Đệ thập nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước mặt Ngụy Anh cùng Lam Trạm không chỉ có đĩa rau, hắn rất muốn biết Lam Trạm mua cơm bằng cách nào lại có thể ngon đến vậy, lần sau nhất định phải hỏi thăm một chút.

Suy nghĩ của Ngụy Anh nhanh chóng bay xa, hoàn toàn quên chuyện xấu hổ hôm qua.

Sau khi ăn no, chuyện ngày hôm qua mới xuất hiện trở lại trong đầu Ngụy Anh, dù da mặt hắn dày nhưng cũng không tránh khỏi có chút xấu hổ.

Đây không phải chuyện có da mặt dày là có thể cho qua, dù sao tâm hắn có bao nhiêu lớn cũng không thể dễ dãi chuyện này được.

Nói một câu thật lòng, nếu Lam Trạm là nữ, lớn lên đẹp, tu vi cao, đưa về làm đạo lữ của mình thì không còn chỗ chê, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Lam Trạm lại là nam.

Hắn không phải không được các tỷ tỷ xinh đẹp thích, thế nên tại sao hắn lại phải đi tìm một nam nhân làm đạo lữ chứ!

Thêm vào đó, Ngụy Anh cảm thấy mình không có mị lực lớn đến vậy, lần đầu gặp mặt đã khiến Lam Trạm muốn bắt về. Thế nên Ngụy Anh vẫn luôn nghĩ Lam Trạm chỉ là nhất thời hứng thú, chỉ cần y hiểu rõ thì sẽ không tiếp tục quấn quít mình nữa.

Nhất định là thế, chắc chắn là Lam Trạm gặp quá ít cô nương mới có thể gặp mình liền làm ra những chuyện như vậy đi.

Có cần đi tìm vài cô nương cho Lam Trạm gặp không?

"Không! Được! Đi!"

Âm thanh lạnh lùng truyền vào tai Ngụy Anh, hắn lập tức nhảy dựng, giật mình ngốc lăng nhìn Lam Trạm, có chút sợ hãi mà nuốt nước bọt. Thật đáng sợ! Hắn có cảm giác nếu trong tay y có kiếm nhất định sẽ rút kiếm đâm mấy lỗ trên người mình.

Lúc này, Ngụy Anh mới phát hiện hắn lỡ nói những lời trong lòng ra, nhưng hình như mình chưa nói cái gì kinh thiên động địa làm y giận nha! Chẳng lẽ máu ghen của Lam Trạm lớn vậy sao? Nếu thật sự kết làm đạo lữ, hắn còn được tự do sao.

Trong thời gian ngắn, suy nghĩ trong đầu Ngụy Anh tán loạn cả lên, cuối cùng tổng kết lại một câu: Lam Trạm thật đáng sợ, nhất định phải tìm cách chặt đứt ý định kết làm đạo lữ trong đầu y.

Bất quá thiếu niên mà, xem trọng sĩ diện, tuy sợ là sợ thật, nhưng Ngụy Anh vẫn trưng ra bộ dạng mọi chuyện không liên quan đến mình, nói: "Lam Trạm, ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta không phải người của ngươi! Ai! Cho dù ngươi thích ta, ta lại không thích ngươi, ngươi đừng xen vào chuyện của ta."

Lam Trạm vốn đang giận đến muốn đánh người, nhưng khi nhìn đến ánh mắt sợ hãi của hắn thì lửa giận nào cũng bị dập tắt. Có điều, sau khi nghe xong lời của hắn, lý trí của y nhanh chóng bị lửa giận đốt thành tro tàn.

Lam Trạm cắt nát răng, y thực sự muốn biết trong đầu của Ngụy Anh chứa cái gì, y đã nói rất rõ ràng rằng mình thích hắn.

Muốn nói lại không biết nên nói gì, Lam Trạm quyết đoán lựa chọn động thủ, trực tiếp kéo Ngụy Anh vào lòng, hôn lên môi đỏ của hắn, y chỉ dừng lại khi người này đã ngất.

......

Ngu Tử Diên nhìn lá thư trong tay hận không thể trực tiếp chạy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ quất Ngụy Anh vài roi.

Nàng đến thư phòng của Giang Phong Miên, cầm ấn tín của Tông chủ, phát bố cáo nói Ngụy Anh trốn chạy Giang thị, từ nay về sau trục xuất người này khỏi Vân Mộng Giang thị. Trong thông cáo có một số lời nói làm người nghe cảm thấy thực sự ghê tởm, không nên nhiều lời.

......

Ý định ban đầu của Giang Trừng chỉ là nói Ngụy Anh thông đồng Lam Nhị công tử, muốn trốn tránh Giang thị; có điều bị Nhiếp Hoài Tang cho thêm một chút gia vị, có điều không thể không nói cách Giang Trừng dùng từ đã khiến Nhiếp Hoài Tang hạ quyết tâm viết xuống những lời đó. Hắn ngoài sáng trong tối đều ám chỉ Ngu Tử Diên phát thông cáo cho tiên môn rằng Ngụy Vô Tiện không biết liêm sỉ câu dẫn Lam Nhị công tử, muốn trốn tránh Giang thị.

Có điều Nhiếp Hoài Tang không nghĩ tới Ngu Tử Diên còn ngu xuẩn hơn những gì hắn đã tưởng tượng, còn độc ác hơn những gì hắn có thể hình dung. Phần thông cáo này vừa được đưa ra, không chỉ đem mặt của Vân Mộng Giang thị ném xuống đất cho người ta chê cười mà còn đem Ngụy Anh đẩy đến đường chết.

Bất quá cục diện hiện tại chỉ kéo dài được một khoảng thời gian ngắn, đợi đến khi Lam thị biết phần thông cáo này, dựa vào trình độ áy náy với Ngụy huynh bây giờ cùng với quyết tâm giúp Nhị công tử nhà mình cưới được đạo lữ, nhất định cũng sẽ đưa ra một thông cáo thanh minh.

Một cái Vân Mộng Giang thị rõ ràng có vấn đề cùng một cái Cô Tô Lam thị lấy tác phong quân tử nổi tiếng, mọi người sẽ tin thông cáo của ai, câu trả lời không phải đã vô cùng rõ ràng rồi sao? Đến lúc đó, không chỉ có thanh danh của Ngụy huynh có chuyển biến tốt đẹp mà còn dập tắt toàn bộ hi vọng của Ngụy huynh với Vân Mộng Giang thị.

Tuy mục đích ban đầu của hắn là muốn cuộc sống ở Vân Thâm có thể dễ thở hơn, nhưng hắn ra sức nhiều như vậy, nhất định phải tìm cách đem Ngụy huynh đưa đến Thanh Hà Nhiếp thị. Nhiếp Hoài Tang hắn chưa bao giờ làm ăn không có lời.

Trong khoảng thời gian này sẽ khiến Ngụy huynh chịu thiệt một chút, bất quá hắn đã ám chỉ với Lam Vong Cơ, nếu y dám bỏ lỡ một cơ hội làm tăng độ hảo cảm như vậy, Nhiếp Hoài Tang tự nghĩ mình sẽ bị tức chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net