12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đó, trước cửa nhà Apo thỉnh thoảng xuất hiện vài thứ, đôi khi là một chiếc bánh nhỏ với bao bì tinh xảo, có lúc lại là một bó hoa hồng rực rỡ, tạo cho Apo ảo giác như quay về trước kia.

Bánh ngọt còn có thể chia cho những đứa trẻ xung quanh, Apo chỉ thấy tội nghiệp cho những bông hoa mỏng manh này, bất lực nhìn chúng cuộn tròn, mất nước và biến thành một đống mảnh vỡ xinh đẹp. Cậu không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Mile nên chỉ gửi hai tin nhắn để nói với Mile không cần phải gửi lại những thứ này. Mile trả lời cậu bằng một icon mặt cười, sau đó lại tiếp tục gửi những món quà khác nhau đến trước cửa nhà cậu.

Thời gian trôi qua, Apo cũng lười quan tâm cứ mặc Mile muốn làm gì làm. Nhiều khi nhìn chiếc bánh lại cảm thấy rất đáng ghét nên cắn vài miếng cho bỏ tức, bánh nhỏ thơm mềm nào có liên quan gì đến Mile, nó vô tội, nó chỉ là một cái bánh nhỏ thôi mà.

Cuộc sống của Apo bên này trôi qua rất nhàn nhã, nhưng Mile ở bên kia lại có chút sứt đầu mẻ trán. Anh không biết liệu Apo có tha thứ cho mình hay không, tin nhắn anh gửi vẫn không được phản hồi, thậm chí có lúc còn không đọc. Mile không muốn đi làm hay về nhà, ngày nào anh cũng ở tiệm bánh hoặc trên đường đến nhà Apo.

Cho đến hôm đó, mẹ gọi điện nhờ Mile mang quà đến cho bố mẹ Apo. Mile do dự đứng trước cửa, chuẩn bị tâm lý hồi lâu mới nhấn chuông, đôi tay cầm đồ hơi run lên.

"Là Mile sao, vào đi con" Mẹ Apo mở cửa cho anh, ánh mắt dịu dàng.

Hai người im lặng bước vào nhà, không khí gần như ngưng đọng. Mile cảm thấy mình nên nói điều gì đó, nhưng lại không có gì để nói, anh và mẹ Apo quả thực không thân quen, kể từ khi kết hôn mới chỉ gặp nhau có hai lần. Anh nhìn xung quanh, trong sân phủ đầy cây xanh tươi tốt, trang trí đủ loại hoa nở rộ, được chủ nhân chăm sóc rất tốt. Apo thích hoa hồng, chắc hẳn là do ảnh hưởng từ mẹ.

Thấy Mile nhìn chằm chằm vào vườn hoa đến thất thần, mẹ Apo liền ân cần giải thích: "Chúng đã được trồng nhiều năm rồi, đều là do Apo và chị gái trồng. Thằng bé rất thích hoa nên đã lôi kéo chị gái trồng thật nhiều"

Mile tựa hồ có thể nhìn thấy một chiếc bánh bao nhỏ đang loay hoay dọn những cục đất trong sân, mồ hôi nhễ nhại, mặt lấm lem như một con mèo con. Anh không kiềm lòng được mà mỉm cười, sau đó vô thức thu lại, không muốn mẹ Apo nhìn thấy.

Mẹ Apo cũng không vạch trần anh, bà chỉ bảo anh vào nhà nghỉ ngơi, Mile vốn định đặt đồ đạc xuống rồi rời đi với lý do anh có việc phải làm, nhưng bây giờ anh lại có chút không nỡ. Anh muốn nhìn kỹ hơn nơi mà Apo đã sống từ khi còn nhỏ, muốn biết Apo đã lớn lên như thế nào.

Đúng như anh nghĩ, Apo là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu. Ngôi nhà chứa đầy những bức ảnh của cậu và gia đình, ảnh chụp cùng chị gái đi du lịch, ảnh Apo đang chơi đùa, còn có mấy bức ảnh cậu làm mặt xấu. Những bức ảnh này kết nối chuỗi tuổi thơ hạnh phúc của Apo, qua những bức ảnh, có thể thấy được cậu đã lớn lên như thế nào, từ chiếc bánh bao nhỏ chậm rãi lớn lên thành một thiếu niên ngây thơ, rồi đến một chàng trai đã trưởng thành hơn trong hai năm qua...

"Nếu con muốn biết rõ hơn về Apo thì hãy lên phòng thằng bé nhìn xem" Mẹ Apo từ trong bếp bước ra, thấy Mile đang nghiêm túc xem ảnh, liền chỉ phương hướng anh lên lầu đi dạo.

"Vậy con xin phép ạ" Mile mỉm cười với mẹ Apo, sau đó bước về phía phòng.

Mile đẩy cánh cửa dán đầy hình mèo, một góc cuộc đời Apo từ từ hé mở. Căn phòng không lớn nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp, cho dù Apo không có ở đây, mẹ  vẫn chăm sóc tốt cho thế giới nhỏ bé này.  Mặt bàn sạch bóng, khi đến gần có thể ngửi thấy mùi thơm của ánh nắng và nước xả vải trên ga trải giường.

Ở đây vẫn còn lưu lại những dấu vết nặng nề của sinh hoạt, bao gồm những cuốn sách được xếp ngẫu nhiên trên tủ, những chai dầu thơm để mở và một số con búp bê nhỏ kỳ lạ. Mile đại khái nhìn lướt qua, chợt bị thu hút bởi chiếc hộp đặt ở góc bàn.

Đó là một chiếc hộp gỗ paulownia được chế tác khéo léo, lý trí nói với anh rằng anh không nên tùy tiện chạm vào đồ của Apo, nhưng anh lại không thể khống chế được nhịp tim đột ngột tăng tốc của mình. Anh mở khóa hộp và gần như đứng không vững sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong.

Bên trong chiếc hộp là một số thứ lặt vặt và một vài bức ảnh, không có ngoại lệ đều có thể được tìm thấy anh ở bên trên. Có phiên bản mũm mĩm của anh trước đây, mỉm cười vui vẻ trước ống kính với đôi tay ôm chiếc bánh bao trông như con mèo con, có những bức ảnh anh nâng tạ qua gương trong phòng tập và có một vài bức ảnh khi anh tốt nghiệp đại học, Apo rực rỡ đứng đằng sau với khuôn mặt tươi cười đang đeo một vòng hoa và mặc đồng phục cử nhân.

Anh thậm chí còn quên mất mình đã từng gặp Apo trước đây, chỉ coi cậu như một người xa lạ bị mẹ gán ghép. Hiển nhiên sự thật không phải vậy, mỗi bức ảnh đều nói rõ với anh về tình yêu thầm kín và trong sáng của Apo.

Anh không cách nào biết được Apo đã nghĩ gì khi chụp những bức ảnh này, cũng không thể tưởng tượng được tâm trạng của Apo khi quyết định kết hôn với anh, anh chỉ biết rằng mối tình bí mật kéo dài dằng dặc của Apo cuối cùng cũng đi đến phần kết, quang minh chính đại có thân phận ở bên anh vậy mà lại bị chính anh thẳng thắn đẩy ra.

Anh thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Apo, cho dù cậu không còn thích anh hay không muốn nhìn thấy anh, anh vẫn muốn nhìn cậu từ xa, chỉ nhìn thôi là đủ.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao trông con có vẻ lo lắng thế?" Mẹ Apo nhìn anh vội vã xuống lầu liền hỏi anh xảy ra chuyện gì.

Mile sửa sang lại tâm tình, nói: "Vâng, công ty có việc khẩn cấp, con cần phải giải quyết. Cảm ơn mẹ ngày hôm nay, con xin phép đi trước"

Sau khi tạm biệt mẹ Apo, Mile liền đến nhà Apo, khi đi ngang qua tiệm bánh, Mile còn mang theo một chiếc bánh cherry cho Apo. Chạy đến nửa đường thì nhận được một cuộc gọi, anh đã phớt lờ nó, nghĩ nó sẽ dừng lại khi chuông reo đủ. Kết quả cứ nối tiếp nhau, Mile đành phải rảnh tay tiếp điện thoại.

"Chào anh, người yêu của anh đang bị tai nạn và hiện đang nằm viện cấp cứu. Xin anh hãy nhanh qua đây. Địa chỉ là..." Mile đã không còn nghe được gì, đầu óc mơ hồ, miễn cưỡng nắm bắt được mấu chốt, trả lời qua loa vài câu trước khi vội vàng hướng bệnh viện lao thẳng đến. Chuyện gì vậy? Anh vừa mới nhận ra tình cảm của mình, một điều bất ngờ không mong muốn lại ập đến, anh gần như suy sụp.

Lo lắng đứng trước cửa phòng phẫu thuật, cô y tá nhỏ đặt điện thoại di động của Apo vào tay Mile, anh chỉ ngơ ngác cầm lấy. Mùi hăng của thuốc khử trùng trộn lẫn với mùi tanh của máu đọng lại trên chóp mũi, ánh đèn đỏ trong quá trình phẫu thuật khiến trái tim anh vô cùng đau đớn.

Apo...

Xin em hãy bình an, anh còn chưa có cơ hội nói lời yêu em nữa mà...

........

May mắn thay, ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, Mile đợi không lâu thì bác sĩ bước ra, gọi anh đến thanh toán viện phí. Mile vẫn còn ngơ ngác ngồi trong phòng bệnh, choáng váng nhìn Apo đang chất đầy các loại ống khác nhau trên giường, gần như rơi nước mắt.

Mile sụt sịt rồi nhớ ra mình phải báo cho mẹ Apo. Anh lấy điện thoại di động của Apo ra, không khóa, vuốt lên là có thể mở được, trang liên lạc biểu hiện bệnh viện vừa gọi cho anh, số liên lạc chính là tình yêu cả đời. Đó là lý do tại sao phía bệnh viện lại xưng hô anh là người yêu của cậu, bởi vì ở Apo, anh đã trở thành tất cả đối với cậu.

Anh bình tĩnh lại, bấm số điện thoại của mẹ Apo, khi nghe lời hỏi thăm nhẹ nhàng của người phụ nữ qua ống nghe, anh vẫn không kìm được tỏ ra yếu ớt: "Mẹ ơi, Apo bị tai nạn, hiện đang ở bệnh viện.…"

Bố mẹ Mile cũng đến cùng bố mẹ Apo, nhìn thấy sự đau khổ của con trai, họ cũng không cách nào nói lời trách móc, họ vỗ vai anh và dặn anh hãy mạnh mẽ lên đợi Apo tỉnh lại.

Sự chờ đợi này vậy mà kéo dài đến một tuần.

Trong suốt một tuần này, Mile hầu như không bao giờ rời khỏi phòng bệnh, tất cả giấy tờ đều được gửi đến bệnh viện để xử lý, anh chỉ sợ Apo phải ở một mình sau khi tỉnh dậy, mắt anh đỏ hoe vì thức khuya, anh hút thuốc hết gói này đến gói kia, hút thuốc xong sợ Apo không chịu được mùi thuốc, liền sang khách sạn bên cạnh vội vàng tắm rửa, sửa soạn xong lại chạy đến túc trực bên cạnh cậu. Bố mẹ Mile nhiều lần đến thuyết phục nhưng vẫn không thể nào lay chuyển được anh.

Chị gái Apo cũng đã đến đây vài lần, ban đầu cô có rất nhiều phản đối với Mile, lần đầu tiên gặp mặt cô đã động thủ. Mile không hề trốn tránh, anh giống như một con rối, tùy ý để cô đánh mắng. Sau này, chị gái cũng thấy được tình yêu của anh dành cho Apo không có vẻ gì là dối trá, thái độ đối với anh cũng tốt hơn một chút.

Khi Apo tỉnh dậy, Mile đang đọc tài liệu Tiffany vừa gửi, vừa lật trang, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Apo từ đầu giường truyền đến, giọng cậu có chút khàn khàn sau một thời gian dài không nói: "Có ai không? Có thể giúp tôi bật đèn lên được không? Trời tối quá tôi không nhìn thấy được"

Mile vui mừng khôn xiết, nhưng chẳng mấy chốc lại chìm xuống, anh liếc nhìn ánh nắng rực rỡ của buổi trưa ngoài cửa sổ, nhấn xuống chuông gọi.















































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net