13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lee Sanghyeok hơi giật mình.

Sau khi phản ứng lại, đôi mắt màu hổ phách của anh có phần thỏa mãn: "Em thích là tốt rồi."

Jeong Jihoon gảy dây đàn hai cái, không lên tiếng.

Lee Sanghyeok thích sự yên lặng trong bầu không khí này.

Có một loại vô hình ăn ý cùng an tâm.

Lần đầu tiên sau hai năm, Lee Sanghyeok cảm thấy rất nhẹ nhàng, sau nỗi thống khổ với căn bệnh của mình, lại thêm nỗi mờ mịt khi biết tin bản thân phân hóa thành Omega, và cả cảm giác áy náy sâu sắc đối với Jeong Jihoon, những áp lực và gánh nặng vô hình trong một khắc này nháy mắt được giảm bớt đi rất nhiều.

"Em còn muốn uống thêm chút gì không?" Lee Sanghyeok thả lỏng người, nhẹ giọng nói chuyện không chút bận tâm: "Chúng ta hình như chưa bao giờ cùng nhau uống rượu đâu."

Không đợi được câu trả lời, Lee Sanghyeok bất đắc dĩ mà cười cười.

Xem ra vẫn là không được nhỉ?

"Tính tang......"

Không nói một chữ nào, Jeong Jihoon quay đầu nhìn anh hỏi: "Trong nhà có rượu?"

Lee Sanghyeok sững sờ gật đầu, "Có, rượu chứ không phải bia đâu, được không?"

Jeong Jihoon do dự một chút rồi gật đầu: "Được, uống một chút."

Khi Lee Sanghyeok lấy rượu ra, Jeong Jihoon nhíu mày, cậu còn tưởng là rượu gạo trắng linh tinh, không ngờ lại là rượu ngoại.

Ước chừng với tửu lượng của Lee Sanghyeok, loại rượu này anh uống không tới một ly liền say.

Nhưng Jeong Jihoon không nói, nhìn Lee Sanghyeok yên lặng rót đầy hai cái ly nhỏ.

"Hôm nay là một ngày đặc biệt." Lee Sanghyeok cầm cái ly lên, cũng không biết nói gì, liền toàn tâm toàn ý cười nói: "Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười bảy của Jihoon. Anh hy vọng em có thể đạt được điều mình muốn. "

Nói xong liền tự mình vui vẻ trước: "Có phải có chút làm quá không nhỉ."

Jeong Jihoon liếc anh một cái, tay cầm ly rượu gõ gõ: "Cảm ơn."

Nói xong cũng ngẩng đầu nhấp một ngụm.

Nhìn thấy cậu dạn dĩ như vậy, Lee Sanghyeok đôi lúc còn cho rằng Jeong Jihoon bây giờ khá tốt, tuy rằng mọi hành động đều không thể đoán trước được, nhưng vẫn lộ ra vẻ quen thuộc.

Anh cong môi cười, cũng ngửa đầu uống.

Uống xong trong nháy mắt, cổ họng anh nóng ran, còn nồng hơn cả ly cocktail trong quán lần trước. Lee Sanghyeok lè lưỡi, đôi tai mèo trên đỉnh đầu rũ xuống một bên.

Jeong Jihoon thấy lông đuôi anh dựng đứng bởi vì không quen mùi rượu, trong đôi mắt hoa đào đen nhánh ẩn hiện một chút mềm mại, khẽ nhấp một ngụm rượu nữa.

Lee Sanghyeok cầm bình rượu đổ đầy lần nữa, nâng ly lên, "Chúng ta tùy tiện uống hai ly thôi, ngày mai còn phải đi học đấy."

Nói là tùy tiện uống hai ly thôi, nhưng anh lại là người tự rót cho mình hết ly này đến ly khác.

"Em không biết anh đã tốn bao nhiêu công sức cho cây đàn của em đâu." Lee Sanghyeok uống xong ly thứ năm, chống đầu bằng một tay, trên đôi mắt màu hổ phách hiện lên sương mù mênh mông, hơi nước mờ ảo: "... Anh suýt chút nữa thì không mua được nó rồi. "

Jeong Jihoon nhìn anh gối trên mép giường, ngửa đầu, cái cổ trắng nõn thon thả phiếm hồng, hai má dị thường đỏ bừng, thậm chí chóp mũi cũng đỏ ửng.

Đôi mắt màu hổ phách của Lee Sanghyeok có chút tan rã, cả người lười biếng. Đôi môi Jeong Jihoon hướng vào trong ly, thanh âm rầu rĩ: "Sau đó thế nào?"

Lee Sanghyeok biểu tình hoảng hốt không nghe thấy lời cậu nói, lo lắng tự mình duỗi tay ra gảy gảy cây đàn của Jeong Jihoon.

Một vài âm thanh hỗn độn vang vọng trong phòng.

Lee Sanghyeok nhướng mi, nhìn cậu, đột nhiên nói: "Jihoon, em có muốn nghe một câu chuyện xưa không?"

Jeong Jihoon cùng cặp mắt tan rã kia của anh đối diện vài giây, sợ anh đạp đổ cái ly, liền vươn tay đem cái ly lấy lại, sau đó mới chậm rãi đáp: "Anh kể đi."

Lee Sanghyeok chớp chớp mắt, bởi vì có cồn nên não anh hoạt động chậm chạp, phải mất năm sáu giây anh mới nhớ ra câu chuyện mình muốn kể.

"Đã từng có một đứa trẻ rất thích vẽ tranh. Nhưng nó không có bạn bè, cơ mà vào năm mười tuổi ấy nó lại kết giao được với một người bạn rất tốt."

Anh ợ một cái, híp híp mắt: "Không đúng, đây là về sau, một lần nữa lại một lần nữa."

"Ừ." Jeong Jihoon kiên nhẫn đáp lại, đứng dậy lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra, đặt lên giường: "Thay quần áo vào rồi kể tiếp."

Lee Sanghyeok đã hoàn toàn say, thật sự rất nghe lời, kêu anh thay anh liền thay.

Sau khi thay đồ ngủ xong, lông mi dài của Lee Sanghyeok rũ xuống, che đi một nửa đôi mắt, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn một chút.

"Đã từng có một cậu bé, bởi vì rụt rè và sợ hãi nên không có bạn bè. Cuối cùng khi đến trường tiểu học, cậu ấy đã kết giao được với một người bạn, cậu bé rất vui vẻ."

Nói đến đây, Lee Sanghyeok dừng một chút, thanh âm còn trầm hơn trước: "Nhưng người bạn này chỉ muốn trêu chọc cậu ấy. Bởi vì trên người cậu bé luôn bị thương, nên sau khi người bạn kia theo dõi mà phát hiện ra bí mật này của cậu bé, đã cố tình lan truyền bí mật đi ..... "

Giọng nói dừng lại, dường như không nói được nữa, Jeong Jihoon thấy đuôi mắt anh đỏ lên, cũng không hỏi nữa.

Ánh mắt của Lee Sanghyeok rơi vào khuôn mặt của Jeong Jihoon, khóe miệng anh từ từ kéo ra: "Sau này, cậu bé cuối cùng cũng có một người bạn đối xử chân thành với mình. Đôi khi cậu tự hỏi liệu tất cả những nỗi đau trong quá khứ có phải là để dành cho cuộc sống sau này hay không. Khi bọn họ gặp nhau, cậu bé nghĩ, dù có đau một chút cũng không có vấn đề gì. "

Nghe anh chậm rãi nói, quả thực không khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Lee Sanghyeok hiếm khi nói những điều như vậy.

Jeong Jihoon híp híp mắt, gảy gảy dây đàn.

Đây là lần thứ hai cậu nghe được câu chuyện về cậu bé từ chính miệng Lee Sanghyeok nói ra.

Lần đầu tiên cậu nghe nó là vào hai năm trước.

Cậu bé lại bị thương.

Cậu nhìn Lee Sanghyeok đang ghé bên mép giường.

Hai người đối diện trong vài giây.

Đột nhiên Lee Sanghyeok ngồi dậy, mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn chằm chằm cậu rất là nghiêm túc, sau đó bò tới trước mặt Jeong Jihoon.

Lee Sanghyeok vươn tay sờ sờ đầu cậu, bất mãn mà bĩu môi lải nhải: "Lỗ tai của em đâu rồi?"

Jeong Jihoon: "........."

"Anh say rồi." Jeong Jihoon nói xong, muốn gạt cái tay đang làm xằng làm bậy trên đầu cậu xuống.

"Anh muốn sờ tai báo của em cơ." Lee Sanghyeok dán vào trên người Jeong Jihoon không bỏ: "Anh chưa từng được chạm vào lỗ tai của em. Em không thể cho anh sờ một cái được à?

"Lông mao của em nhìn qua chắc là sờ thích lắm ha." Lee Sanghyeok sau khi uống say, lời gì chôn giấu dưới đáy lòng đều cứ sòn sọt từng cái từng cái mà nói ra, có chút giống một đứa nhỏ vô cớ gây rối: "Vậy tại sao em lại không cho anh sờ?

Jeong Jihoon nhìn anh cứ dán lấy mình, ánh mắt không rõ.

Lee Sanghyeok không phát hiện nguy hiểm, cứ thế to gan lớn mật mà vươn tay chọc chọc hai má Jeong Jihoon, nhỏ giọng cảm khái: "Vẫn là em khi còn nhỏ đáng yêu hơn, anh nói cái gì đều nghe. Bây giờ anh muốn sờ lỗ tai em một tí cũng không được?"

Sau khi hống hách đủ, anh lại nhìn Jeong Jihoon bằng khuôn mặt đáng thương hề hề, vừa đấm vừa xoa.

Bởi vì uống rượu, đuôi mắt Lee Sanghyeok ửng hồng, nhìn qua thật đúng là rất đáng thương, anh giống như chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ ý định: "Không được thật à?"

Liên tục chất vấn, không có cách nào rút lui.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của anh.

Cho dù là trước đây hay bây giờ, cậu đối với Lee Sanghyeok luôn có rất nhiều kiên nhẫn.

Trước đây, người ta luôn nói là Lee Sanghyeok nhẫn nại với cậu, nhưng thật ra, cậu đối với Lee Sanghyeok cũng rất kiên nhẫn, hoặc là nói chỉ cần Lee Sanghyeok nguyện ý mở miệng, chỉ cần cậu có, đều có thể cho anh.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyeok hai giây, đôi tai báo Alpha xuất hiện trên mái tóc đen ngắn của cậu.

Lee Sanghyeok cong mắt cười, đưa tay ra vuốt ve đôi tai báo của Jeong Jihoon.

Anh vui quá, cái đuôi sau lưng khẽ lắc qua lắc lại trong không trung, trong cổ họng theo bản năng phát ra tiếng ư ử.

Giống như một con mèo trắng nhỏ thực sự, anh không thể chờ đợi được phơi bụng mình ra để thể hiện rằng mình đang hạnh phúc thế nào.

Thỏa mãn sờ sờ một hồi, anh dường như còn thấy chưa đủ, một tay còn lại duỗi ra sau lưng Jeong Jihoon.

Sờ sờ, phát hiện không có cái đuôi anh muốn thì rất không hài lòng.

Lee Sanghyeok ở sườn eo Jeong Jihoon vỗ vỗ, cầu xin: "Anh muốn cái đuôi của em nữa."

Jeong Jihoon: "........."

Lúc bất lực nhất không phải lúc này thì là lúc nào.

Nhưng Jeong Jihoon sẽ không từ chối anh.

Nếu hyung muốn, cậu chỉ có thể cho.

Sau đó Lee Sanghyeok đi vòng ra sau Jeong Jihoon, một tay sờ tai báo, một tay sờ đuôi báo, đôi mắt thỏa mãn đến nheo lại.

Biểu cảm trên gương mặt anh phảng phất như giờ khắc này anh tựa như có được cả thế giới.

Bởi vì bản thể được phóng thích, nên tin tức tố cũng sẽ tràn ra một chút, Lee Sanghyeok một bên sờ, một bên hướng về sau cổ Jeong Jihoon ngửi ngửi.

Nơi đó có hương vị mà anh càng thích hơn nữa, thanh thanh đạm đạm, là mùi mà anh ấy cảm thấy thơm nhất trần đời.

Bia thì Lee Sanghyeok còn có thể uống một lon, chứ rượu tây thì nửa ly là đã say, càng đừng nói đến uống vài ly.

Anh gần như đã say đến mức không biết tên họ mình là gì.

Lee Sanghyeok càng ngày càng dán lại gần, chỉ muốn có được càng nhiều mùi vị này càng tốt, hơn nữa người này còn là đứa em trai anh yêu thương từ nhỏ, anh càng thêm vui mừng, càng muốn có được.

Cơ thể Jeong Jihoon trở nên cứng ngắc, cậu cảm thấy có thứ gì đó quấn quanh cổ mình cọ tới cọ lui khiến cậu ngứa ngáy.

Nhận ra đó là đầu của Lee Sanghyeok, liền nhắm mắt lại.

Lee Sanghyeok dụi dụi chóp mũi vào cổ cậu, lẩm bẩm nói: "Jihoonie, em thơm quá."

Những lời này giống như bật lửa đốt pháo hoa.

Thực sự vượt qua phạm vi an toàn.

Jeong Jihoon rốt cuộc chịu đựng không nổi, nghiêng đầu né tránh.

Thanh âm của cậu mang theo một tia cảm xúc khàn khàn bật ra: "Đủ rồi, đừng náo loạn."

Sau khi đột nhiên bị quát một tiếng, Lee Sanghyeok im lặng một hồi, cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ ủy khuất bị mắng oan.

Jeong Jihoon thật sự bất đắc dĩ.

Thân thể cậu chậm rãi tản ra tin tức tố thuộc về Alpha, mùi hương nhựa thông trong biển sâu như thấm vào ruột gan, trôi nổi xung quanh Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok hai mắt sáng lên, vui vẻ cuộn lại mở ra cái đuôi mèo hết lần này tới lần khác.

Lee Sanghyeok-người đang say rượu của chúng ta lúc này, tâm trạng đang cực kỳ tốt.

Thật vất vả mới làm anh an tĩnh lại, Jeong Jihoon nhẹ giọng hỏi: "Buồn ngủ chưa?"

Dưới sự dẫn dắt của tin tức tố Alpha, Lee Sanghyeok rất nghe lời, anh duỗi tay lôi kéo góc áo của Jeong Jihoon, mở miệng mời mọc: "Em ngủ cùng anh nhé?"

Jeong Jihoon sửng sốt, tựa hồ không ngờ anh lại hỏi như vậy.

Là một Alpha, làm sao cậu có thể ngủ chung giường với một Omega, mặc dù họ có là anh em đi nữa.

Nên Jeong Jihoon dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt: "Không được."

Lee Sanghyeok lại rũ xuống đầu, không giống những lần trước có đánh chết cũng một hai phải như thế này thế kia, lần này chỉ không hé răng im lặng mà chấp nhận.

Chính cái kiểu không nói không làm loạn này của anh mới khiến anh trông càng thêm đáng thương.

Lee Sanghyeok sẽ luôn vô hình trung khiến cho đối phương thỏa hiệp hết lần này đến lần khác.

Jeong Jihoon giải thích một chút: "Em ở ngay phòng bên cạnh thôi."

Lee Sanghyeok rầu rĩ mà nói: "Nhưng không ngửi được mùi của em, cũng không sờ được lông mao của em."

Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyeok hoàn toàn khác với thường ngày, trước đây anh say rượu cũng chỉ thích đụng chạm thân thể người ta, sẽ không đưa ra loại yêu cầu như thế này.

Cậu đột nhiên hiểu ra tại sao anh lại như vậy, nhẹ nhàng thương lượng: "Em không thể ngủ với anh, nhưng em có thể ở chung phòng với anh."

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cậu rồi.

Nhưng câu trả lời này dường như không thể làm Lee Sanghyeok vừa lòng.

Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm Jeong Jihoon, một bộ nếu như hôm nay cậu không ngủ với anh, đêm nay anh liền sẽ không ngủ.

Xa cách hai năm, đây là lần đầu tiên Lee Sanghyeok bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn như vậy.

Đây là điều mà Jeong Jihoon vẫn luôn mong đợi, giờ phút này lại làm cậu vạn phần bất đắc dĩ.

Chịu thôi, người say căn bản một chút cũng không nói đạo lý mà.

Người nên thỏa hiệp cuối cùng cũng vẫn phải thỏa hiệp.

Khi Jeong Jihoon tắm xong ra khỏi phòng tắm, Lee Sanghyeok đã ngồi xổm ở cửa canh từ lâu.

Lee Sanghyeok thực sự rất buồn ngủ, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ đến bây giờ.

Thấy Jeong Jihoon cuối cùng cũng đi ra, Lee Sanghyeok liền lôi kéo người đi về phòng ngủ.

Không để Jeong Jihoon có thời gian phản ứng, Lee Sanghyeok đã một tay ném cậu xuống giường, từ nhỏ anh đã tập taekwondo nên sức mạnh cánh tay không thể coi thường được.

Ngay sau đó, cả người Lee Sanghyeok ôm lấy cánh tay Jeong Jihoon, nép thành một cục ở bên cạnh cậu, giống như một em mèo nhỏ yên tĩnh.

Jeong Jihoon như trước kia nhìn anh ngủ say, vô thức đưa ngón tay chạm vào cánh tay anh.

Lee Sanghyeok rất thích đụng chạm thân thể, nhất là sau khi say rượu, cái loại dục vọng phải tự kiềm chế này lại dâng lên từ trong đáy lòng.

Jeong Jihoon nhìn một hồi liền ngửi thấy mùi hoa trong không khí, xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt, giống như rượu hoa, khiến người ta có chút choáng váng.

Mái tóc mỏng mềm mại của Lee Sanghyeok cọ cọ cánh tay của Jeong Jihoon, đôi tai mèo trắng nhỏ như tuyết của anh ấy khẽ run rẩy đảo qua gò má cậu.

Jeong Jihoon vươn một tay khác sờ lên đôi tai mèo trắng như tuyết, vì lực trấn an lớn, trên thân Hạ Hoài nổi lên một chút họa tiết da báo.

Tai mèo cụp xuống rất nghe lời, được dỗ dành trấn an từng chút một.

Lăn lộn như thế nửa ngày, cộng với việc sử dụng quá nhiều tin tức tố và uống rượu, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến.

Jeong Jihoon nhắm mắt lại, cậu cơ hồ theo thói quen mà gom người lại bên cạnh mèo con.

Tựa như trước kia, khi hai người cùng chung chăn gối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net