Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho xe ngựa chạy về hướng Giang Nam, Tử Đinh Đang tâm trạng tồi tệ không nói câu nào, Tiêu Tử Mặc cũng giữ im lặng. Thi thoảng, Tử Đinh Đang lại liếc qua nhìn Tiêu Tử Mặc, tuy chỉ nhìn thấy mỗi sườn mặt nhưng cũng đủ làm nàng âm thầm chảy nước miếng, quất một câu hảo soái a...Cứ như vậy được một lần thì sẽ có hai lần, năm lần, n lần, Tiêu Tử Mặc nhận ra điều bất ổn liền cất tiếng: 

  -Mặt tại hạ có dính gì ư?

Bị phát hiện, Tử Đinh Đang đỏ mặt lắp bắp:

-A không, chỉ là ngươi...quá xinh đẹp!

Mặt Tiêu Tử Mặc chốc chốc đỏ lên, quay đi, nhắc nhở nàng:

-Khụ, nam nhân không nên gọi xinh đẹp.

Tử Đinh Đang gật gật như hiểu ra:

-Ân...

Nàng lại tiếp:

- À, ta hỏi nhé, nơi này là nơi nào?

-Có ý tứ gì?- Tiêu Tử Mặc ngạc nhiên, hắn không hiểu ý nàng lắm

-Ý ta là đây là quốc gia nào, và chúng ta đang ở đâu đây?

Mặt nàng ngơ ngác, không giống như đang giả vờ, nhưng Tiêu Tử Mặc lại rất ngạc nhiên:

- Ngươi không phải người Thiên Hy?

Ánh mắt mờ mịt, nàng hỏi lại hắn:

-Người Thiên Hy là gì?

Tiêu Tử Mặc ngậm miệng, chính là không biết nói gì nữa, Tử Đinh Đang nhìn mặt ngu của hắn, sau đó hiểu ra:

-À, ta...ta...thật ra ngoài cái tên ta cũng chẳng biết ta là ai, chỉ biết hôm qua tỉnh dậy ở một cái miếu hoang ngoại Liên Châu thành, không một xu dính túi, cũng chẳng nhớ được gì cả. Sau đó thì ta nhặt được cái túi của ngươi, rồi mấy việc xui xẻo ập tới,...là như thế đó a.

Tiêu Tử Mặc kiên nhẫn nghe nàng kể, ba phần giả, bảy phần thật hắn cũng nguyện ý tin. Bình thường tuy hắn không nhiều chuyện nhưng đối với người nam nhân trước mặt lại muốn khai thông hộ hắn:

- Hmm...nơi này là Thiên Hy Quốc, một trong tam quốc trên đại lục. Chúng ta vừa mới rời khỏi thành Liên Châu thuộc phía Đông Thiên Hy, địa phương đi tới là Giang Nam. Hiểu chứ?

Tử Đinh Đang gật gật cái đầu nhỏ, đột nhiên hứng thú hỏi một câu, mặt tràn đầy nét gian gian:

-Vậy kinh thành ở hướng nào? Hoàng đế có đẹp trai không, hay là có vị hoàng thân nào chưa có thê tử hay không?

Tiêu Tử Mặc khó hiểu nhìn nàng:

-Ngươi hỏi mấy thứ đó để làm gì? lại còn thê tử?

-Ack, ta chỉ tò mò thôi, ngươi thấy đấy, ta soái thế này, không biết vị hoàng đế cao cao tại thượng kia có anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời như trong  truyền thuyết không thôi a.

-Trong truyền thuyết?

Tiêu Tử Mặc dở khóc dở cười nhìn nam nhân trước mặt, một thân nam nhân mà tính như đàn bà, lại còn để ý đến mấy chuyện đó, dù buồn cười nhưng hắn vẫn cho nàng một đáp án

-Hoàng đế quả thật rất anh tuấn, lại tài giỏi, có điều từ khi lên ngôi đến giờ hậu cung vẫn vắng bóng, chuyện này đã được đem đi bàn tán khắp nơi, ngươi nói xem là tại sao?

-Có thể hắn đoạn tụ chăng?

Tử Đinh Đang nhẹ nhàng phun một câu, Tiêu Tử Mặc liền phản bác:"Không thể nào". Nàng ngạc nhiên, sao hắn phản ứng ghê thế, liền bỏ qua hỏi câu khác:

- Thế  hắn có huynh đệ gì không?

 -Có, hắn chỉ có một đệ đệ, cũng là vương gia duy nhất của Thiên Hy hoàng triều.

Tử Đinh Đang thích thú hỏi:"Ngươi biết nhiều như vậy, có biết tên vị vương gia đó không?"

-Hắn tên... 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net