Part 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi đến WW

Mẹ tôi đã đến đây thăm tôi trong tuần này, vì vậy tôi đã dẫn bà đến tất cả những địa điểm du lịch. Times Square, Central Park, chúng tôi thậm chí còn đi xem vở nhạc kịch Wicked, khá là vui. Chúng tôi đã lên đỉnh toà nhà Empire State để nhìn xuống toàn thành phố, và tôi nhận ra anh đang ở đâu đó dưới kia.

Anh vẫn đang ở một nơi nào đó trong thành phố mỗi ngày. Chúng ta đã từng đi ngang qua nhau chưa? Chắc chắn là rồi nhỉ, tôi biết ít nhất chúng ta đã đi đến những nhà hàng giống nhau trong cùng một tuần.

New York vừa lớn mà lại vừa nhỏ, mọi người đều có mối liên hệ hoặc quen biết ai đó. Nếu tôi đủ cố gắng, tôi có thể tìm ra anh, tôi có thể hỏi xung quanh hoặc tìm kiếm trên mạng xã hội. Tôi có thể hỏi biên tập viên để lấy thông tin liên lạc của anh. Chỉ có hai người trong thành phố này có một người bạn trên tờ báo, sẽ không khó lắm đâu.

Nhưng, điều đó sẽ làm mất đi sự thú vị, đúng không?

MG

Gửi đến MG

Có lẽ là vậy.

Nhưng tôi nghĩ nếu tôi sẽ nhận ra ngay nếu thấy cậu trên đường. Tuy không thể hình dung ra khuôn mặt của cậu hay bất cứ điều gì về vẻ ngoài, nhưng tôi cảm thấy như mình sẽ nhận ra cậu. Sau đó tôi sẽ bước đến cậu và nói "cậu là MG phải không?". Tôi sẽ gọi "em-gee" to vì không biết tên thật của cậu. Nghe ngượng ngùng nhỉ? Trừ khi MG là tên thật của cậu.

Tôi cũng sẽ nghĩ về điều đó, sớm thôi. Rằng đâu đó trong đám đông này có cậu. Có lẽ khi tôi nhìn thành phố từ cầu Brooklyn. Nơi đó có một tầm nhìn đẹp, đặc biệt là vào ban đêm. Lúc rất muộn ấy.

Thật tuyệt khi cậu đã có thời gian vui vẻ với mẹ của mình.

WW

Cầu Brooklyn không thực sự gần chỗ Wonwoo. Anh mất khoảng một giờ đi tàu điện ngầm với hai lần chuyển tàu, nhưng nó xứng đáng. Các chuyến tàu thưa dần vào ban đêm, nên phần lớn cuộc hành trình là thời gian anh chờ đợi ở các sân ga lạnh lẽo, trống trải, gõ chân theo nhạc đập qua tai nghe AirPods. Anh quấn chặt áo khoác quanh mình khi những cơn gió thổi qua các đường hầm và phả hơi lạnh vào nhà ga.

Thật ngạc nhiên, các chuyến tàu anh đi cũng gần như trống trơn. Anh ngồi một mình, ngoại trừ một ông già say rượu đang bám vào cột gần cửa và một cô thiếu niên ngồi ở phía xa của toa tàu, chìm đắm trong điện thoại. Lúc đổi chuyến cũng tương đối thoải mái, tàu đến chậm đồng nghĩa với việc phải chờ đợi lâu hơn, nhưng một lần nữa, các chuyến tàu đều trống trơn và yên bình.

Khi bước lên mặt đất, anh thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng thành phố vẫn còn sức sống, những chiếc taxi bíp còi và chạy vọt qua anh. Chắc chắn là trời đã mưa trước đó, ánh đèn sáng của các tòa nhà cao tầng phản chiếu trên vỉa hè và mặt đường ướt. Anh đi bộ từ ga đến con đường chính, áo khoác kéo khóa lên hết cỡ và mũ trùm thấp trên trán. Âm thanh của thành phố lọt qua giọng hát của Baekhyun vang vọng trong tai anh. Thông thường Wonwoo sẽ tăng âm lượng lên mức cao nhất, chặn mọi tiếng ồn xung quanh. Nhưng đêm nay thành phố không quá ồn ào. Nó yên tĩnh hơn, theo một cách nào đó, âm thanh của các quán bar đang hát hò và tiệc tùng vang lên xa xăm, tạo nên một bức tranh âm thanh khiến Wonwoo giảm âm lượng xuống khiến tiếng nhạc chỉ còn nhẹ nhàng, làm nền cho thành phố mà anh đang đi qua. Tiếng bước chân của anh vọng lên từ mặt vỉa hè bê tông và dội lại từ giàn giáo của những toà nhà xung quanh.

Anh rẽ vào góc và thấy cầu Brooklyn. Bị cuốn vào công việc, deadline và những buổi gặp gỡ bạn bè, đã lâu rồi Wonwoo mới đến đây. Anh đã rất cần những khoảng thời gian một mình để hồi phục, nhìn cây cầu từ cửa sổ chuyến tàu về nhà và khao khát chỉ một lần được đi bộ, được có một khoảnh khắc cho riêng mình. Trước khi anh bước lên cầu, anh đứng ngay giữa lối đi bộ, nhìn thẳng về phía cuối cầu. Brooklyn trông thật nhỏ bé từ đây. Các tòa nhà cao ở đó nhưng chỉ cần nhìn lại sau lưng anh và wow, Wonwoo cảm thấy như các tòa nhà chọc trời sắp đổ xuống đầu anh. Anh phải rướn cổ nhìn lên và ngay cả khi đó anh cũng không thể thấy nóc các toà nhà. Nó luôn gây ấn tượng mạnh với anh. Anh duỗi thẳng cổ và nhét tay vào túi, và bước lên lối đi trung tâm của cầu.

Đúng như dự đoán, cây cầu gần như trống không. Hoặc ít nhất, trong bóng tối nó trông như vậy, những người ở xa xa chỉ như những bóng đen mờ đang di chuyển lên xuống. Bạn không bao giờ thực sự cô đơn trong thành phố này, chỗ 'của bạn' không bao giờ thực sự là của bạn. Nhưng đây chắc chắn là thời điểm yên tĩnh nhất mà Wonwoo có thể tìm thấy trong ngày. Khi anh tiếp tục bước về phía trước, những tấm ván gỗ lát lối đi tạo ra một âm thanh mới theo bước chân của anh, thi thoảng lại có những người đi từ hướng ngược lại. Có một người đàn ông cao ráo trong bộ vest công sở, một nhiếp ảnh gia đội mũ len dày và đeo chiếc túi lớn, một cô gái đeo kính với chiếc túi tote làm cô trông thật nặng nề, một cặp đôi tay trong tay. Hầu hết đều đáp lại nụ cười nhỏ nhút nhát của Wonwoo khi họ vô tình nhìn vào mắt anh. 

Lối đi bộ có thể yên tĩnh, nhưng các con đường hai bên thì không. Ở đầu cầu, trước khi anh bắt đầu đi lên dốc và vẫn còn đang trên vỉa hè, các lượt xe cộ gầm rú ngang qua tầm mắt anh. Bây giờ thì chúng ở dưới anh, chiếu sáng tầm nhìn của anh với ánh đèn xi nhan chói mắt. Nó gần giống như một trải nghiệm thoát xác, khiến anh có cảm giác như lơ lửng trên toàn bộ xe cộ về khuya.

Cơn gió nhẹ thật dễ chịu. Đi bộ một lúc làm Wonwoo hơi nóng, và mặc dù tiết trời đêm không đủ ấm để anh cởi bớt áo, vài cơn gió nhẹ nhàng thổi bay tóc anh khỏi tầm mắt và làm dịu làn da ấm nóng của anh. Wonwoo dựa vào lan can, cúi đầu xuống.

Thật không may, anh không thể nhìn thẳng xuống dòng sông bên dưới vì có đường ray xe lửa cản trở. Anh không chắc mình có muốn nhìn hay không, anh đã thấy mặt nước vào ban ngày và anh biết nó bẩn đến mức nào. Anh biết bóng tối đang che giấu nhiều thứ xấu xí lúc này. Nhưng anh vẫn có thể nhìn về phía trước, sang hai bên hoặc hướng lên trên. Nhìn trước về phía Manhattan và phần còn lại của thành phố ẩn sau nó. Nhìn sang hai bên về phía Brooklyn và Manhattan, với tất cả màu sắc rực rỡ của chúng. Và nhìn lên bầu trời không có sao và những tòa nhà chọc trời khổng lồ đang treo lơ lửng trên đầu anh. Thành phố lớn nhất thế giới đang giam cầm anh trong một không gian như thế.

Anh đánh mắt nhìn sang trái, trở lại Manhattan. Ở đằng xa, có ai đó cũng đang chống tay lên lan can. Người đó đứng quá xa để Wonwoo có thể nhìn rõ, anh chỉ thấy bóng của đối phương, nhưng có thể nhận ra một vài đặc điểm. Chiếc áo choàng dài quét qua đầu gối... uhm, trông giống một người đàn ông. Anh ta dựa vào lan can, gần như mô phỏng tư thế của Wonwoo với cánh tay đặt trên lan can và chân duỗi ra phía sau làm điểm tựa khi nhìn ngang qua mặt nước. Anh gần như cảm thấy mình không thể rời đi bây giờ, anh sẽ bỏ lại đối phương. Người đó có thể chưa thấy anh, nhưng Wonwoo cảm thấy một sự thôi thúc không giải thích được để ở lại đây, chờ xem điều gì sẽ xảy ra.

Bóng đen đó đang nhìn lại anh ngay lúc này. Wonwoo có thể thấy bả vai rộng của anh ta hướng về phía anh, một khuỷu tay chống lên lan can kim loại. Tâm trí anh cố điền vào những khoảng trống được tạo ra bởi bóng đen. Anh nghe thấy tiếng nước nhẹ nhàng vỗ dưới chân, xe cộ đi phía xa xa, gió thổi qua tai anh.

Người đàn ông vẫy tay về phía anh, và Wonwoo có thể thấy vai anh ta rung lên với một tiếng cười. Với sự do dự, anh giơ tay lên và vẫy lại một lần. Vai của người đàn ông lại rung lên, và Wonwoo cảm thấy mình cũng đang cười, một nụ cười rộng trên mặt. Anh không chắc khi nào nên tránh ánh mắt khỏi người đàn ông kia, bóng đen được bao quanh bởi những tòa nhà chọc trời và ánh sáng khiến cho thành phố trở nên đẹp như tranh. Anh muốn chụp một bức ảnh, nhưng anh đã không làm thế, không chỉ vì việc đó nghe hơi kỳ quặc mà Wonwoo thấy mình không cần một bức ảnh để ghi nhớ khung cảnh này.

Phía sau người đàn ông, thành phố tiếp tục toả sáng lung linh. Ánh đèn từ các khung cửa sổ tiếp tục bật tắt trong các tòa nhà chọc trời, và Wonwoo chỉ có thể đoán rằng điều tương tự đang diễn ra phía sau anh nhưng người đàn ông kia không nhìn chúng. Anh ta đang nhìn anh.

Câu nói "nếu như" đầy nguy hiểm trở lại. Câu nói "nếu như" mang đầy hy vọng đã phản bội anh chỉ vài tuần trước nay trở lại một cách dữ dội. Mày có quyền bước tới chỗ người đàn ông đó và nhìn khuôn mặt anh ta, chỉ cần đi qua đó thôi. Vì trong khi Wonwoo không biết gì về danh tính của người đàn ông đứng cách anh vài mét, một sự quen thuộc đáng kinh ngạc lại dần ngự trị trong anh. Tất cả mọi thứ về anh ta đều như gào lên rằng Wonwoo biết người này.

Phải ít nhất ba mươi phút sau Wonwoo mới rời đi, ngay sau khi người đàn ông kia rời đi. Anh sợ rời đi trước người kia, sợ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, chẳng hạn như đối phương đi đến chỗ anh, hoặc anh lấy can đảm để tự mình đi qua. Ở xa xa, người đàn ông đứng dậy khỏi tư thế ngồi tựa vào lan can, giơ tay chào tạm biệt với bàn tay để thấp ngang hông, sau đó quay lưng đi và bước về phía thành phố, chiếc áo khoác dài đung đưa phía sau. Wonwoo nhìn cho đến khi hình bóng ấy trở thành một chấm, rồi mất hút trong ánh đèn trắng của thành phố. Anh vẫy tay lại, nhưng người đó không còn thấy.

Thở dài một tiếng, anh quay gót và đi theo hướng ngược lại, trở về nhà.

-----

* Notes: Một part ngắn ngắn thôi vì phần còn lại của fic không nhiều, cỡ 2 part nữa thui và tôi đang cố để chia mọi thứ cho đạt đúng cao trào :))) Ngày mai ngày kia tôi sẽ đăng nốt hai phần cuối cùng siêu thoả mãn mọi người nha :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC