còn 2 tuần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"MANG NGAY ĐỀ CHÍNH THỨC LÊN ĐÂY, MANG NGAY ĐỀ CỦA BỘ GIÁO DỤC LÊN ĐÂY, ANH EM 2K6 VÀ THÍ SINH TỰ DO CỦA CHÚNG TÔI ĐÃ SẴN SÀNG HẾT RỒI, MANG NGAY ĐỀ THI KHÓ HƠN NĂM 2018 LÊN ĐÂY-..."

mới 8 giờ 50 phút sáng, ai đời sĩ tử còn 2 tuần nữa thi đại học mà bây giờ mới dậy? lại còn đang sửa soạn, tay cầm balo rồi vọt đi, nhưng đối với khuê thì có, hôm qua nó thức đến tận 2h sáng chỉ để nhồi nhét "người lái đò sông đà" rồi lại là "tây tiến" hay "việt bắc" bất cứ bài văn vào mà được giang cư mận đồn đoán nó đều nhét tuốt vào trong đầu, hên xui, có nhớ hay không thì hên xui.

- ài, ngày ngày lên tiktok gặp trúng cái sound này tao thấy tương lai tao trượt ussh.

khuê cầm ly cafe đen, đắng ngòm, rõ ràng kêu cho đường rồi nhưng họ quên, thế là ngậm đắng mà uống, miệng lúc nào cũng thở dài nhưng bút thì chưa động vào. minh khuê có một bí mật, rằng cậu thích một anh khóa trên, ra trường được 1 năm tên văn vũ, đáng tự hào là khi đó anh nằm trong top học sinh điểm cao nhất đầu vào ngành báo chí của ussh, lấy tận 28.5, minh khuê ngỡ ngàng, hâm mộ, hứng thú, đặt mục tiêu ngay là 28+ vào ngay ussh.

đúng là đời, cốc cafe nó đắng y như đời minh khuê, nó thi c00, nghe có vẻ dễ, nhưng lại là một thử thách lớn khi mà...c00 của ussh toàn 25+, chính xác là phải 8+ một môn, coi bộ rất khó. à, có ngành "lưu trữ học" của ussh có 23đ năm ngoái. minh khuê ước vội, không đỗ mấy ngành khác thì đỗ "lưu trữ học" cũng được.

- thay vì học ở nhà thì mày lại lôi đi cafe học, bộ nó học dễ vô hơn hả?

hạo nhâm nhi cốc trân châu matcha đường đen, đôi lông mày nhíu vào, không hiểu thằng này bị sao, hạo học không vào chứ thằng khuê nó vào hả? dứt lời, khuê chặn họng hạo ngay bằng một cậu.

- nó mát, ở nhà mẹ tao bảo phải 39-40 độ mới được bật điều hòa. ở đây bật 24/24. tuy mẹ tao đi du lịch nhưng về bà ý thấy tăng tiền điện tao mệt lắm.

- học bằng quạt mới đúng chất.

hạo thở dài đáp, mắc mệt, đây cũng là lần thứ ba nó rủ đi cafe học rồi đấy. phí cả 3 buổi sáng, chiều ở nhà, không có khuê chắc hạo phải giải xong 5 đề tiếng anh và 10 đề toán.

- thằng minh đâu?

- có rủ nhưng không đáng kể.

khuê bất lực giơ đoạn chat của mình với minh ra, rõ rành rủ nó, là 9h đi cafe, lại còn gửi địa chỉ quán, chắc thằng trời đánh đó ngủ quên rồi.

- bao giờ mày đi thi năng khiếu?

hạo bảo nguyện vọng 1 của nó là đại học sân khấu điện ảnh, nên nó phải đi thi năng khiếu, được cái hạo nhảy giỏi kinh, người dẻo như không xương ấy, nó chắc chắn sẽ đỗ thôi, chứ có người không đỗ ở đây là bản thân thằng minh khuê.

- ngày kia tao đi, anh huy đưa tao đi.

- huy huy, lúc nào cũng huy, yêu mẹ nhau đi.

- sắp.

tính ra trong cái hội 3 chàng lính ngự lâm, minh khuê có lịch sử tình yêu bi kịch, quen đứa nào là đứa nó cắm cho quả sừng, nhưng là toàn mấy nhóc hồi c2 nên cũng chả gọi đó là tình yêu, lên c3 thì dính cứng ngắc với anh vũ nên thích anh từ năm lớp 10 đến giờ. ai mà biết, minh khuê là kiểu người mà thích ai thì người đó càng phũ càng lụy...

- sắp??? là sao nữa?

- thi đại học xong yêu.

- chứ tại sao không phải bây giờ?

- tao chưa muốn.

một lần nữa khuê lại trầm ngâm đưa ly cafe vừa đen vừa đắng lên miệng, hóa ra là thằng hạo và anh huy đã tiến triển nhanh tới mức ấy. chả lẽ, mỗi mình với thằng xuân minh thôi à? không hẳn, xuân minh học chăm vãi ra, chắc chắn sẽ không nghĩ tới yêu đương đâu ha? minh khuê mong thế?

"mẹ kiếp anh văn vũ ơi, em thật sự muốn gặp anh hức hức."

- lo thân mày đi khuê, còn 2 tuần nữa thôi đấy.

hạo thở dài, còn 2 tuần nữa là lên thớt, cố sao thì cố chứ điểm sử của mày còn chưa được 8+ thì mày có ăn cám.

- tao đã cố hết sức, cái lon mẹ.

- giờ đang mức nào rồi.

hạo ngó vào máy tính, coi bộ nó đang làm thật.

- 23/40 câu.

- vãi l, đỗ ussh hơi khoai.

- hay bỏ cuộc nhờ.

minh khuê nó nghĩ đến việc bỏ cuộc cũng phải thứ 125 rồi, nhưng nó muốn thấy dáng vẻ của anh vũ nhìn nó khi đang ngồi học, muốn thấy anh vũ đi bộ trong trường với nó. muốn thấy anh vũ ở cự ly gần. muốn thấy anh vũ trong dáng vẻ mà anh ấy tự hào.

cả bầu không khí ở đó như im lặng một hồi, cố gắng thì khó, bỏ cuộc thì dễ, biết bao nhiêu người thi cùng trường với khuê mà lại còn giỏi hơn mình nhiều. thật sự nản quá, không có năng lực nên cố mãi cũng chẳng thấy kết quả. khổ thân thằng khuê, nghe nói nó thảnh thơi, chill vậy đó chứ tối nào cũng vơ đại ly cafe rồi học đến tận 3h sáng, suốt 18 năm mà có mấy lần vậy đâu.

- mày như này với mục tiêu 23+ để đỗ vào ngành thấp nhất trường, còn anh vũ thì sao? anh ấy đã cố như nào để đỗ vào ngành cao nhất trường chứ? muốn tán crush thì việc đầu tiên là phải gắng? hiểu không.

hạo vỗ vai nó, nhìn thằng khuê bây giờ giống cái xác được chôn 3 ngày mẹ rồi. da tái nhợt, mắt thâm xì trông sợ đéo chịu được lại còn hay uống cafe, chả tốt lành gì. nghe hạo nói, nó vẫn im lặng, nó nhận ra anh vũ không hề dễ dàng gì để đạt được cái thành tích đó. crush mình học siêu giỏi thì mình cũng phải làm điều tương tự.

- làm nốt đề sử này, rồi về tao làm đất nước khổ 1, rồi tao đá ngay tý địa, tối tao đi học thêm.

- thôi tao về trước, tao xong kpi hôm nay rồi.

hạo lúi húi dọn cặp, bà cha nó ngồi cafe 3 tiếng rồi, chết mất, trĩ mất trưa nay còn hẹn đi ăn gà với anh huy. dứt lời, hạo đã xong rồi.

- về nhé, bye bye..

khuê có hơi hụt hẫng chút, vì căn bản nếu để nó 1 mình thì nó sẽ lại trầm buồn và tuột hết hy vọng. đúng là chỉ có thích ai đó thật lòng mới có thể vượt qua ty tỷ cái thử thách và vượt qua vòng an toàn của bản thân.

1 tiếng nữa trôi qua, đề sử nó cũng làm xong rồi. hôm nay nhà khuê chả có ai, bố mẹ nó đi du lịch phú quốc rồi, đến chán, để nó ở nhà với 3 triệu tiêu dần.

- nay chắc lại ăn gà.

đang đếm số tiền còn lại, còn 2triệu chắc ăn gà thật quá. chưa gì đã giống sinh viên cuối tháng hết tiền đấy. khuê bất lực, rời quán cafe đến thẳng ngay gần bờ hồ làm cái đùi gà.

[…]

- ê mày biết gì không vinh, trường tao có học sinh giỏi quốc gia đấy.

thuận vinh nghe thấy hứng thú vãi cả, nghe quốc gia là khoái rồi.

- thì chả, đại học quốc gia hà nội mà.

vũ nghe thì nở hết lỗ mũi tự hào. vũ rất yêu trường. không đi đánh giá năng lực, không thi bất cứ gì ngoài điểm thi thpt và hoàn toàn đạt bằng chính năng lực nên tự hào chứ.

- tao cũng muốn thẳng nhóc đó đỗ vào trường.

- hả, thằng nào?

- tao kể mày ý? tao khoái khoái 1 tý ý, kém tao 1 tuổi, mất liên lạc 2 năm nay rồi.

- vạn sự tùy duyên.

[…]

"giọng nghe quen vãi chưởng"

minh khuê vừa gặm cánh gà, vừa quay ngả quay nghiêng. hình như đúng rồi. đúng giọng anh vũ rồi.

"hức hức anh vũ phải không"

"nếu phải mình phải hỏi info mới được"

[continue…]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net