Chương 4: Náo loạn đấu giá phường (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện gì ồn ào vậy? " Lời nói ra thể hiện tâm trạng của người phát ra không được tốt lắm. Nhưng là trên mặt hắn lại không biểu hiện quá cái gì cảm xúc. Một thân hắc bào, trên dưới 40 , trầm tĩnh, trấn định, từ từ tiến lại.

"chủ tử! " Đấu giá phường nhân nhìn hắn cung kính cúi đầu.

"có gì vướng mắc sao? " Các chủ nhìn bọn hắn đạm thuyết.

Cái kia Bạch Chỉ đứng ra nói hai ,ba câu, tóm gọn vấn đề. Các chủ tỏ vẻ đã hiểu ,nhìn sang độc thánh, tay chắp thành quyền, nhẹ gật. "Độc thánh nghe danh đã lâu, hạnh ngộ, hạnh ngộ! "

"không dám! " Độc thánh lão giả đối với hắn xuất hiện không quá bất ngờ, cũng không tỏ vẻ gì. Nhưng trong lòng nhiều hơn một phần bức bối, lần đó số đan dược này muốn chia ra, hơn phân nửa đồ tốt khẳng định muốn rơi vào tay nam nhân này. Như vậy sau này hắn muốn nghiên cứu đan thời điểm còn chẳng phải muốn xin phép hắn,mượn đan hay sao ? Nói là mượn, nhưng chắc chắn cũng chưa dễ dàng như vậy được mang đi, có khi muốn tại chỗ này nghiên cứu đâu, như vậy bó buộc hành vi bị quản thúc khiến hắn khó chịu. Cho nên tại đương sự xuất hiện, hắn không phân phát đối với hắn sắc mặt tốt lắm.

"nga, vị đại nhân này, đan dược của ngài sẽ vẫn được chúng ta tiếp tục thu mua. Nghiệm sư ,đánh giá, rồi báo giá lại đi! " Các chủ nam tử lên tiếng . Không quá hai, ba câu liền đem mọi thứ trật tự trở về làm việc như thường. Có thể thấy hắn kinh nghiệm không ít, nhiều năm giải quyết lớn nhỏ sự vụ được đúng mực, mà không mất uy phong, hình tượng. Đặc biệt biểu hiện ra ngoài là khí chất trấn định được mài dũa cẩn thận qua năm tháng.

"dạ " Nghiệm sư tay cầm một thứ khác giống hiện đại này đó kính lúp cặp mắt kính đội vào , xoay xoay con vít chỗ gần mắt vài vòng trái phải, một bên tay giấy bút không ngừng chuyển động ghi chép. Tại nửa tiếng sau, giấy đều muốn xếp thành tệp nhỏ núi để bên cạnh. Mà hắn đầu đầy hãn cho thấy sự tập trung, chăm chú, tỉ mỉ khi làm việc, không dám lơ là nửa bước, biểu hiện ra chính mình tác phong làm việc tốt nhất. Hắn cầm lên chính mình tờ giấy thành phẩm, bắt đầu vì ta phân tích giảng giải.

"Của ngài đan dược, tiên đan cửu cấp thượng phẩm ba viên, định giá bán ra thị trường khoảng...."

P/s: xin phép cắt ngang để mèo giới thiệu một chút về đơn vị tiền tệ nhé! Theo thứ tự từ bé -> lớn, thấp nhất là :

1000 Đồng = 1 bạc
1000 bạc = 1 vàng
10 000 vàng = 1 kim tệ
100 000 kim tệ = 1 tử tệ

Từ đồng -> tử tệ là thường dân dùng chuyên dụng nhất tiền tệ . Theo sau trở đi, là tu chân giới lấy đến tiền tệ tiêu dùng. Cấp bậc càng cao khoáng thạch, càng chứa đựng nhiều linh khí. Mà đối với tu chân, linh khí là không thể thiếu trong quá trình tu luyện thăng cấp, tấn chức , cho nên so với vàng bạc càng thêm quý giá, quý hiếm. Thấp nhất là tinh thạch bắt đầu, càng lên cao hợp chất khoáng thạch càng tinh tế, nhỏ gọn ,nhưng lượng tinh hoa chứa đựng lại càng thêm phong phú, dồi dào.

10 000 tử tệ = 1 tinh thạch
1000 tinh thạch =1 tinh tệ
10 000 tinh tệ = 1 linh thạch
1000 linh thạch = 1 linh tệ
10 000 linh tệ = 1 hắc thạch.
1000 hắc thạch = 1 hắc tệ.

Hắc thạch trở lên là siêu quý hiếm ở 'Nhân' vi diện.

Phía sau mở rộng ra cao cấp vị diện tiền tệ, thông dụng ở chữ 'Địa' và 'Thiên' vị diện . Thấp nhất là hắc thạch cùng hắc tệ. Đồng dạng, hắc tinh thạch trở lên ở đây cũng là siêu cấp quý hiếm tiền tệ.

1000 hắc tệ = 1 thuỷ tinh thạch
1000 thuỷ tinh thạch = 1 thủy tinh tệ
10 000 thủy tinh tệ = 1 thuỷ linh thạch
1000 thuỷ linh thạch = 1 thuỷ linh tệ
10 000 thuỷ linh tệ = 1 hắc tinh thạch
1000 hắc tinh thạch = 1 hắc tinh tệ .

Tiếp tục ~~~~ nha !!!

"Của ngài đan dược, chưa tính phẩm cấp, tính sơ bộ là, tiên đan 3 viên - là 3000 tinh tệ . Còn từ vương đan đến thánh đan trở nên, vì hiện tại chưa từng được bán ra, nên ta cũng không biết cấp ngài cái giá thế nào cho phải. Hay là ngài ra một cái giá, sau đó chúng ta sẽ cân nhắc một chút này đó thương lượng giá cả. Có thể không ,khách quan? "

Tại nghiệm sư còn đang giải thích, sâu trong linh hồn lại được truyền đến một luồng thông tin về giá trị tiền tệ ở tu chân giới đây. Bao gồm cả này đó cấp bậc khoáng thạch, năng lượng sản sinh....

"à, ừm, khách quan? Khách quan? " Nghiệm sư

"à, vâng! Ý của ngươi là loại đan này chưa được bán ra nên rất khó định giá ư? Ta hiểu rồi, vậy thì cấp bậc thấp hơn sẽ dễ lưu chuyển hơn chứ gì? "

"Vâng! ...... Có thể hiểu một phần là như vậy ! " Thực ra ý chính mà hắn muốn nói đến là sợ bọn hắn không có đủ tiền để chi trả cho y thì đúng hơn.

"vậy, mọi người có thể ra ngoài ,chờ ta một lát ,được không ?"

"... Cái này? " Nghiệm sư nhìn qua các chủ hỏi ý kiến. Các chủ khẽ gật đầu, mọi người lục tục kéo nhau ra khỏi phòng.

"cả ngươi nữa, lão nhân gia à! " Mọi người đã kéo hết ra rồi, chỉ trừ có độc thánh lão giả là còn chần chừ tại chỗ. Mãi tới khi ta ' nhiệt tình ' đuổi đi, hắn mới không cam lòng đi ra.

Căn phòng cửa khép lại, không quá 10 phút sau, lại được mở ra. Ta vẫn ngồi tại chỗ cũ,, đối với bọn họ vẫy tay mời ngồi.

Nghiệm sư nhìn thoáng qua núi đan dược cao cấp ,trên bàn lúc trước, thì ngạc nhiên. Từ một cái đầy đỉnh cao cấp đan dược, giờ bị phân thành khoảng chục cái khác lớn nhỏ đan dược núi nhỏ .

"ý!!! Của ta vương đan, hoàng, còn có thánh đan đâu hết rồi? " Độc thánh đầu tiên phản ứng hét lên.

"sư phụ, ngài lại nói mớ gì vậy? Người ta đan dược khi nào thì biến thành của ngươi rồi? " Bạch Chỉ

"xú tiểu tử ngươi thì biết cái gì? !!! Hu hu hu, đan dược của ta!!! " Độc thánh đau lòng nhìn chỗ đan cao cấp không cánh mà bay, lòng đau như cắt. Hắn còn đang định muốn mua lại đâu. Giờ thì tốt rồi, vương đan, tông đan, thánh đan đều biến thành tiên đan hết rồi. Tại vài phút sau, hắn sực tỉnh ra, thánh đan biến thành tiên đan ư? Thánh đan đi đâu không biết, tiên đan thì lại nhiều ra vài núi. Cái này, cái này.... sao có thể a? Nhưng mà, cẩn thận tính lại, 10 000 viên tiên đan có thể đổi 1 viên thánh đan cắt nhỏ ra đâu? Sau đó, độc thánh lại nhìn (ta) hết sức chăm chú, nghi hoặc, mong tìm được lời giải đáp. Nhưng sự trầm mặc của ta càng khiến hắn trở nên bối rối hơn. Trên đời này thực sự có nghịch lí như vậy ư , đem thánh đan tách thành tiên đan???? Hắn chỉ biết đem đan dược thăng cấp ,chứ chưa nghe nói qua có thể đem đan dược giáng cấp, còn có thể tách thành nhiều thành phẩm như vậy? Độc thánh đối với ta càng thêm tò mò đứng lên.

"khụ, giờ có thể thanh toán cho ta được rồi đi! "

"à, được! " Nghiệm sư lại bắt đầu một vòng đánh giá phẩm chất đan dược. " khụ, khách quan, của ngươi đan dược, cái này.... " Hắn khó xử liếc ta một cái, rồi lại liếc phía sau các chủ, sau đó vẫn là lấy dũng khí ghé sát vào các chủ thì thầm một hai. Các chủ nam tử tỏ vẻ đã hiểu, tiến lên giải thích. "Tạm thời chúng ta không có nhiều như thế tiền để trả cho ngài, ngài có thể chờ mấy ngày sau quay lại lấy một thể luôn được không? "

"Không được , ta không thể cứ thế đi như thế được. Nếu không các ngươi đưa trước ta 1/10 tiền cọc, ta mới có thể yên tâm dời đi rồi ngày sau mới quay lại được! "

"được!" các chủ nam tử.

Phí thanh toán bao gồm 1 cái không gian giới chỉ và 1 tấm thẻ hắc kim. Không gian giới chỉ (nhẫn) cái này ta đương nhiên biết, này đó chuyên dùng để đựng đồ không gian túi cầm tay một dạng . Vậy còn tấm thẻ. Ta đưa nó lên, nghi vấn. " cái này là? "

"khách quan, cái này tượng trưng cho thân phận đặc biệt của ngài khi tới chỗ chúng tôi giao dịch. Tại quầy lễ tân ,đưa nó ra, ngài sẽ có đặc quyền đi vào thẳng trực tiếp khi mua hoặc bán đồ, sẽ có người ra tiếp đón ngài tận tình mà không cần phải xếp hàng hay đặt chỗ trước. " Trình Diệm Hoa nhanh chóng đưa ra một bộ chuyên nghiệp chức vụ công tác vì ta giải thích. Hay nói cách khác, tấm thẻ này chính là ' VIP ' thân phận chứng minh cho ta.

Ta lại mở ra giới chỉ, này đó linh thạch ,linh tệ nhiều vô kể ,đủ để tu chân giới nhân ngước nhìn, ngưỡng mộ, thèm rỏ dãi. Nhưng mà, này đó không có lấy một cắc vàng hay bạc nào, này bảo ta thế nào ra ngoài mua đồ, lấy đâu ra tiền (lẻ) để tiêu sài a. Bình thình vị diện đều là lấy vàng, bạc mua bán thông dụng nhất. Hơn nữa ta cũng biết được thông tin giá trị của chúng ,cầm cái này đi, chẳng phải quá rêu rao? Không bị người ta đuổi giết thì cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý khi xuất hiện.

Thấy ta trầm tư hồi lâu nhìn giới chỉ, bọn hắn lại bắt đầu suy đoán ,có phải hay không số tiền khiến y không vừa lòng. Lại bắt đầu tiên phong lên trước giải thích Trình Diệm Hoa. "A, khách quan, ngài còn gì không vừa ý sao? "

"có ...... Có thể đổi cho ta thành vàng với bạc sao? "

"ách...??? "
Có vẻ câu trả lời ngoài dự đoán của mọi người mà ai cũng ngây ra như phỗng .

"Cái này... Cái này..." Trình Diệm Hoa khó xử nhìn các chủ, cái này đương nhiên có thể. Chính là trong đó (tiền) giá trị liền muốn nhiều lắm, sợ là khó mà đổi hết trong một lúc. Nàng ta băn khoăn nhìn các chủ. Các chủ nam tử lại ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng . "ngài muốn đổi bao nhiêu? "

Nhìn ra được bọn hắn khó xử, ta cũng không gây khó dễ gì nhiều ,móc trong đó ra một viên linh thạch. "cái này đi! Ta muốn đổi thành 10 000 lượng vàng, 10 000 lượng bạc,số dư còn lại thì đổi thành ngân phiếu . Cái này có thể đi? "

"có thể! "

Một lúc sau, chưởng quỹ lại dâng lên khay đựng một cái khác giới chỉ ,cẩn trọng hướng ta đưa đi. Ta cầm lên giới chỉ ,gõ nhẹ vào , ngân phiếu, vàng, bạc rào rào đổ ra ,dựng thành núi, muốn chôn vùi kín chân nơi ta đứng. Tại nó gần đầy đến kín nửa người khi ,ta liền phất qua tay áo, này đó trên đất đồ vật liền vô tung biến mất, sau cứ tiếp diễn như thế vài lần, cuối cùng cũng rút xong hết tiền trong giới chỉ ra, đem nó đặt trả trong khay.

"A, đại nhân, của ngài giới chỉ ..." chưởng quỹ nhẹ khẩn hô.

Ta đưa tay chặn lại . "này đó không cần! "

Mỗi người xung quanh đều có một tâm sự riêng. Cảm thán chung là: này đó cường giả tâm tư, hành động kỳ quái không tới phiên bọn hắn phán xét. Chính là, hình như, càng là cường giả nhân, càng cư xử không giống người đâu???

Quả thực cho dù cái giới chỉ trước không đủ để để ngần đó tiền ta cũng không ngại, dù sao ta cũng có không gian riêng, so với bọn hắn cái này còn muốn rộng rãi hơn nhiều. Hơn nữa việc ta đổi tiền không chỉ là vì vàng, bạc là thông dụng tiền sử dụng, còn là vì này đó tinh, linh thạch đối với ta tu luyện không có một chút tác dụng tăng trưởng. Cho nên, nếu để so sánh với vàng cùng bạc, chúng nó đối với ta cuộc sống mới càng có giá trị.

Nhanh chóng từ biệt Thiên Long Ưng hội đấu giá phường . Ta ghé qua cái tiệm vải nhỏ, thử vài bộ y phục, nhưng là không có cái nào thực sự ưng ý. Vẫn là trước kia y phục tự may hảo. Nghĩ nghĩ, vẫn là mua mấy tấm vải tự làm hảo. Bất quá, có hay không nên mở cái Nghê Thường Vũ Y không a? Trước kia đều là dựa vào cái này kiếm miếng cơm đâu , hơn nữa như vậy phường quán bình thường sẽ không gây nhiều chú ý.

Cách nơi ta trú ẩn còn vài bước chân khi, liền dừng lại. "Đi ra đi! "

Một cái bóng đen xuất hiện, không ai khác chính là cái kia độc thánh lão giả. Hắn đi theo ta từ lúc ra khỏi đấu giá phường đến giờ.

"Ý gì? "

Hắn không nhanh không gấp, gập người xuống đối với nàng hành lễ. " Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ đệ một lạy! " Sau đó cứ giữ nguyên tư thế như thế.

Ta khó xử, cực kỳ khó xử. "Ngươi.... trước đứng lên nói chuyện. Như vậy ,thật không tiện... "

"ngài không nhận ta làm đồ đệ, ta sẽ không đứng dậy! " Độc thánh lão giả quả quyết.

"cái kia , ngươi trước đứng dậy. Có gì, chúng ta từ từ nói chuyện.... Huống hồ, ta cũng không chắc mình có thể có cái gì để dạy độc thánh ngài! "

"Ai nói là không có! Thuật luyện đan của ngài so với ta cao hơn không biết bao nhiêu, ta nghĩ bái ngài làm sư phụ. Xin hãy dạy ta luyện đan! Ta chỉ một lòng truy cầu tri thức, tuyệt không có tham vọng khác! Thỉnh đáp ứng nguyện vọng của ta! " Độc thánh nghiêm túc mười phần nói.

"Cái kia, ngươi trước đứng dậy! Chúng ta.... Về nhà ta nói chuyện, ngươi cũng đừng đứng đó, người qua lại nhìn vô, rất không tiện! "

"hảo! "

Đợi được hắn đồng ý, ta thở phào nhẹ nhõm. May mà hắn đồng ý, về nhà từ từ bàn bạc có thể khuyên giải hắn đỡ bám ta, nếu không sau này đi ra ngoài thật không tiện.

Sâu bên trong rừng, dừng chân tại mỗ cái hang động bị thực vật che lấp cửa động . Nếu không nhìn gần, kỹ thì khó mà phát hiện được. Ta vơ tay lên không trung lần mò, sờ mó. Một lúc sau, truyền đến rung chấn nhỏ quanh động, ngõ cụt hang động tối tăm truyền đến ánh sáng. Có một căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh một cái ao nước nhỏ, mẳ trên còn có cây liễu phất phơ rủ xuống. Thanh mát gió xuân thổi qua,hảo cái cảnh sắc thanh tịnh làm lòng người thấy an nhiên. Đây là độc thánh trung cảm nhận. Hắn cũng không quên bồi thêm một câu trong lòng : cao nhân chính là như vậy ẩn cư sơn cốc hảo diệu phong cảnh, vẫn là lần đầu diện kiến qua hắn đều nhanh bị hấp dẫn đâu!

Ta chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ, ái ngại nói.
"nhà ta hơi nhỏ cùng đơn sơ một chút, mong ngài thông cảm! Mời ngồi, để ta đi pha trà! "

Độc thánh đối với 'hắn' cảm nhận tăng thêm phần hảo cảm. Vốn là cái cường giả thường sẽ tâm sinh kiêu, tự ngạo, mắt cao tận trán, không để ý đến ai. Khả cái này cao nhân không giống như vậy, sống giản dị, lời lẽ cũng rất khiêm tốn ,kính ngữ. Lời lời đều tựa hoa ngọc. ( ý nói lời thơm tiếng đẹp từ người có địa vị phát ra ,bao nhiêu chữ khiêm tốn, bấy nhiêu chữ đáng quý ! )

Lúc ở đấu giá phường, nghe bọn hắn gọi qua độc thánh lão giả, ngữ khí đối với hắn nặng không biết bao nhiêu phần, khẳng định là thân phận trong giới giang hồ không thấp. Chính là nếu tùy tiện xưng hô, cũng không tốt lắm, còn chẳng bằng hỏi hắn trước cho tiện. "Vị lão nhân gia này, chẳng biết ngài xưng hô thế nào? "

" Ta họ Yến, tên Trọng Lâu. Người đời vẫn xưng vì độc thánh! " Độc thánh lão giả hùng hồn, tự hào giới thiệu. Bất quá khi nhìn qua ta thì vẻ tự tin đó cũng giảm một nửa. Cảm giác như mình đang múa rìu qua mắt thợ, khua chiêng gõ trống trước mặt quan.

"nga, Yến độc thánh! Thật vinh dự cho ta! " Nghe xong hắn giới thiệu, ta không ngần ngại cung kính mời trà.

"khụ, không dám! Ngài quá lời rồi! " Bị một cái lành nghề so với chính mình ưu tú kính trọng, hắn liền sinh ra hộ thẹn. Đưa tay nhận ly trà ,đáp lại.

"nếu danh khí ngài đã lớn như vậy, vì sao còn muốn bái ta vi sư đâu? " Ta lại tiếp tục đề tài.

"thực không dám dấu . Tại hạ luyện đan mới tới hoàng.... à không, mới được vương đan thôi, vẫn cứ dừng tại đó không thăng tiến. Ngài luyện đan thuật sớm đã vượt qua ta cấp bậc, nghĩ đến, bèn hèn mọn chính mình tới bái sư (ý nói khiêm tốn) " Nói xong, hắn lại hướng ta cúi dập đầu, quỳ bài bái lễ.

"xin Yến lão đứng lên! Ngài làm thế chiết sát ta tuổi thọ (tổn thọ) "

"không được! Đồ đệ một lòng theo đuổi y dược ,tuyệt không có nhị tâm. Mong sư phụ hãy nhận ta! " Yến lão cách xưng hô cũng thay đổi, cung kính hơn.

"này thật làm ta khó xử quá! "

"có gì khó xử, xin ngài cứ nói! " Yến lão.

"Thật ra.... "Ta vừa nói, vừa đem chính mình hắc bào mũ trên đầu từ từ lật xuống. Lộ ra cái ôn nhuận thanh niên bàn mặt . Nhìn qua có vẻ rất trẻ, không quá hai mươi.

Yến lão kinh ngạc không thôi. Ngây người hồi lâu. Hảo tinh khiết a, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thần bí, toàn thân bọc hắc y của y.

"Yến độc thánh cũng thấy rồi đó, ta vẫn còn rất trẻ đâu. Ngài........ như vậy xưng hô ta, thực khiến ta tổn thọ đâu! "

Yến độc thánh cũng suy ngẫm hồi lâu, bất quá lại nhanh chóng phủ định. "này cùng ngài tuổi tác không quan trọng, tại hạ theo đuổi là ngài một thân luyện đan kinh nghiệm, chứ không có quan tâm quá cái này thế tục ! À mà, nhân tiện, ngài bao nhiêu tuổi? "

"Hơn 30 một chút! Ngươi đâu? "

" khụ, hơn.... 100 một chút! " Yến độc thánh phần vì kinh ngạc nàng niên thọ, nói đến chính mình tuổi tác liền có ý muốn dấu diếm. Nên cũng chỉ nói đại khái.

"nga~" Ta tỏ vẻ đã hiểu, lại nhấp một ngụm trà.

Yến lão cảm giác như bị ai đó xuyên thủng lớp mặt nạ mà hắn cố giấy, liền có chút xấu hổ, thấy thẹn như hài tử làm sai mà sinh ra xấu hổ. Khụ khụ vài tiếng ,rồi lại nhấp trà uống để che giấu chính mình cảm xúc.

Thấy hắn một lòng hiếu học (bám dai như đỉa), ta liền (miễn cưỡng, bị hắn nhiệt tình ép) thu hắn vì đồ đệ. Cũng nhắc nhở qua ,ta cùng hắn tuổi tác chênh lệch, không cần đối với ta kính ngữ, hắn lại làm bộ không nghe thấy , ta nghĩ có thể từ từ sửa dần. Chính là sau này hắn vẫn tiếp tục, ta cũng lười quản.

Vì để tiện cho việc học tập được hiệu quả hơn (thực ra là nhà hắn - Yến Trọng Lâu, đã bị chính hắn cùng đồ đệ, cách đây không lâu vài tiếng trước, đại chiến phá nát, mà hắn cũng không quan tâm quá việc ăn ở chỗ nào, miễn là có nơi đủ rộng, có chỗ chứa, đủ để hắn làm việc là được) hắn liền tranh thủ thời gian về nhà thu xếp đồ đạc, dọn tới chỗ ta ở . May mà bình thường ta luôn có thói quen làm gì cũng dự trữ ,đề phòng sẵn, nên luôn làm thừa ra vài cái, nhà cũng luôn xây thừa ra vài phòng để đồ và vài phòng trống, ngộ nhỡ có khách đến. Mà thực ra ,trước kia không lâu ,ta cũng không có nhà để ở, mà là sống trong hang động đâu. Nhờ một lần đi sâu vào trong rừng, gặp gỡ những 'người - hàng - xóm' ,giúp đỡ 'họ' ,và 'họ' cũng trả ơn lại bằng cách giúp ta xây nhà, nên mới có ngôi nhà để ở như bây giờ. Quan hệ hai bên khá hảo hữu, hòa thuận cho tới bây giờ.

Vừa đi, vừa hồi tưởng lại một năm về trước tình cảnh....

Đó là như mọi ngày ta đi sâu vào trong rừng tìm hái thảo mộc về luyện đan.

Râm ram trong bụi cỏ truyền lại tiếng rên rỉ của thiếu phụ, giống như đang cầu xin khóc lóc. Ta tò mò tiến lại. Ngạc nhiên nhìn thấy trên đất, một cái hươu thú cái đang nằm trên đất vặn vẹo vì khó sinh, trên người cũng dính không ít huyết, có vẻ bị thương không nhẹ. Nhưng nó cũng không cản trở việc nó đang cố gắng,cắn răn, sinh ra bằng được đứa trẻ này. Thấy có người lại gần, môi khẽ mở, thú ngữ thoáng qua đầu , rưng rưng hai mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, cầu xin.

[cứu.... cứu ta.... hài tử .... làm ơn ]

Nàng ta cố gắng biểu đạt chính mình ý đồ để đối phương hiểu. Bên cạnh nàng ,một cái hùng thú đực (gấu) cũng bị thương nặng không kém, lại cẩn thận, cảnh giác nhìn ta. Phát ra những tiếng gầm gừ. Như muốn nói : [nhân tộc tham lam, chớ lại gần ] . Bộ dáng sẵn sàng trong tư thế chiến đấu. Hơn nữa, lại gần hươu cái như muốn bảo hộ nàng ta.

Dã thú luôn trong tiềm thức ta là cái chưa được thuần hóa, hoang dã và hiếu chiến. Nhưng là, không nghĩ tới ,sinh tử ngay trước mắt, mà hùng thú không ngại chính mình trên người vết thương, còn vì hươu thú chắn trước ngực bảo vệ. Thâm tình một cảnh đâu . Nhưng là ta càng là cảm động, phải biết rằng đang bị thương thú cái mà cố sinh ra sẽ có thể mất mạng đâu, khả nàng ta lại không để ý tới điều đó, một lòng sinh đứa bé này ra ,mẫu tử tình thâm, này càng đáng quý ta cảm động. Liền không ngại hùng thú đe dọa ,ta tới gần.

[nhân tộc, lùi lại ] Hùng thú một bộ không kiên nhẫn muốn lao vào chiến đấu.

[đừng! Hùng ca.... Mau dừng lại, hắn, không giấu kẻ xấu.... Để hắn xem giúp ta được không? ] Hươu thú nhẹ như linh lên tiếng .

[nhưng là.... Hắn không hiểu thú ngữ đâu? ] Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hùng thú nghe hươu thú nói , liền nhượng lui.

"Ta hiểu! " Ta dùng chính mình thanh phát ra.

[...] Hươu thú cùng hùng thú kinh ngạc, quên cả phản ứng.

"để ta giúp nàng ta xem vết thương! "

"ư... " Lau chùi miệng vết thương, khó tránh khỏi va chạm ,gây ra đau đớn. Hươu thú cắn răng nhịn đau, nhưng vẫn không chịu được kêu thành tiếng. Mà một bên hùng thú lo lắng nhìn nàng không khỏi ở bên cạnh đe dọa, dùng lời lẽ thô tục mắng nhiếc ta. "xú lang băm, ngươi biết chữa trị không vậy? Nàng ấy đều đau thành như vậy? Nếu nàng ấy có việc gì, ta trước tiên xử ngươi! "

Ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net