11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ chối Rik rõ ràng, hắn cũng không tiếp tục quấn lấy Apo, có thể là do sự cự tuyệt quyết liệt của Apo đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, bất quá Apo cũng được tự do yên tĩnh, hiện tại cậu chưa sẵn sàng để bắt đầu mối quan hệ mới.

Cuộc sống thoải mái hơn nhiều khi không có Mile. Không cần phải vắt óc suy nghĩ làm thế nào để đến gần anh hơn, không phải bỏ bạn bè ở lại trong các bữa tiệc và về sớm. Cậu có rất nhiều thời gian để chỉ nghĩ về bản thân mình, có thể nấu món mình muốn mà không cần phải suy nghĩ về nó có hợp khẩu vị của Mile không, có thể dành cả ngày trong trạng thái luộm thuộm dưới lớp chăn mà không cần lo lắng về hình tượng trước Mile. Nói chung, Apo có thể chân chính được sống là chính cậu.

Năng lượng chữa lành của Apo rất mạnh, cậu dần thích nghi với cuộc sống hiện tại, cho nên khi mở cửa với quả đầu bù xù như tổ chim, nhìn thấy Mile đang bất an đứng ở trước cửa, phản ứng đầu tiên của cậu là đóng sầm cửa lại.

Chết tiệt, đó là Mile, làm sao anh tìm được cậu ở đây? Apo vừa mới tỉnh dậy đầu óc có chút hỗn loạn, để không làm gia đình lo lắng, Apo đã đi rất xa và thuê một căn hộ nhỏ, cậu không bao giờ nghĩ đến chuyện Mile sẽ đến tìm mình, thậm chí còn tìm được ở một nơi xa xôi như vậy.

Mile bị chặn ở ngoài cửa bối rối, chạy một mạch đến đây, cuối cùng cũng nhìn thấy được vợ yêu mà mình ngày đêm mong nhớ, nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị người ta đóng sầm cửa lại trước mặt.  Anh biết Apo có thể không muốn gặp anh, nhưng anh đến đây để nhận sự tha thứ của Apo, thế là anh lấy hết can đảm rồi gõ cửa lần nữa.

Lần này phải mất rất lâu cửa mới mở ra, Mile vuốt ngực thở dài nhẹ nhõm, may mắn thay, Apo chịu mở cửa.

Sau khi Mile gõ cửa lần thứ hai, Apo chạy đi tắm rửa, thay quần áo và chỉnh lại mái tóc bù xù của mình. Sửa soạn xong, cậu đứng ở cửa, quyết định hồi lâu mới mở ra.

Mile có vẻ rất vui khi thấy cậu chịu mở cửa, muốn cười nhưng lại không dám cười, anh không nói gì mà chỉ nhìn Apo.  Apo sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng không nhịn được nữa mở miệng bảo Mile đừng đứng chắn ở cửa, Mile mới bước vào căn hộ nhỏ này.

"Anh còn muốn gì ở tôi nữa?" Apo rót cho mình một ly nước và đưa cho Mile một ly.

Mile cầm chiếc cốc xoay một vòng hồi lâu mới nói: "Xin lỗi, Apo anh xin lỗi, anh đến đây để xin lỗi em. Hôm đó anh say quá anh tưởng cậu ta là em nên..."

Apo cảm thấy hơi hoảng sợ sau khi nghe những lời của Mile, nhưng cậu buộc mình phải bình tĩnh lại. Sự việc này chính là ngòi nổ, xé nát vẻ ngoài hòa bình giữa hai người, đồng thời khiến Apo biết rõ hơn rằng Mile không yêu cậu. Apo sợ lời xin lỗi hiện tại chỉ là để duy trì mối quan hệ vốn chỉ tồn tại trên danh nghĩa này hoặc vì nó liên quan đến lợi ích nào đó.

Không khí lại trở nên yên tĩnh, trên mặt Apo không có biểu cảm gì, trong lòng Mile bất an, anh không biết liệu Apo có chấp nhận lời xin lỗi của anh hay không, liệu anh có thể quay lại bên cạnh cậu được không.

Đáp án dĩ nhiên là bị từ chối.

Apo mỉm cười với anh, không phải nụ cười vui vẻ mà anh thường thấy mà là bất lực, "Em hiểu, bất quá bây giờ em có trở về hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu như anh lo lắng sợ bị mẹ anh phát hiện, em có thể phối hợp diễn cùng anh"

Mile không ngờ Apo lại nghĩ như vậy, anh thật sự không có ý đó. Nhưng ánh mắt kiên quyết của Apo khiến anh hoảng sợ, lưỡi nghẹn lại, tất cả lời muốn nói đều nuốt ngược lại vào bên trong, chỉ có thể thuận theo Apo mà gật đầu.

"Nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi, lát nữa em phải ra ngoài" Apo ra lệnh đuổi người, Mile không còn cách nào khác đành ngơ ngác bước ra ngoài. Trước khi ra, anh quay lại nhìn Apo với một cảm giác ủy khuất, đáng thương, hỏi xem lần sau anh có thể đến gặp cậu không, gần đây cậu đã sụt cân rất nhiều, có phải là ăn không ngon không?

Apo chỉ muốn Mile nhanh chóng rời đi nên thản nhiên gật đầu và đẩy anh ra khỏi cửa. Sau khi đóng cửa lại, Apo mới cảm thấy mình sống lại, cậu không thể hiểu được Mile, không rõ hôm nay anh đến đây làm gì, cậu không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn phải xoắn xuýt về việc anh có yêu mình hay không.

Cậu chỉ cần cùng Mile diễn kịch là được rồi, Apo tự an ủi chính mình.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net