12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon một bên chạy một bên gọi điện thoại cho Lee Sanghyeok.

Bên kia tiếp rất nhanh, như là vẫn luôn đang chờ đợi.

Thanh âm Lee Sanghyeok có chút run rẩy: "Em tới đón anh được không?"

Jeong Jihoon lúc này mới nghe rõ thanh âm của anh, hởi thở nghẹn lên, không còn khí lực để nói thêm hai lời.

"Anh đang ở đâu?" Jeong Jihoon vội vàng hỏi.

Âm cuối của Lee Sanghyeok run rẩy: "......... Sân thượng trường học."

"Được." Tai và đuôi báo của Jeong Jihoon đều lộ ra ngoài, bước chạy nhanh đến tựa như báo hoa thật: "Anh đợi ở đấy."

KTX cách trường trung học Mapo ba dãy nhà, Jeong Jihoon chạy thẳng đến trường học.

Khi cậu đến trường, chỉ có phòng bảo vệ vẫn còn sáng đèn, khuôn viên trường một mảnh tối om.

Jeong Jihoon vốn định gọi điện thoại để xác nhận một chút, nhưng cậu thoáng thấy một nam sinh đang ngồi trong phòng bảo vệ.

Chính là người đã xuất hiện trong bức ảnh chụp cùng Lee Sanghyeok, người kia mặt mũi bầm dập, vết máu lấm tấm trên mặt, nhìn qua chật vật bất kham, rõ ràng là đã cùng người khác đánh nhau.

Con ngươi đen nhánh của Jeong Jihoon co rút lại, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, hận không thể xông lên đập chết hắn.

Nhưng cậu cũng đủ lý trí, lúc này việc quan trọng nhất chính là đến bên cạnh Lee Sanghyeok, Jeong Jihoon cất bước chạy tới tòa nhà dạy học.

Cậu muốn chạy đến bên cạnh "tâm can" của mình.

Lập tức, ngay lập tức.

Ban đêm giữa hè, bầu trời đầy sao.

"Bang-", cửa sân thượng được mở ra.

Trên sân thượng tối đen như mực, ngay từ ánh mắt đầu tiên Jeong Jihoon đã nhìn thấy Lee Sanghyeok đang co rụt lại thành một cục ở góc tường.

Một cơn gió đêm thổi qua, mùi hoa sơn chi nhẹ nhàng của Lee Sanghyeok bay trong không khí.

Nghe thấy động tĩnh Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên, mắt mèo trong đêm tối rất tinh, thấy rõ người tới, thần kinh vẫn luôn căng chặt lúc này mới chậm rãi buông lỏng, lỗ tai cùng cái đuôi vẫn luôn dựng thẳng lên toàn bộ đều rũ xuống.

Nháy mắt từ một con mèo săn thành một con mèo trắng mặc người xâu xé, tay trói gà không chặt.

Jeong Jihoon đi tới ngồi xổm xuống, tầm mắt đảo qua khuôn mặt anh, sốt ruột hỏi: "Có nơi nào bị thương không?"

Lee Sanghyeok miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với cậu: "Em tới rồi."

Sau khi xác định được anh không bị thương, Jeong Jihoon yên lòng: "Ừ, em tới đón anh về nhà."

Ngay khi mùi vị quen thuộc kia đến gần, thân thể Lee Sanghyeok mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trên người đối phương.

Cảm nhận được độ ấm trên người anh, Jeong Jihoon liền cởi đồng phục học sinh, quấn lấy anh.

Cậu đặt tay lên sau cái gáy Lee Sanghyeok, vò nhẹ mái tóc của anh, sau đó rất tự nhiên vuốt ve đôi tai mèo rũ xuống.

Trên cánh tay của Jeong Jihoon xuất hiện một vòng tròn họa tiết da báo, mùi gỗ thông biển nhẹ nhàng nhợt nhạt lây nhiễm lên lông tơ của Lee Sanghyeok.

Quá mức thân cận, mèo trắng nhớ nhung dùng cái đuôi cuốn lên đuôi báo, muốn hấp thu càng nhiều trấn an, vì thế lại càng hướng trên người đối phương cọ cọ tới lui.

Jeong Jihoon sửng sốt một chút, không ngăn cản cũng không đáp lại, mà cứ mặc kệ động tác của anh ở trên người mình.

Lee Sanghyeok lúc này mới chân chính ý thức được, cái gì gọi là ỷ lại, giống như hương vị của người kia giờ đây dường như là trí mạng đối với anh, tất cả những nỗi băn khoăn thường ngày của anh toàn bộ biến thành mây khói.

Anh chỉ muốn đến gần đối phương, ôm đối phương, cả hai cùng dựa sát vào nhau.

Lee Sanghyeok thực sự thích đụng chạm vào da thịt của người khác, điều này có thể là do tuổi thơ khiếm khuyết dẫn tới.

Hơi ấm của đối phương xẹt qua cơ thể, Lee Sanghyeok sững sờ nhớ lại quá khứ.

Trước đây, mỗi tối mùa đông, anh luôn trèo qua cửa sổ phòng mình sang cửa phòng đối diện để đắp chăn bông giữ ấm cho Jeong Jihoon, bởi vì em trai anh sợ lạnh, bọn họ tựa như bây giờ ôm lấy nhau, hấp thu độ ấm của đối phương.

Nhớ rõ có một lần, Jeong Jihoon nằm trong lồng ngực anh, đột nhiên hỏi: "Làm sao em có thể trải qua một đêm mùa đông mà không có hyung đây?"

Lee Sanghyeok xoa xoa đầu cậu, ưng thuận hứa hẹn: "Vậy hyung sẽ luôn ở bên em mỗi đêm mùa đông."

Nhưng anh nói mà chẳng giữ lời gì cả.

Jeong Jihoon không biết đã trải qua những đêm mùa đông trong hai năm qua như thế nào, có lạnh không?

Nghĩ đến đây, Lee Sanghyeok không nhịn được vươn cánh tay ra ôm lấy eo của Jeong Jihoon, siết chặt.

Dưới sự trấn an của Alpha, Lee Sanghyeok từ từ xoa dịu cảm xúc của mình.

Trong không khí, hai cỗ tin tức tố hỗn hợp lơ lửng mang theo một tia rượu thoang thoảng, Lee Sanghyeok khàn khàn giọng hỏi: "Em uống rượu à?"

Jeong Jihoon ừ một tiếng: "Khó ngửi sao?"

Lee Sanghyeok lắc đầu: "Không."

Tuy rằng anh ghét nhất mùi rượu, nhưng nếu đối phương là Jeong Jihoon, là em trai anh, thì anh sẽ không.

Jeong Jihoon nhìn anh, hơi thở buồn phiền ngột ngạt ở trong lồng ngực toàn bộ biến thành áy náy.

Đáng lẽ cậu phải phát hiện ra điều gì đó không ổn từ lâu, Lee Sanghyeok đối với cậu luôn luôn nói được làm được, nếu không thể làm được thì khẳng định có chuyện ngoài ý muốn.

Lee Sanghyeok từ trong lồng ngực cậu chậm rãi dựng thẳng người dậy, giọng nói mệt mỏi: "Jihoon, chúng ta về nhà đi."

Jeong Jihoon: "Được."

Khi từ sân thượng đi xuống, bước chân của Lee Sanghyeok có chút vô lực, Jeong Jihoon nửa ôm nửa dìu anh xuống lầu.

Khi bước đến cổng trường, họ thấy một nam sinh đang ngồi xổm trước cổng liền dừng lại.

Cảm giác được có người đang nhìn mình, Lim HoDeok ngước mắt lên, nhìn thấy Lee Sanghyeok bị người ôm vào trong ngực, thần sắc trong mắt vẩn đục thêm vài phần.

Hắn đứng dựa vào tường, tầm mắt rơi vào trên mặt Lee Sanghyeok, nhẹ giọng nói xin lỗi: " Sanghyeokie, cậu không sao chứ? Xin lỗi, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không?"

Vừa nói, hắn vừa tiến lên hai bước.

Nháy mắt, tin tức tố mang tính xâm lược của Jeong Jihoon tỏa ra, hung hăng ép vào hắn ta: "Cậu tiến thêm một bước thử xem."

Lực áp chế của đối thủ quá mạnh, bản thể Lim HoDeok bị ép lộ ra ngoài, tai và đuôi sói đen lộ ra.

Lim HoDeok có thể cảm giác được huyết thống giữa bọn họ kém một khoảng lớn thì không nói, còn thêm tin tức tố có sự chênh lệch càng lớn hơn, như khoảng cách giữa trời và đất.

Hắn cắn răng chống đỡ lắm mới có thể khó khăn mà đứng vững, đừng nói là đi một bước, dưới tin tức tố như vậy, hắn nửa bước cũng không đi được.

Jeong Jihoon hiện tại không muốn cùng hắn lằng nhằng, Lee Sanghyeok không thể lại tiếp thu tin tức tố khác, cậu ôm Lee Sanghyeok lập tức đi thẳng ra ngoài.

Nhưng khi đi ngang qua Lim HoDeok, bước chân của cậu hơi khựng lại, tin tức tố Alpha từ trên người cậu tràn ra, khủng bố lại thô bạo nện vào người Lim HoDeok.

Lim HoDeok vốn dĩ đã bị Lee Sanghyeok đánh bị thương không nhẹ, bây giờ lại phải tiếp thu tin tức tố cường đại như vậy, hoàn toàn phản kháng không được.

Khuôn mặt hắn vặn vẹo, một cơn đau trào ra từ trong yết hầu, cả người theo tường chật vật mà ngồi xuống.

Jeong Jihoon cũng không thèm nhìn hắn, cùng Lee Sanghyeok rời khỏi trường học.

Về đến nhà, cái đuôi và tai mèo của Lee Sanghyeok vẫn không thể thu hồi được.

Cùng là thuần huyết, Jeong Jihoon biết tin tức tố của Lim HoDeok hẳn là không đến mức làm anh lộ ra bản thể, vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là đối phương đã làm cho cảm xúc của anh dao động rất lớn.

Lee Sanghyeok nhìn nam sinh đang thay giày ở huyền quan, có chút hối lỗi nói: "Thực xin lỗi, chậm trễ em cùng bạn bè tổ chức sinh nhật."

Jeong Jihoon trả lời: "Không sao."

Đưa Lee Sanghyeok trở lại phòng, anh không tới kỳ động dục nên cũng không cần tiêm thuốc ức chế, Jeong Jihoon giúp anh trấn an thân thể, đem bản thể thu lại xong liền xoay người muốn rời đi.

Cậu vừa bước được một bước thì cái đuôi mèo vừa được cậu trấn an thu lại, lại vươn ra móc lấy cánh tay cậu.

Jeong Jihoon quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc dừng trên mặt người con trai.

Lee Sanghyeok ngượng ngùng thu hồi cái đuôi, nói: "Em từ từ đã, anh có món quà sinh nhật muốn tặng cho em."

Nói xong anh xuống giường đi đến bệ cửa sổ, mở ngăn kéo gấp bên dưới.

Jeong Jihoon thấy anh từ bên trong lấy ra một hộp đàn guitar màu đen, mở khóa đem cây đàn bên trong kéo ra.

"Mặc dù đã là rạng sáng," Lee Sanghyeok gãi gãi mí mắt: "Cũng may không muộn, còn mấy chục phút nữa."

Lee Sanghyeok cầm cây đàn đi tới chỗ Jeong Jihoon, đem thảm ngồi kéo qua, vỗ vỗ: "Em ngồi đi."

Mượn ánh sáng trong phòng, Jeong Jihoon có thể nhìn thấy cây đàn guitar trên tay mình. Đây là thương hiệu yêu thích của cậu, loại gỗ cũng là loại cậu thích nhất, gỗ Tương Tư.

 (相思木-tương tư mộc: Tên tiếng việt là Chi Keo. Là một chi của một số loài cây thân bụi và thân gỗ có nguồn gốc tại đại lục cổ Gondwana, thuộc về phân họ Trinh nữ thuộc họ Đậu, lần đầu tiên được Linnaeus miêu tả năm 1773 tại châu Phi. Hoa keo là một loài hoa đại diện cho một tình yêu huyền bí. Sự đặc trưng của loài hoa không mang ý nghĩ mãnh liệt, nồng nàn như hoa hồng mà hoa keo luôn e ấp thể hiện một tình yêu huyền bí. Tình yêu một cách tinh tế mà nhẹ nhàng cũng như những bông hoa vàng nhẹ nhàng không quá nổi bật như hoa cúc.)

Sau khi Jeong Jihoon ngồi xuống, cái đuôi mèo trắng của Lee Sanghyeok lắc lắc trong không khí, anh có chút khẩn trương.

"Em cũng biết mà, phương diện âm nhạc của anh dốt đặc cán mai." Lee Sanghyeok đặt ngón tay lên dây đàn, mím môi: "Em chấp nhận nghe tạm nhé."

Nhìn từ góc độ của Jeong Jihoon, ánh sáng tình cờ chiếu vào lông mi của Lee Sanghyeok, phát ra một màu nâu nhạt.

"Được." Jeong Jihoon cười nhẹ nói: "Em không chê."

Bầu không khí lúc này thật tốt, Lee Sanghyeok thoải mái cười: "Ghét bỏ cũng không có biện pháp, kỹ thuật của anh em biết mà."

Lee Sanghyeok hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên.

"Đông"

Đàn sai rồi.

"Không tính," Lee Sanghyeok vội vàng xấu hổ nói: "Lại một lần."

"Chờ đã." Jeong Jihoon vươn tay giúp anh điều chỉnh điệu: "Giờ thì được rồi."

Lee Sanghyeok gảy dây một lần nữa, lần này không mắc lỗi nữa.

Là một bài hát chúc mừng sinh nhật.

Tiếng guitar nhẹ nhàng vang vọng trong phòng, Jeong Jihoon nhắm mắt lắng nghe. Điệu đàn cũng không phải quá thành thạo, nhưng còn may không có sai âm.

Âm nhạc đã tới đoạn cuối cùng, Lee Sanghyeok mắt cong thành vầng trăng non, đôi mắt hổ phách sáng ngời trong sáng, nghiêng đầu thấy Jeong Jihoon đang nhắm mắt lại, anh cười cười.

Khi âm cuối rơi xuống, Lee Sanghyeok thu hồi tầm mắt, đặt cây đàn vào lòng Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon kinh ngạc mở to hai mắt nhìn đàn ghita trên đùi, sau đó liền nghe thấy giọng nói trong trẻo của nam sinh: "Trước đây không phải em vẫn luôn muốn sao? Anh không biết nên tặng em cái gì, cho nên..."

Jeong Jihoon đưa ngón tay vuốt ve trên dây đàn, chợt chạm vào một chữ được khắc dưới hộp đàn.

Một chữ "Jihoon".

Lee Sanghyeok nhìn nơi cậu chạm vào, giải thích: "Ông chủ cửa tiệm đàn nói anh có thể tự khắc, vậy nên anh giúp em khắc một cái."

"Anh khắc có chút xấu, nếu em không thích có thể đi sửa lại..."

Anh còn chưa kịp nói xong, Jeong Jihoon đã nhấc mắt lên, đôi mắt đào hoa thâm thúy như được phủ một tầng ánh sáng.

Hầu kết trượt lên trượt xuống.

"Cảm ơn, em rất thích."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net