8.Không để lại hối tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chắc chắn rằng sự cố nắm tay vừa xảy ra không phải là một ảo ảnh.

Nhưng Izuku-kun biểu hiện quá mức bình tĩnh, hình như thật sự chỉ là dắt tôi băng qua đường mà thôi... Chờ đã, bây giờ người trưởng thành khác giới còn cần nắm tay băng qua đường sao?!

Izuku-kun đi trước tôi nửa bước, bước chân trầm ổn không chút dao động.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng khoảnh khắc vừa rồi là lỗi của tôi.

...... Để cho tôi nén giận như vậy là không có khả năng.

Ta đi nhanh hai bước, đuổi kịp bước chân của Izuku-kun, đưa tay túm lấy ống tay áo của cậu ta.
"...... Senpai?"

Cậu ta bị tôi kéo đến xoay người, quay đầu đỡ vai tôi, dừng bước nhìn tôi, "Làm sao vậy?"

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta: "Vừa rồi có phải cậu nắm tay tôi?" 

Izuku-kun: "..." 

Hắn bình tĩnh nhìn lại tôi, nhưng vành tai lại từng chút từng chút đỏ lên.

"Hình như là vậy." Hắn nhỏ giọng nói, mơ hồ có chút chột dạ, "Bất tri bất giác liền... Senpai không thích như vậy sao? 

Cá nhân tôi nghĩ rằng đây là một câu hỏi rất nghiêm túc, nếu tôi không hỏi rõ ràng, tôi khả năng sẽ canh cánh trong lòng.

Cho nên cho dù khả năng sẽ làm cho bầu không khí trở nên lúng túng, nhưng tôi vẫn quyết định hỏi rõ ràng ý tứ của Izuku-kun.

"Không phải là vấn đề chán ghét không đáng ghét." Tôi hơi nhíu mày, môi mím thành một đường, "Izuku-kun chẳng lẽ cùng bất kỳ người khác phái nào băng qua đường, đều sẽ rất tự nhiên nắm tay đối phương sao?"

"Đương nhiên là không!"

Cậu cơ hồ là lập tức trả lời, biểu tình cũng hơi co quắp.

Tôi nhìn cậu ta: "Vậy chuyện gì vừa xảy ra? Không cẩn thận trượt tay sao? "

Thấy cậu ta vẻ mặt đáng thương nhìn tôi, tôi nhịn không được dùng đầu lưỡi đỉnh đầu răng, hít sâu một hơi hỏi: "Izuku-kun, chẳng lẽ chia tay mấy năm, cậu đối với ôi còn nhớ mãi không quên sao?"

"......" Cậu ta dường như bị lời nói thẳng thắn của tôi làm cho giật mình một chút, nhưng rất nhanh liền trả lời tôi, "Ừm. "

......
Chotto, chotto matte.

Cậu ta vừa "ừm" à?

Tôi nghiêm mặt: "Chia tay nhiều năm như vậy, lúc chia tay cậu ngay cả một lần níu kéo cũng không có, bây giờ cậu nói cho tôi biết, cậu đối với tôi nhớ mãi không quên?"

Tôi cảm thấy Izuku-kun đại khái là đầu óc bị ngấm nước.

"Cậu cảm thấy tôi sẽ tin cậu sao?"

Cậu ta dường như hơi sốt ruột, mặt cũng hơi đỏ lên: "Em....Từ trước em thực sự đã... Ách..."

Ánh mắt cậu ta bay ra, trầm ngâm hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở ra: "Trước kia em quả thật tương đối không tự tin. "

"......"

Bởi vì Senpai quá mức chói mắt, vậy..., cho nên học tỷ bỗng nhiên nói với em muốn quen nhau gì đó, em vẫn luôn luôn nghĩ, là vì trêu chọc em." Mặt hắn hoàn toàn đỏ lên, xấu hổ tiếp tục nói, "Cho nên lúc ấy mới cảm thấy, những lúc ở cùng Senpai đều rất không được tự nhiên. "

" ..." Tôi im lặng trong nháy mắt, không nói nên lời hỏi, "Cậu là người đứng đầu khoa anh hùng cảm thấy tôi là một học sinh học ở ban bình thường rất lóa mắt? Cậu đang nói cái quái gì vậy? 

"Ngoại hình, ngoại hình quả thật. Senpai rất xinh đẹp."

"Vậy cậu đáp ứng làm quen với tôi, cũng là ham sắc đẹp của tôi sao?

"..."

Cậu ta nhìn qua như muốn bốc khói..

Mặc dù vậy, cậu ta cũng không quên phun tào tôi: "...Senpai sao chị lại có thể mặt không đổi sắc đem những lời xấu hổ này lưu loát nói ra từng chút một? "

"Sự thật mà, tôi vốn là ngực lớn, eo thon chân dài." Tôi gạt tóc, có chút đắc ý, "Chút tự tin này vẫn nên có."

Xuất Cửu Quân nuốt nước miếng, nghiêng đầu không nhìn ta: "Khi đó... À, tóm lại chính là không chịu sự khống chế của mình mà đồng ý làm quen..."

Tôi gật đầu: "Quả thật, nghĩ lại lúc cậu học trung học vốn kiểu nói một câu với người khác phái mặt đều sẽ tự bốc hơi. "

"...... Bây giờ em ổn rồi. " Cậu ta cắn cắn môi, "Chỉ là nói chuyện với Senpai vẫn có chút khẩn trương mà thôi."

Người này nhân thiết cũng quá mâu thuẫn.

Rõ ràng đêm qua lúc gặp lại ở cửa quán bar, biểu hiện vô cùng trầm ổn bình tĩnh, mỗi lời nói đều làm tôi giật mình.

Đâu như hiện tại lại giống như trở về thời trung học, tùy tiện trêu chọc mấy câu vẻ mặt cậu ta sẽ co quắp, da mặt đỏ lên, ngay cả lời cũng nói cũng không được trôi chảy.

Nghĩ như vậy quả thật rất kỳ quái, tôi không nhịn được liền hỏi cậu ta.

Cậu ta còn duy trì trạng thái mặt đỏ tai hồng, cúi đầu lẩm bẩm: "Em khó khăn lắm mới được gặp lại Senpai, trong lòng chỉ cảm thấy rất vui. Hơn nữa ngày hôm qua Senpai nhìn qua  còn hoảng hốt hơnso với em, nào giống hôm nay, một lời không hợp liền bắt nhược điểm của em..." 

......Được rồi.

Nhưng tôi rõ ràng cũng không có cố ý trêu chọc cậu ta,vấn đề tôi hỏi đều rất nghiêm túc nha.

Rốt cuộc trong lòng tên này đang suy nghĩ lung tung gì vậy.

"Quên đi, bỏ qua chủ đề này đi." Tôi vẫy vẫy tay, "Izuku-kun, nếu như cậu bởi vì đối với tôi vẫn còn tình cảm mới hẹn tôi hôm nay, tôi cảm thấy cũng không có gì cần thiết. Hôm nay tôi cũng đã nói qua, khẩu vị của con người sẽ không một sớm một chiều thay đổi, tôi hiện tại cũng vẫn thích Kouhai vừa ngoan vừa đáng yêu, hiện tại Izuku-kun đối với tôi mà nói, quá mức mạnh mẽ đáng tin cậy, tôi cũng không còn ý định cùng cậu yêu đương nữa."

Không biết có phải là tôi nói quá nặng lời hay không, mặt cậu ta từ từ trắng bệch, cảm xúc thẹn thùng co quắp trên mặt cậu ta biến mất. Cậu ta mím môi, không nhúc nhích nhìn chăm chú vào tôi, không hiểu sao làm cho người tacó chút áp lực.

Bị người ta cự tuyệt trước mặt, tâm tình hẳn là sẽ không tốt.

Nhưng thay vì để Izuku-kun lãng phí thời gian trên người tôi, còn không bằng để cho cậu sớm buông tha, đem chút thời gian rảnh rỗi, hao phí ở trên người cô gái nào đó xứng đáng hơn.

"Sau này,...." Tôi cảm thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, làm cho đáy lòng người ta dâng lên một chút cảm giác bất an cùng khẩn trương, nhưng tôi vẫn kiên trì nói tiếp, "Tôi cùng Izuku-kun, vẫn là duy trì quan hệ bạn bè bình thường tốt hơn." 

"Lời Senpai nói, em có một chút đồng ý."

Lúc không khí xung quanh sắp ngưng đọng, tôi nghe được Izuku-kun rốt cục mở miệng nói chuyện.

Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, giống như trả lời một cuộc phỏng vấn tin tức bình thường.

"Khẩu vị của con người không thể thay đổi chỉ sau một đêm." Cậu ta nhìn chăm chú vào tôi, "Trước kia em thích Senpai, hiện tại cũng vẫn thích Senpai, đây cũng là sự thật. "..."

Bị người ta thổ lộ trực tiếp như vậy, cho dù là tôi, cũng sẽ nhịn không được tim đập nhanh hơn.

Nhưng tôi nhanh chóng buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại. 

"Izuku-kun là thích nhưng cô gái như tôi sao?"

Tôi muốn nói với cậu ta rằng, bêng ngòi xã hội, những cô gái vô dụng chỉ có bề ngoài cùng dáng người như tôi thì chỗ nào cũng có.

Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, đã nghe được Izuku-kun thoải mái phản bác lại tôi.

"Không, không phải loại Senpai này, chỉ là một mình Senpai thôi." Cậu ta cong mắt, nhếch môi cười với tôi, "Em cùng Senpai không giống nhau, khẩu vị của em so với Senpai càng bắt bẻ hơn, nhận định sẽ không thay đổi. "

......

Thằng nhóc thối đang đe dọa tôi à?!

"Senpai cũng không cần từ chối em nhanh như vậy." Izuku-kun hình như muốn duỗi tay sờ sờ mặt tôi, nhưng cậu ta hình như lại cảm thấy loại động tác này quá mức mập mờ đột ngột, đầu ngón tay chỉ có thể tiết chế rơi vào giữa tóc tôi, nhẹ nhàng vén những sợi tóc bên gò má tôi lên, đừng ở sau tai, "Em rốt cuộc có hợp khẩu vị của Senpai hay không, ít nhất Senpai cũng phải nếm qua mới biết được. Cũng bởi vì bề ngoài không phù hợp liền cự tuyệt em, Senpai không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Cậu rũ mi xuống nhìn tôi: "Bây giờ hình như Senpai vẫn chưa có đối tượng phát triển tình cảm ổn định đúng không? "

Tôi: "......."

Hayakawa-san, tôi nhấn mạnh với cô nhiều lần tôi không có bạn trai, không phải để cô bán đứng tôi ở thời điểm quan trọng.

Izuku-kun cúi người nhìn thẳng vào tôi, khóe miệng cong lên, hạ thấp thanh âm nói: "Dù sao Senpai vẫn còn độc thân, thử làm quen với em cũng không tệ mà. Dù sao hai chúng ta đều là mối tình đầu, hồi trung học quả thật có rất nhiều chỗ chưa trưởng thành dẫn đến tình yêu không mỹ mãn, hiện tại khó khăn lắm mới gặp lại, không bằng bù đắp cho nhau một chút? "

...... Tên nhóc này tại sao đột nhiên lại đột nhiên giống như dụ/ người/ phạm/ tội?

Hơn nữa, tình yêu trung học có rất nhiều tiếc nuối chính là tôi, cậu ta còn là ra vẻ bản thân là nạn nhân. Cậu tiếc nuối cái *beep* á!

Tôi nhướng mày, duỗi tay đè vai đẩy cậu ta về phía sau: "Chờ một chút, thời trung học cậu có gì phải tiếc nuối?! "

"Chính là bởi vì hồi trung học Senpai đối với em quá tốt, " Izuku-kun nhìn chăm chú vào tôi, "Em mới tiếc nuối bởi vì bản thân tự ti mà không đáp lại trọn vẹn cho Senpai, nếu có thể quay lại một lần nữa thì tuyệt đối em sẽ không như vậy nữa. "

Cậu ta dường như có một chút lo lắng mím môi.

"Chỉ là không biết Senpai, có đồng ý cho em cơ hội này hay không?"

[Tác giả có lời muốn nói: 

Thực xin lỗi, ta phát hiện ta viết không tới Midoriya.

Nằm thi.jpg

Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: yhbcyx 1 cái;

Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:

Hoa nhài cùng ánh mặt trời 44 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net