6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đôi mắt đào hoa của Jeong Jihoon đảo qua, đuôi lông mày Lee Sanghyeok hơi nhướng lên, vừa vặn nhìn thẳng vào cậu.

Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên khá là vi diệu.

Ryang NaKyu ho nhẹ một tiếng: "Lấy thuốc chưa?"

"Rồi ạ." Jeong Jihoon thu lại ánh mắt, cúi đầu đi vào.

Trước khi đến thông báo cho Lee Sanghyeok, Jeong SeungMyung đã thảo luận chuyện này với Jeong Jihoon.

Ryang NaKyu nhìn vẻ mặt khó xử của hai đứa nhóc mà đau đầu thở dài, bà nhìn Lee Sanghyeok đề nghị: "Cháu mới phân hóa, mấy ngày nay tin tức tố chưa ổn định, nếu không cứ ở trong bệnh viện vài ngày đi."

"Không được." Lee Sanghyeok lắc đầu cự tuyệt: "Mấy ngày không quay về, ba cháu nhất định sẽ hỏi."

Ryang NaKyu cũng không định làm cho đứa nhỏ khó xử, liếc nhìn con trai mình đang ngồi trên sô pha, sau đó nhìn về phía Lee Sanghyeok.

Bà nghĩ nghĩ, quyết định trước thử một chút xem thái độ của Lee Sanghyeok thế nào: "Sanghyeok, dì có thể nhờ cháu một chuyện được không?"

Lee Sanghyeok gật gật đầu: "Dì nói đi ạ."

Ryang NaKyu nắm lấy tay anh vỗ về, tận lực tỏ ra uyển chuyển: "Năm ngoái thành tích của Jihoon nhà dì bỗng nhiên đột ngột giảm mạnh. Thi cuối kì vừa rồi còn trực tiếp đứng hạng một từ dưới đếm lên. Năm nay lại tính tự đi trọ ở trường nữa chứ, dì thật sự không yên tâm để một mình nó trọ ở trường chút nào."

Bà nhìn Lee Sanghyeok, bày ra biểu tình khó xử: "Cháu xem có thể để nó ở nhờ nhà cháu một khoảng thời gian được không, dì sẽ nói với ba cháu bên kia. Đến lúc đó cháu giúp nó phụ đạo một chút, dì có thể trả học phí cho cháu, cháu thấy thế nào?"

Jeong Jihoon ngước mắt nhìn về phía mẹ mình, ánh mắt xẹt qua Lee Sanghyeok, cuối cùng cúi đầu không nói gì.

Lee Sanghyeok hiểu ý của Ryang NaKyu.

Phụ đạo là giả, giúp anh là thật.

Hơn nữa trước đây anh vốn dĩ cũng đã nghĩ tới việc giúp Jeong Jihoon, cũng không phải giúp gì lớn lao to tát, chính là giám sát Jeong Jihoon để cậu trở lại lớp thực nghiệm mà thôi.

Lee Sanghyeok đưa mắt nhìn về phía Jeong Jihoon, nghĩ rằng nếu mẹ anh mà biết về chuyện phân hóa của mình thì anh chắc chắn chuyện bị bệnh kia khẳng định cũng giấu không được.

Ở trong lòng nghĩ nghĩ, hiện tại có lý do để giúp Jeong Jihoon, cũng có thể làm cho dì Ryang hai người yên tâm, thật ra cũng khá tốt, vì thế anh đồng ý.

Nhìn thấy Lee Sanghyeok gật đầu, đôi mắt hạnh của Ryang NaKyu khẽ cong lên: "Vậy lát nữa dì sẽ gọi điện thoại cho ba cháu nói lại với ông ấy. Mấy đứa dọn dẹp đồ đi, dì đi làm thủ tục xuất viện cho cháu."

Chờ ra khỏi phòng bệnh, Jeong SeungMyung rốt cuộc nhịn không được nói: "Em cũng không phải là không biết bệnh của Sanghyeok, sao cứ phải sốt ruột như thế làm gì?"

"Tình hình hiện tại của thằng bé vẫn chưa tới kỳ động dục, khả năng đối với tin tức tố của Jihoon vẫn sẽ có hiện tượng bài xích."

"Chính vì em biết nên mới càng muốn làm." Ryang NaKyu liếc ông một cái, đem suy nghĩ trong lòng một hơi nói ra: "Sanghyeok, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, nếu hiện tại anh không thừa cơ hội, không ép thằng bé một phen, bệnh tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?"

Jeong SeungMyung thở dài, trong lòng vẫn cảm thấy đường đột, nhưng thật sự không còn cách nào khác.

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử tự trách của Jeong SeungMyung , Ryang NaKyu nắm lấy tay ông nói: "Yên tâm đi, Sanghyeok cũng như một nửa con trai em vậy, anh còn sợ em sẽ hại thằng bé sao. Hơn nữa người giúp thằng bé không phải ai khác lại là Jihoon, sẽ không có việc gì đâu."

"Ừ." Jeong SeungMyung nghĩ nghĩ, thỏa hiệp nói: "Cũng chỉ có thể thử một lần."

Sau khi hoàn tất các thủ tục xuất viện, Ryang NaKyu đưa cho Lee Sanghyeok một số loại thuốc đặc thù nhập khẩu.

Bà kiên nhẫn dặn dò: "Đây là một số loại thuốc xịt che giấu giới tính, còn có thuốc ức chế dành riêng cho Omega hiếm. Cháu cầm trước đi, dùng hết rồi thì nói với dì."

"Cảm ơn dì." Lee Sanghyeok lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó nhận lấy cái túi.

"Không có gì." Ryang NaKyu cười cười, quay đầu sang Jeong Jihoon nói: "Con về thu dọn đồ đạc rồi đi cùng Sanghyeok đi. Mẹ đã nói chuyện qua với ba Sanghyeok rồi."

Jeong Jihoon mím môi trầm mặc một lát, nhàn nhạt dạ một tiếng.

"Còn nữa." Ryang NaKyu nói: "Trong ngăn kéo tủ TV ở nhà có một hộp trà Đông trùng hạ thảo. Nhớ mang cho chú Lee. Uống cái đó rất tốt cho tim mạch."

Jeong Jihoon: "Dạ biết."

Khi cả hai lên taxi, không ai lên tiếng, một đường trầm mặc về tới Jeong gia.

Jeong Jihoon không nói gì, đi thẳng lên lầu lấy hành lý, Lee Sanghyeok tựa vào cửa chờ cậu, tâm tình khá phức tạp.

Sau khi lấy hành lý ra cửa, lại là một đường trầm mặc.

Lee Sanghyeok nghĩ lại từ khi cùng Jeong Jihoon quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên cả hai trầm mặc không nói gì lâu như vậy.

Căn hộ nhỏ của Lee Sanghyeok về cơ bản chỉ có một mình anh ở, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Thỉnh thoảng Lee DalHyeok sẽ đến đây xem một chút.

Mở cửa, Lee Sanghyeok thấy hành lý của Jeong Jihoon khá nặng, liền đưa tay ra đỡ, vừa vặn Jeong Jihoon cũng đưa tay ra, cả hai không cẩn thận vô tình chạm tay vào nhau.

Lee Sanghyeok theo phản xạ tự nhiên có điều kiện rút tay về, động tác quá lớn làm hành lý trực tiếp rơi xuống mặt đất.

"Anh," Lee Sanghyeok ngẩn người, ngượng ngùng nhìn về phía cậu: "Thật xin lỗi......"

Nhìn đống hành lý bị lật ra, khóe môi Jeong Jihoon mím thành một đường thẳng tắp.

Trầm mặc một lát, ánh mắt cậu tồi sầm nhìn về phía Lee Sanghyeok, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh không cự tuyệt?"

Đôi mắt Jeong Jihoon vừa đen lại vừa sâu, cả người có chút lạnh lùng: "Thật ra, anh có thể từ chối. Ba mẹ em sẽ tìm cách giúp anh, hà tất phải ủy khuất chính mình."

Lee Sanghyeok nhìn thẳng cậu vài giây, thanh âm có chút buồn: "Lên lầu rẽ trái chính là phòng của em, anh mệt rồi, anh lên lầu trước đây."

Nói xong anh quay lưng bỏ đi.

Jeong Jihoon nhìn theo bóng lưng anh biến mất ở góc cầu thang.

Khẽ cười một tiếng, như thể đang cười nhạo chính mình.

Jeong Jihoon khom người nhặt vali trên mặt đất, nắm chặt lấy tay cầm, ngón tay siết đến trắng bệch, cả người thoát lực dựa trên tường, nhìn chằm chằm sàn nhà màu trắng.

Thật lâu sau, cậu mới ngẩng đầu lên.

Nhìn phương hướng nơi Lee Sanghyeok biến mất, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Hiong, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao bây giờ?"

Jeong Jihoon lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi như vậy, tùy tiện thu dọn hành lý, sau khi tắm xong liền nằm lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.

Không biết đã qua bao lâu, cậu ngồi dậy, lấy trong cặp sách ra một tờ giấy vuông màu đỏ, dùng những ngón tay mảnh khảnh gấp một ngôi sao.

Một ngôi, hai ngôi, ba ngôi......

Khi số lượng các ngôi sao nhiều lên, tâm trạng của cậu mới dần dần dịu lại.

Bên ngoài đột nhiên "rầm" một tiếng, như là thanh âm cái gì ngã xuống đất, theo sau là một tiếng kêu rên.

Cậu lập tức chạy ra mở cửa, nhìn thấy Lee Sanghyeok đang ngồi bệt trên mặt đất, anh ngước mắt nhìn lên, đôi mắt hổ phách kia phiếm đầy hơi nước.

Bởi vì vừa mới tắm xong nên mái tóc anh ướt sũng, bộ đồ ngủ rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh và thân hình gầy gò trắng nõn.

Lee Sanghyeok ngoảnh mặt đi, bám vào tường cố gắng đứng dậy, nhưng cả người anh rất mệt mỏi, đầu gối cũng đau, lại ngã ngồi trở về.

Trước đây anh chưa bao giờ quẫn bách như vậy, đột nhiên một trận co rút theo xương sống lưng bò xuống đốt sống cùng.

Lee Sanghyeok cứng đờ người, ngay sau đó toàn thân anh dần dần nóng lên, phần da phía sau cổ cũng trở nên ngứa ngáy.

Tuy là anh mới phân hóa, nhưng cũng có thể hiểu tình hình bây giờ là gì.

Kỳ động dục đến.

Lee Sanghyeok không dám ngước mắt lên, anh có thể cảm giác được tầm mắt đang nhìn chằm chằm anh rất chân thật.

Lee Sanghyeok trong lòng thở dài một hơi thật sâu, sớm biết vậy anh đã không tắm rửa lâu như thế, còn ở bên trong chờ hương vị tan đi hết mới ra, hà tất gì phải làm vậy.

Đang còn hối hận không ngớt, thì một cỗ mùi hương gỗ thủy tùng quen thuộc bao trùm xuống, mát lạnh như sinh trưởng dưới đáy biển sâu, mang theo sức mạnh lâu dài, khiến cho người ta cảm giác an tâm, nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo.

Lee Sanghyeok không thể tin được ngẩng đầu nhìn người con trai đã đứng trước mặt mình từ khi nào, từ trên cao nhìn xuống anh.

Jeong Jihoon tầm mắt đảo qua cái cổ trắng nõn kia, lập tức xác định tình huống, mày nhíu chặt: "Thuốc ở đâu?"

Lee Sanghyeok lúc này đầu óc choáng váng, không phản ứng kịp cậu nói cái gì, bối rối nhìn cậu: "Thuốc gì cơ?"

Jeong Jihoon liếc nhìn phòng của anh, tựa hồ không kiên nhẫn.

Lúc này Lee Sanghyeok mới hiểu ý của cậu: "Thuốc ức chế ở trong ngăn tủ đầu giường trong phòng anh, làm phiền em."

Sau khi nhận được câu trả lời,Jeong Jihoon lập tức đi thẳng vào phòng.

Căn phòng không lớn, nhìn một lượt là hết, vẫn đơn giản và sạch sẽ như căn phòng hồi trước.

Jeong Jihoon nhanh chóng bước đến tủ đầu giường duỗi tay mở ngăn kéo, bên trong không có cái gọi là thuốc ức chế, chỉ có một lọ thủy tinh đựng đầy những ngôi sao giấy nhiều màu sắc.

Tay nghề thủ công có vẻ không thành thạo lắm, thành ra các ngôi sao đều bị bóp thiếu góc.

Thành phẩm này hiển nhiên là do người mới tập làm.

Jeong Jihoon nhìn lọ sao hơi mím môi, ánh mắt tối sầm không rõ.

Cậu ngửi thấy mùi tin tức tố bay lơ lửng trong không khí, nhắm mắt lại, đóng ngăn kéo rồi mở ngăn thứ hai, cuối cùng cũng tìm thấy một bình xịt và thuốc ức chế bên trong.

Lúc Jeong Jihoon đi ra, cả người Lee Sanghyeok đều đã mềm nhũn dựa trên tường, đầu nghiêng sang một bên, cần cổ thon dài và tuyến thể phiếm hồng hoàn toàn bại lộ ra trước mặt cậu, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy bên cạnh tuyến thể của Lee Sanghyeok có một nốt ruồi đen nhỏ.

Thu hồi ánh mắt, mở thuốc ức chế trên tay ra, Jeong Jihoon đang định ngồi xuống, lại bỗng nhiên dừng lại.

Cậu không dám tùy tiện đến gần, đứng cách một bước, giọng nói của bị tin tức tố Omega dụ dỗ đến mắc nghẹn: "Anh tự tiêm hay để em giúp anh?"

Lee Sanghyeok giật giật, trên đỉnh đầu bật ra một đôi tai trắng nõn cùng một cái đuôi mèo.

Cái đuôi như tỏa sáng đung đưa trong không trung, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Jeong Jihoon, như muốn lấy lòng cầu xin, muốn được trấn an nhiều hơn.

Ngón tay Jeong Jihoon cuộn lại, tránh đi cái đuôi, đuôi của Omega thật sự không thể tùy tiện sờ.

Nhưng cậu tránh đi, cái đuôi kia lại mò đến.

Cậu không quan tâm nhiều như vậy nữa, tùy ý để nó quấn lấy cổ tay mình, nhanh chóng ngồi xổm xuống, tiêm thuốc ức chế vào cánh tay Lee Sanghyeok.

Cảm giác đau đớn khiến thân thể Lee Sanghyeok run lên một chút, Jeong Jihoon nhíu nhíu mày, giúp anh xoa xoa vùng da bên cạnh để thúc đẩy tuần hoàn máu.

Tác dụng của thuốc ức chế rất nhanh, ý thức của Lee Sanghyeok dần trở nên rõ ràng, trừ bỏ thân thể còn rất mệt mỏi ra thì tin tức tố cũng đang chậm rãi thu trở về.

Lee Sanghyeok do dự một lát, nâng lên đôi mắt đỏ bừng, nói với Jeong Jihoon: "Cảm ơn."

Nghe được lời cám ơn này, Jeong Jihoon sửng sốt một chút, chậm rãi giương mắt nhìn chăm chú vào Lee Sanghyeok.

Cậu bóp chặt ống tiêm trong tay, dời tầm mắt, giọng nói cực kỳ trầm thấp: "Không có gì."

Cả hai lại lâm vào trầm mặc, nhưng không phải loại tử khí trầm trầm như ban ngày nữa, thay vào đó là không đành lòng đánh vỡ giây phút hài hòa này.

Lee Sanghyeok cảm thấy cơ thể mình không có cảm giác buồn nôn đối với tin tức tố của Jeong Jihoon nữa, như lời chú Jeong nói, có lẽ Jeong Jihoon chính là điểm đột phá cho chứng ghét A của anh.

Anh muốn thử lại một lần.

Lee Sanghyeok sờ sờ cái mũi, cố gắng nói chuyện tự nhiên: "Hiện tại anh không có sức, em có thể đỡ anh vào phòng không?"

Đôi mi hơi rũ xuống của Jeong Jihoon khẽ run lên, khi lần nữa ngước mắt lên, trong đáy mắt hiện lên thần sắc khó tả.

Tựa hồ có chút kinh ngạc.

Khi Jeong Jihoon dìu anh về giường rồi, cơn buồn nôn trước đây của Lee Sanghyeok vẫn chưa ập đến.

Đây là lần đầu tiên trong một năm nay anh xuất hiện tình huống này.

Có vẻ như anh đã không còn quá kháng cự với tin tức tố của Jeong Jihoon nữa.

Lee Sanghyeok ngước mắt nhìn Jeong Jihoon, đáy mắt hiếm thấy xẹt qua một tia dịu dàng: "Hôm nay cảm ơn em nhé, em trở về ngủ đi."

Jeong Jihoon xuất thần nhìn chằm chằm nụ cười của Lee Sanghyeok, nhìn một hồi mới thấp giọng ừm một tiếng.

Cậu vừa quay người muốn đi thì cổ tay lại vướng vào thứ gì đó, Jeong Jihoon nhìn lại thì phát hiện đó là chiếc đuôi mèo màu trắng của Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok sửng sốt, bản thân cũng không ngờ tới tình huống này, khóe miệng giật giật, xấu hổ nói: "Xin lỗi, tự nó chuyển động, hình như anh không thu lại được...". "

Hàng mi dài của Jeong Jihoon hơi rũ xuống, do dự một chút, mới chần chờ vươn tay sờ lên cái đuôi tơ mượt mà của Lee Sanghyeok.

Ngay sau đó, cái đuôi mèo trắng lập tức thả lỏng, ngoan ngoãn mà buông ra.

Jeong Jihoon ngước mắt nhìn về phía nam sinh trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt trần được cả trường ca tụng là "khuôn mặt thiên thần" kia đang xẹt qua một tia khó hiểu ngây thơ.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Lee Sanghyeok, Jeong Jihoon hơi nhướng đuôi mắt, sau đó đưa tay vuốt ve vành tai anh, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Đôi tai trắng như tuyết run lên, giống như đang chứng minh nó đang rất là vui vẻ.

Mới vào tháng 9, bộ đồ ngủ mà thiếu niên đang mặc mỏng tang, lộ ra cánh tay cường tráng.

Lee Sanghyeok thấy rõ cánh tay đang vuốt ve vành tai của mình hiện ra vân báo đen tuyền, giống như hình xăm khắc lên, quấn quanh thành từng vòng, trông rất độc đáo.

Đây là lần đầu tiên Lee Sanghyeok nhìn thấy bản thể của Jeong Jihoon.

Hóa ra lại đẹp như thế, không hổ là thuần huyết, dưới sự trấn an của Jeong Jihoon, Lee Sanghyeok cảm giác thân thể chính mình toàn bộ đều được thả lỏng.

Jeong Jihoon nhìn đôi tai và cái đuôi của anh đang được mình chậm rãi trấn an.

Sau nhiều ngày gặp lại, ngữ khí của cậu lần đầu tiên khôi phục lại sự nhẹ khàng thoải mái.

Khóe môi uốn cong thành một hình vòng cung khó nhận ra.

"Xem ra là thật sự ỷ lại vào em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net