Part 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Note: Side couple sẽ xuất hiện trong chap này nha, nhưng chỉ có một câu duy nhất thôi... nên là enjoy nha mọi người!

-----

Joshua hẹn gặp Wonwoo tại một quán rượu vang. Hẳn nhiên rồi, Joshua Hong mà. Đây là một nơi sang trọng, với những bức tường kính trưng bày hàng trăm chai rượu vang đang ủ, một ban nhạc đang chơi jazz trên sân khấu nhỏ. Hai người gần như nổi bật với đống giấy tờ lớn trên chiếc bàn trong góc quán rượu. Wonwoo tự chọn cho mình một vài món ăn nhẹ trong khi Joshua đọc bản thảo.

Khi Joshua vừa đọc xong, Wonwoo bỗng trở nên bồn chồn, ngón tay anh khẽ xoắn vào nhau. Anh nhìn xung quanh một cái lo lắng, "Em biết nó mới chỉ được hoàn thành một ngày trước, anh là người đầu tiên đọc nó. Bạn bè của em đều năn nỉ muốn xem, nhưng em thấy nên để ai đó có bằng cấp về văn học xem trước sẽ an toàn hơn." Wonwoo không chắc vì sao mình phải cho Joshua biết rằng anh cũng có bạn bè.

"Là bản nháp đầu tiên thì nó thực sự ổn đấy Wonwoo." Joshua nhướng mày khi thứ anh nhận lại là sự im lặng. "Anh nghiêm túc đấy! Anh rất thích nó. Có vài chi tiết cần phải sửa lại, nhưng với sự trợ giúp của một cặp mắt khác thì bản nháp tiếp theo sẽ xong nhanh thôi."

"Nói cụ thể hơn được không anh?" Wonwoo gõ nhẹ vào mặt bàn.

"Anh thích nhân vật chính, nội tâm phức tạp nhưng không tự phụ hay làm anh thấy quá tải vì quá nhiều thông tin hay sự hồi tưởng. Và tất cả những người xuất hiện trong cuộc hành trình, mặc dù chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng cũng có cách nói chuyện riêng biệt, ai cũng rất độc đáo. Anh thích điều đó."

Wonwoo đồng tình với ý kiến của Joshua. Anh không muốn dành quá nhiều thời gian với tất cả các nhân vật xuất hiện trong suốt hành trình, ngắn gọn đủ để kết thúc câu chuyện của họ mà không có hậu quả nhưng cũng đủ dài để để lại ấn tượng. Vì vậy họ phải độc đáo, nhưng không quá gắn bó với nhân vật chính Jisung. Anh vui vì điều đó đã được nhận ra.

Anh ngậm một miếng mực chiên. "Và có điều gì anh không thích không? Hãy thành thật với em."

"Yếu tố tình yêu? Minho?" Joshua nhấp một ngụm rượu vang. "Anh ấy là người cuối cùng Jisung gặp, là điểm kết thúc của con đường. Lẽ ra nhân vật này nên xuất hiện trong phần lớn nội dung nhưng anh hầu như không biết gì về anh ta. Anh không nhìn ra được lý do tại sao nên quan tâm đến anh ta hay tại sao anh ta lại phù hợp với Jisung. Em cần dành thêm thời gian với nhân vật này."

Quán rượu vang thật tối. Không có đèn trần, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn bên cạnh tủ rượu kính và một cây đèn nhỏ trên bàn. Joshua hoàn toàn hòa vào bầu không khí sang trọng này với áo cổ lọ đen ôm sát cơ thể và đồng hồ vàng trên cổ tay, và Wonwoo cảm thấy mình cũng vậy. Với cặp kính gọng dày và chiếc áo len rộng, anh cảm thấy như mình đang bơi trong đó, màu đen gần như tan vào tường màu đỏ tía. Khi về nhà anh sẽ kể cho MG nghe về chuyện này. "Uhm, em cũng nghĩ vậy."

"Vậy, ý tưởng anh đã nhắc đến là gì?"

"Bạn trai của anh, Seungcheol, cũng làm trong ngành này. Bọn anh gặp nhau ở đại học." Joshua mỉm cười. Ngữ âm Nam California của anh uốn quanh những chữ cái tiếng Hàn, nhưng rồi dội trở lại mạnh mẽ. "Anh ấy là đạo diễn, đã làm một vài phim ngắn, nhưng anh ấy có mối quan hệ tốt với nhiều hãng phim độc lập. Chắc chắn chúng có quy mô nhỏ hơn và ít kinh phí hơn so với những gì chúng ta làm, nhưng họ không quan tâm đến tiền bạc. Tất cả đều là nghệ thuật và sáng tạo. Không còn nhiều nơi như thế nữa."

Wonwoo lặp lại. "Seungcheol?"

"Ừ, người Hàn Quốc." Joshua nhận thấy sự khựng lại của anh. "Thành phố này nhỏ mà, anh biết." Anh ấy cười khẩy. Wonwoo uống hết ly rượu vang của mình. "Kể em nghe về chuyện đó đi."

Joshua tiếp tục, gõ nhẹ lên cuốn kịch bản. "Kịch bản này có vẻ là kiểu anh ấy sẽ thích. Khi anh ấy hoàn thành bộ phim hiện tại, em nên làm việc với anh ấy. Hai người sẽ hợp nhau thôi."

Wonwoo mỉm cười, chân thành. "Nghe hay đấy, em muốn thử gặp anh ấy."

Cả hai đã uống hết ly và ngầm đồng ý uống thêm mỗi người một ly nữa. Không khí xung quanh vẫn tiếp tục náo nhiệt với các cuộc họp công việc, buổi hẹn hò, cả những người ngồi một mình. Ban nhạc đang nghỉ ngơi nên nhạc jazz phát qua loa trần có vẻ không hay lắm.

"Anh thực sự thích công việc của mình, thực sự đấy." Joshua tiếp tục. "Anh làm việc với các hãng phim lớn, các diễn viên nổi tiếng nói ra những lời thoại anh viết trên những chương trình yêu thích của anh, anh tự hào về những điều đó." Anh mỉm cười xa xăm. "Nhưng khá may mắn là anh lại thích những gì các sếp yêu cầu, anh thích những câu chuyện được giao cho mình. Tất nhiên không phải tất cả, nhưng cũng hầu hết. Chúng ta luôn bị hạn chế tự do sáng tạo khi cần nó nhất, phải không?" Anh cười khan.

"Ừ, đúng vậy." Wonwoo gật đầu. "Em cũng thích làm việc ở đây, lương tốt, cơ hội tốt, thậm chí là cơ hội lớn. Nhưng đúng là, em đã không có dự án thú vị nào trong một thời gian. Chương trình hay, đề xuất hay nhưng, không phải kiểu của em." Anh thở dài, gãi đầu. "Nếu tôi không viết cái này, em nghĩ mình đã phát điên rồi."

"Anh hiểu mà." Joshua cười. "Cheol đôi khi ghét anh vì điều đó. Anh ấy biết anh thích ở đây, anh ấy tự hào về anh nhưng, anh biết đôi khi anh ấy thầm nghĩ rằng anh đã bán mình cho tư bản, rằng anh chỉ làm theo chỉ dẫn từ cấp trên để viết những kịch bản vô hồn. Nhưng không phải vậy, không phải khi anh làm ra chúng." Anh nháy mắt, và Wonwoo cúi đầu cười. "Nhưng anh đôi khi ghen tị với anh ấy. Anh ấy có thể làm bất cứ điều gì anh ấy muốn, bất kỳ ý tưởng nào, bất kỳ phân cảnh nào. Đó không phải là công việc lương cao nhất, hay có sự công nhận lớn nhất, nhưng anh ấy có tất cả sự tự do để sáng tạo và làm những điều đẹp đẽ."

"Điều đó chắc là rất tuyệt." Wonwoo giữ sự ghen tị cho riêng mình. Anh cảm thấy như mình lại phát điên thêm một chút mỗi lần kịch bản bị trả lại, và anh bị mắng vì lệch khỏi 'tầm nhìn sáng tạo' đã được đặt ra. Anh thích ở đây, thực sự thích. Anh đang sống một cuộc sống trong mơ ở một thành phố lớn, đúng không? Nhưng anh cảm thấy như sự sáng tạo đang bị hút cạn, và ánh lửa chỉ mới trở lại vài tháng qua. Nếu không có MG, có lẽ phải mất thêm một năm để hoàn thành kịch bản này.

"Vậy, cảm hứng của em từ đâu ra?" Joshua chen vào. "Đó là một câu chuyện thú vị, nhưng khi Minho xuất hiện, anh nghĩ đó là lúc mọi thứ trở nên hấp dẫn hơn. Sự lãng mạn đó, nó không đến từ hư không, phải không?"

Wonwoo thở dài. "Đó là một câu chuyện phức tạp." Anh tháo kính ra và dụi mắt. "Anh có đọc tờ The Daily Press không?"

"Tờ báo hả? Bạn anh là biên tập viên ở đó, đôi khi cậu ta cố gắng làm phiền bắt anh đọc nó."

Wonwoo cười lo lắng. "Uhm, vài tháng trước có một tin quảng cáo, trong mục cá nhân."

Gửi đến WW

Bạn cùng phòng của tôi thấy mối quan hệ này rất buồn cười, tôi đã nói với anh điều đó trước đây chưa?

Tôi hiếm khi quên mua báo, nhưng vào những ngày tôi quên thì cậu ấy sẽ mang về cho tôi một bản. Cậu ấy đặt nó trên giường tôi và cười phá lên khi nói "Cậu có thư". Điều đó không buồn cười với tôi đến vậy.

Tôi đã giữ tất cả những 'bức thư' của chúng ta. Điều đó nghe có buồn không? Ban đầu tôi giữ vài bức vì tôi nghĩ nó khá buồn cười và tôi muốn lưu lại bằng chứng, những cái còn lại chỉ để làm kỷ niệm. Và để lưu nhớ tên của tất cả các nhà hàng. Chúng được giữ trong một cuốn sổ cũ. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ cho cháu của mình xem chúng, kể cho chúng nghe về người bạn trên báo của tôi.

MG

Gửi đến MG

Đây đúng là những bức thư thật. Những bức thư công khai mà không hề có thông tin cá nhân, tốn 50 cent mỗi tuần để đọc được và thậm chí tất cả mọi người ở New York này đều có thể thấy nó. Cậu ấy không sai đâu.

Chúng ta đúng là có một mối quan hệ buồn cười, nhưng đó là một mối quan hệ tốt. Cậu là người tôi nghĩ đến khi mỗi khi bước ra ngoài, và cậu truyền cảm hứng cho tôi đến những nơi mới và bước ra khỏi vùng an toàn của mình.

Tôi thực sự ra khỏi căn hộ của mình nhiều hơn kể từ khi chúng ta bắt đầu nói chuyện. Cảm ơn cậu.

Tôi giữ tất cả các tin nhắn của chúng ta dưới một cái kẹp giấy lớn. Không nghệ thuật như cách của cậu.

WW

Gửi đến WW

Thực ra hồi còn ở Hàn Quốc tôi học chuyên ngành kinh doanh. Tôi biết đó không phải là điều mình muốn làm, nhưng tôi biết nhiếp ảnh không phải thứ có thể đảm bảo cho cuộc sống. Khi không phải đi học, tôi làm các công việc bán thời gian để tiết kiệm tiền, thời gian còn lại tôi tham gia tất cả các khóa học nhiếp ảnh trực tuyến hoặc chụp ảnh quanh thành phố mình sống. Tôi đã làm việc và chờ đợi để có cơ hội chạy trốn. Đó là một khoảng thời gian rất mệt mỏi nhưng xứng đáng, tôi đã tiết kiệm đủ và tạo được một bộ hồ sơ cho mình để khi được mời đến đây, tôi có đủ khả năng tài chính để cha mẹ không ngăn cản tôi. Và, tôi có thể hạnh phúc nói rằng tôi không nhớ gì từ bằng cấp của mình và không cần sử dụng nó kể từ đó.

Đó là một hành trình khó khăn nhưng, tôi hạnh phúc vì mình ở đây. Tôi tự hào về bản thân mình.

MG

Gửi đến MG

Tôi thậm chí không có khả năng để nộp đơn xin học kinh doanh, chứ đừng nói đến việc học nó trong nhiều năm. Cậu mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều.

Nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng hãy nhìn xem. Cậu đang ở đây, ở New York, với tư cách là một nhiếp ảnh gia. Tôi không thể tưởng tượng được hành trình đó khó khăn như thế nào. Thực sự, tôi rất ngưỡng mộ cậu.

Tôi cũng tự hào về cậu nữa.

WW

Wonwoo ghét chuyến tàu B, đặc biệt là hôm nay. Do sự chậm trễ, bảo trì cùng hàng nghìn lý do khác, tất cả các chuyến tàu hiện tại đều đến muộn, và nhà ga chật kín những người giận dữ, ai cũng có những việc rất quan trọng khiến họ cần di chuyển. Anh giảm âm lượng nhạc xuống để nghe thông báo nhưng đổi lại chỉ nghe thấy những tiếng càu nhàu từ hai phía, tiếng tàu di chuyển và kêu ré trên các nhà ga khác. Anh lại tăng âm lượng lên.

Anh bị kẹt giữa một bà mẹ mỉm cười với đứa trẻ nhỏ trong tay và một doanh nhân cao lớn với chiếc cặp lớn và khuôn mặt cau có, cảm thấy khó chịu khi người mẹ cố gắng làm trò cho con qua thời gian chờ đợi. Wonwoo cố gắng hết sức để tránh trở thành người hòa giải bằng cách nhìn xuống điện thoại của mình.

Bỗng nhiên có một giọng nói lớn xuyên qua đám đông. "Wonwoo! Wonwoo, này!" Anh tháo một chiếc AirPod ra, nhìn xung quanh để xem ai gọi tên mình. Phía bên kia nhà ga, Jun đang vội vã chen qua đám người đi làm và lao về phía anh, thì thầm xin lỗi khi di chuyển đến trước mặt Wonwoo, quay lưng về phía sân ga tối tăm.

Jun tháo tai nghe của mình và mỉm cười với Wonwoo, chỉ vào đám đông xung quanh họ. "Giao thông tệ quá nhỉ?" Đôi mắt anh nhíu lại thành nụ cười.

"Phải làm quen thôi." Trong giây phút gần gũi đầy gượng ép này, Wonwoo mới nhận ra rằng anh phải ngước lên để nói chuyện với Jun, người đàn ông này cao hơn anh một chút. Anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. "Anh đi đâu vậy?"

"Tôi đang về nhà, còn cậu?" Jun chỉ vào đường ray trống phía sau anh.

Wonwoo chỉ vào bức tường đối diện phía sau mình. "Tôi chỉ đi mua đồ thôi."

"À..." Jun gật đầu, nhún gót chân.

Sân ga đông đúc nhưng khá yên tĩnh, có những tiếng ồn ào và cằn nhằn nhỏ nhưng phần lớn là người đi làm một mình, cổ đau vì cúi xuống nhìn điện thoại. Do vậy, không khó để nói chuyện với nhau nhưng họ lại hạ thấp giọng và nói ngắt quãng vì sợ thu hút sự chú ý. Ai mà dám nói chuyện trong nhà ga tàu điện ngầm chứ?

Đôi mắt của Jun đảo xung quanh trước khi sáng lên, cuối cùng anh ta cũng nghĩ ra điều gì đó để nói. "Cậu cũng nhận được thông báo trên cửa của mình phải không? Về việc bảo trì ấy?"

"Ừ, hy vọng lần này sẽ không kéo dài quá lâu. Năm ngoái thang thoát hiểm được bảo trì, họ khoan đục hàng tuần trời bên tường nhà tôi." Wonwoo gãi đầu ngượng ngùng, nhìn trái nhìn phải những người đang bận rộn xung quanh họ, bà mẹ hát ru con nhẹ nhàng và người doanh nhân ngày càng khó chịu hơn. "Chỉ là bảo trì đường ống thôi nên chắc không tệ lắm."

"Tôi hy vọng vậy." Jun cười khúc khích, nhưng bị gián đoạn bởi chuông điện thoại reo. "À, xin lỗi, cho tôi xin phép." Anh lấy điện thoại ra và trả lời, ồ không, đó không phải là tiếng Anh, cũng không phải tiếng Hàn.

Jun nói nhanh bằng tiếng Trung qua điện thoại, cười khúc khích và đảo mắt. Wonwoo không biết làm gì. Anh nhìn xung quanh, mắc kẹt giữa Jun và hàng trăm người đi làm khác không có chỗ để đi. Jun cười và suy nghĩ một chút khi anh cúp máy, sau đó quay lại nhìn Wonwoo với đôi bàn tay rộng mở, lắc đầu xin lỗi.

"Xin lỗi, bạn tôi gọi. Điều đó- điều đó thật bất lịch sự, tôi xin lỗi-"

"Này, không sao đâu, đừng lo." Wonwoo ngắt lời, lắc đầu mỉm cười. "Tôi có bỏ lỡ điều gì thú vị không?"

"Không, không có gì." Jun nhún vai. "Bạn tôi muốn tôi đi chơi với cậu ấy tối nay, nhưng tôi muốn ở nhà và có một đêm 'một mình'." Anh làm dấu ngoặc kép bằng ngón tay. Dễ thương đấy.

"Một mình? Không phải với bạn cùng phòng của cậu à?" Wonwoo thử hỏi.

"Tôi không có bạn cùng phòng." Jun nhún vai. Wonwoo hít sâu một hơi. "Tôi vẫn đang tìm kiếm một người. Tôi sẽ ra ngoài với cậu ấy tối mai, nhưng tối nay tôi cần ở một mình, này," Anh ngắt lời mình. "Cậu muốn đi chơi với chúng tôi không? Bạn tôi, tên là Minghao, cậu ấy rất dễ chịu và có thể sẽ vui-"

"Ừ, nghe có vẻ vui đấy!" Wonwoo mỉm cười, thò tay sâu vào trong túi áo khoác. Anh thực sự nghĩ nó sẽ vui. Đã lâu rồi anh không tới các câu lạc bộ, chứ đừng nói là với bạn mới. Nhưng một tuần dài đã trôi qua, và anh có thể làm vài ly với một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng để được thư giãn. Sự hướng ngoại của Jun dường như lấn át sự thiếu thốn của anh, và nhân vật Minghao này có thể là một sự bổ sung thú vị. "Ừ chỉ cần nhắn cho tôi biết anh sẽ đi đâu, chắc là vui lắm!"

"Nhất định rồi!" Phía sau đám đông, chuyến tàu về nhà bắt đầu vào nhà ga. Jun chỉ về phía sau anh, sẵn sàng rời đi. "À, đây là tuyến của tôi. Cậu biết đấy, cậu cũng thường đi lối này mà. Nhưng cậu đang đi-"

"Tôi biết, Jun." Wonwoo ngắt lời anh lần cuối với một nụ cười. "Hẹn gặp lại anh ngày mai."

"Hẹn gặp lại Wonwoo! Tạm biệt!" Jun vẫy tay với Wonwoo khi anh ta bước lên chuyến tàu phía sau, cho đến khi anh bị nuốt chửng bởi những hành khách khác đang lấp đầy chuyến tàu về nhà. Wonwoo hít một hơi sâu, kiểm soát hơi thở và tiếp tục chờ đợi chuyến tàu của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC