Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lộc cộc, lộc cộc..."

Tiếng cỗ xe ngựa vang lên đều đều bên tai Tử Đinh Đang, nàng thầm mắng một câu "Chết tiệt!" trong lòng, rất muốn thoát khỏi cái xe ngựa làm nàng xóc đau cả hông này, thế nhưng nàng động cũng chẳng dám động, bỏi vì cái tên Tiêu Tử Mặc kia đang ở trong xe, ngồi cạnh nàng, canh như canh tù trốn trại vậy.

Đi suốt hơn hai canh giờ, Tử Đinh Đang chịu không nổi nữa, với lại bây giờ cái não cá vàng của nàng mới nhớ ra là...hắn sẽ đưa nàng đi đâu? sẽ không bắt cóc nàng bán vào lầu xanh kiếm tiền chứ, mà không, có thể hắn bắt nàng về làm nam sủng lắm, nàng mỹ vậy cơ mà...

Tử Đinh Đang nghĩ lung tung, bỗng nhiên bật phắt dậy, đầu nàng đánh cốp vào cằm Tiêu Tử Mặc một cái rõ đau. "A" hai người một người ôm đầu, một người ôm mặt liếc nhìn nhau. Tiêu Tử Mặc sau khi xoa chỗ đau vài cái mới buông tay, hỏi nàng:

-Tử huynh tỉnh?

Ngay lập tức Tử Đinh Đang đáp lại:

-Rõ thấy mà còn cố hỏi!

... 

Tiêu Tử Mặc ngẩn người một giây, giật giật khóe môi, quay đầu nở nụ cười nhẹ, hắn chưa gặp ai như người này, chẳng chừa mặt mũi cho hắn gì cả. Tiêu Tử Mặc lại nhìn nàng, quan tâm:

-Tử huynh ổn chứ?

-Công tử thấy ta có ổn sao?

Nàng giương mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, trùng hợp hắn đang nhìn nàng, hai mắt nhìn nhau, một giây sau Tiêu Tử Mặc quay đi, hai má có chút hồng hồng, hắn buồn cười nhưng không dám cười! Chỉ thấy Tử Đinh Đang y phục xộc xệch, đầu tóc sau một hồi xóc nảy trên xe ngựa thành ra rối tung, tướng ngồi của nàng đạt đến cảnh giới không thể miêu tả rõ ra, mặt mũi bơ phờ, nhếch nhác. Nhưng mà, nguyên nhân làm hắn mất tự nhiên là khi nãy nhìn vào mắt nàng, lúc đó hắn có cảm giác rất kì lạ, tim đập rất nhanh, không dám nhìn lâu. Tiêu Tử Mặc tự mắng bản thân, hắn đâu có đoạn tụ, trước mặt hắn là nam nhân, là nam nhân a, sao lại mặt đỏ tim đập được???

Trong lúc Tiêu Tử Mặc quay đi, Tử Đinh Đang chỉnh trang lại y phục, liếc mắt qua bên hỏi:

-Công tử đưa ta đi đâu đây? Không phải là bắt cóc tống tiền chứ? Ta nói cho ngươi biết, ta không có xu nào đâu! Hay là ngươi tính đem ta bán vào lầu xanh, như vậy cũng không ổn, bổn công tử ngọc thụ lâm phong như thế này, không thể hủy hoại ở cái địa phương đó được! Hay ngươi tính mang ta về làm nam sủng cũng không được, ta là n...nam nhân, ta có ý trung nhân rồi a...

Tiêu Tử Mặc nhướn mày nhìn người bên cạnh đang ba hoa lắm lời, cười một cách ý nhị, nhưng khi nghe đến hai chữ "nam sủng" hắn cười không nổi nữa, mặt đỏ hết cả lên, nàng nói to như vậy, chắc hẳn là bên ngoài Triệu Phong cũng đã nghe thấy, hắn nghe hắn ta có phì cười một tiếng nhưng không dám cười to. Tiêu Tử Mặc đen mặt, khẽ nói:

-Ngươi nghĩ nhiều.

Tử Đinh Đang ngậm miệng, cảm giác tốt hơn nàng nghĩ, lại mở lời:

-Vậy công tử đưa tôi đi đâu đây?

Tiêu Tử Mặc cười nhẹ:

-Ta mời Tử huynh đến tư gia một chuyến, sẵn có chuyện muốn cùng huynh thương lượng.

Tử Đinh Đang giật mình, mắt chớp lia lịa, quay lưng đem mặt phóng ra ngoài cửa hông xe, nói:

-Ta chẳng có gì để thương lượng cùng công tử cả.

-Không ư? Vậy ta thỉnh vấn huynh khi nhặt túi có thấy hai bức giấy bên trong hay không a?

Hắn nói nhẹ nhàng như cũ nhưng Tử Đinh Đang cảm thấy rất áp lực, nàng lí nhí lẩm bẩm:

-Ta vứt mất rồi còn đâu, thấy kiểu gì...

Không ngờ Tiêu Tử Mặc quay phắt qua nhìn nàng, hắn trợn mắt:

-Vứt?

-Ách...

-Huynh vừa nói...là đã vứt...? 

Tiêu Tử Mặc cơ hồ không dám tin, Tử Đinh Đang nuốt nước bọt, chớp mắt, nàng quên mất cổ nhân thính lực rất tốt, mà hắn hình như là người luyện võ, dù gì sự việc cũng đã lỡ, nàng gật đầu cái rụp thừa nhận.

Tiêu Tử Mặc thần thờ hạ người xuống, Tử Đinh Đang tò mò bò qua hỏi thăm:

- Hai cái tấm giấy đó có gì quan trọng hả?

Hắn quay qua lườm nàng:

-Hai thứ đó...một là bức họa thê tử chưa cưới của ta, một là năm mươi cửa hàng kinh doanh tơ lụa của bên ấy làm của hồi môn...nay ngươi ném đi hết, ta biết lấy gì ăn nói với họ bây giờ?

Tử Đinh Đang nuốt nước bọt, không ngờ nàng ném đi hai tấm giấy, lại là cả một gia tài lớn, nàng cũng cảm thấy lúc đó quá tùy hứng, thật có lỗi nên xin lỗi hắn:

- Ta...ta xin lỗi, ta...thật không cố ý, tại vì ta không biết trong đó ghi gì...

-Ngươi không biết chữ?

-Ách...ta...không biết!

Nàng đúng là không biết, văn tự cổ và chữ viết ở thời nàng quá khác nhau mà...Tiêu Tử Mặc suy nghĩ một lát rồi đột nhiên tóm lấy cổ tay nàng

-Ngươi...ngươi định làm gì, ta...ta không cố ý mà...

-Ngươi! vậy thì hãy đi cùng ta đến Lạc gia một chuyến đi, thê tử của ta nhất định phải mang về!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC