hoài Tang lắc cây quạt trong tay, hạ quyết tâm. Nhìn biểu hiện bây giờ của Lam Vong Cơ cùng Hi Thần ca ca thì chuyện ghép hai người thành đôi thực sự rất xa vời, nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện của Ngụy huynh thì một năm này của hắn thực sự không thể an tâm.

Có điều hắn không biết tiến độ của hai người trong ngày đầu tiên, không hỏi người khác được, chỉ có thể chạy đi hỏi Hi Thần ca ca.

Sau đó thì đi sưu tập một chút tư liệu cá nhân cũng như sở thích của Ngụy huynh rồi nghĩ cách tiết lộ cho Lam Vong Cơ biết.

Quan trọng nhất là... nhắc nhở Lam Vong Cơ kềm chế một chút. Nhìn bộ dạng đùa giỡn lưu manh của y hôm qua, nếu đổi người khác đã trực tiếp trở mặt rút kiếm đánh nhau, còn muốn theo đuổi người ta, cho dù có gương mặt kia thì ấn tượng cũng là con số âm thôi!

Còn Hi Thần ca ca, ngươi xem thoại bản cũng chỉ có thể biết được một ít lông gà vỏ tỏi, chủ yếu là phương thức của Lam Vong Cơ có vấn đề. Hắn thực sự nghĩ không ra Lam Vong Cơ đã gặp kích thích gì, đột nhiên từ cao lãnh tiên quân biến thành lưu manh.

Trên mặt Nhiếp Hoài Tang không hề che giấu sự ghét bỏ đối với hành vi của Lam thị Song bích.

Không phải Nhiếp Hoài Tang ghét bỏ hai người bọn họ, dù gần đây có chút tiến bộ nhưng cái cũ kỹ đã khắc vào trong khung, hoàn toàn không biết linh hoạt. Rõ ràng một chuyện rất đơn giản lại làm thành phức tạp vô cùng. 

......

"Tại sao ngươi lại ở trên giường của ta?" Ngụy Anh quát lên, hạ mắt nhìn mình, quần áo không chỉnh tề, đai lưng không thấy đâu, bất quá không có mấy thứ kì quái gì đó.

Lam Trạm đứng lên, bất đắc dĩ nhìn Ngụy Anh, nói: "Ta không có! Đó là giường của ta!"

Ngụy Anh thở hổn hển, nói: "Ngậm miệng!" Không phải hắn rống xong mới chịu động não sao? Lam Trạm có ý gì, ý ngươi là ta nghèo đến mức phải xin được nằm cùng giường với y sao?

Lam Trạm tủi thân mím môi, không dám tiếp tục nói.

Ngụy Anh nhanh chóng sửa sang chỉnh tề, nhớ hôm qua mình khóc lớn trước mặt người này, cảm thấy thực xấu hổ.

Ngụy Anh đứng lên, nhìn chằm chằm Lam Trạm, uy hiếp: "Ta nói cho ngươi biết, hôm qua không xảy ra chuyện gì hết, ngươi không hôn ta, không ôm ta, ta cũng không khóc, không ngủ trên giường ngươi, càng không có ngủ cùng ngươi!"

Lam Trạm có chút khó khăn mở miệng: "Rõ ràng là có..."

Hình như Ngụy Anh có chút nổi nóng, nhưng y không biết hắn giận gì, chẳng lẽ Ngụy Anh chán ghét ta đến vậy sao? Hắn chỉ là rất thích Ngụy Anh, không muốn hắn cùng mình tách ra thôi.

Nghe đến đây, Ngụy Anh trực tiếp lớn tiếng cắt ngang, hổn hển nói: "Ta nói không có là không có, nếu ngươi dám nói có thì từ nay về sau ta tuyệt đối không tiếp tục để ý ngươi! Ta nói được làm được! Ngươi nói, có hay không?"

Lam Trạm hơi sợ lui về sau vài bước, y sợ Ngụy Anh giận rồi không chịu để ý mình, y tủi thân: "Không có, hôm qua không có xảy ra chuyện gì hết!"

Ngụy Anh thở phào nhẹ nhõm: "Ta nói cho ngươi biết, nếu có người thứ ba biết chuyện hôm qua, ta tìm ngươi tính sổ!"

Nếu để người khác biết hắn khóc lớn như vậy trước mặt một nam nhân, Ngụy Anh hắn tuyệt đối không dám đi gặp người nữa. Vậy nên hắn buộc phải bịt miệng kẻ duy nhất biết được chuyện này - Lam Trạm.

Vậy nên sau khi Lam Trạm cùng Ngụy Anh dùng bữa sáng thì đến Lan Thất, nói đúng hơn là Ngụy Anh đi trước, Lam Trạm đi sau tầm ba bước, dù Ngụy Anh đột ngột tăng tốc cũng không cắt đuôi được Lam Trạm.

Sáng sớm qua đi một cách bình thường, đến trưa, Lam Trạm lại lấy cớ thức ăn đưa Ngụy Anh đi, Ngụy Anh cũng không cự tuyệt vì hắn đã nghe một đống lớn lời chê bai dược thiện ở Vân Thâm của nhiều đồng học. Với một Ngụy Anh xem uống thuốc là đánh giặc mà nói, hắn đồng ý vì thức ăn mà cúi đầu.

......

Giang Trừng có chút bất mãn, Ngụy Vô Tiện có ý gì? Hôm qua không về, ngang nhiên chuyển vào ở Tĩnh Thất, không lẽ Ngụy Vô Tiện thông đồng với Lam Vong Cơ, chuẩn bị trốn tránh Vân Mộng Giang thị sao?

Càng nghĩ, sắc mặt Giang Trừng càng khó xem, hắn viết một lá thư sai người đưa về Liên Hoa Ổ, hắn muốn xem Ngụy Vô Tiện có tâm tư gì.

......

Nhiếp Hoài Tang nhìn lá thư in gia văn hoa sen chín cánh trong tay, nội dung trong đó đủ để hắn tức điên.

Ban nãy đọc số tin tức về Vân Mộng mà thủ hạ của mình thu thập được, hắn đã có chút giận, phong thư này lại trực tiếp đổi mới thế giới quan của Nhiếp Hoài Tang.

Bất quá Nhiếp Hoài Tang thấy lá thư này là cơ hội giúp Ngụy huynh thoát ly Vân Mộng Giang thị, dù Giang Phong Miên sẽ ngụy trang làm quân tử, nhưng Ngu Tử Diên là một kẻ không có đầu óc.

Đem nội dung thư sửa lại một chút, Nhiếp Hoài Tang đem thư trả cho thân tín, dặn dò: "Tìm cơ hội trực tiếp đưa lá thư này cho Ngu Tử Diên, nhớ kĩ tuyệt đối không thể để Giang Tông chủ biết sự tồn tại của lá thư này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net