6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo sống ở nhà vài ngày, những ngày vô tư hưởng sự nuông chiều từ mẹ và chị gái vô cùng vui vẻ. Trong khoảng thời gian này, Mile đã gọi cho cậu hai lần, hỏi cậu khoẻ chưa và khi nào thì cậu sẽ quay lại.  Apo cầm điện thoại lên có chút lo lắng, cậu không biết nói gì chỉ hỏi Mile có chuyện gì không.

Mile đầu dây bên kia chắc là do áy náy hoặc có thể là do áp lực từ gia đình nên rất kiên nhẫn với cậu, anh bảo không có gì chỉ là muốn hỏi thăm cậu thôi, anh cũng đã nhờ dì giúp việc quét dọn phòng cho cậu mỗi ngày. Apo thực sự không muốn quay về, nhưng dù sao trên danh nghĩa họ vẫn là một đôi, Apo đành phải hẹn Mile sẽ troyvề vào tối chủ nhật.

Lúc Apo đi ra đến cửa, mẹ hỏi cậu, "Con thật sự muốn về sao?" Apo nhìn mẹ nhẹ gật đầu, "Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc bản thân tốt" Mẹ không nói gì, chỉ im lặng tiễn Apo đi.

Khi về đến nhà, Mile đang ngồi trong phòng khách ôm iPad không biết đang làm gì, khi thấy Apo về, anh còn chào cậu. Apo rất bối rối, Mile đã xảy ra chuyện gì vậy, anh đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.

"Em ăn tối chưa?" Mile đột nhiên hỏi khi Apo chuẩn bị bước vào cửa phòng ngủ với túi xách của mình.

Thật ra, Apo đã ăn rồi, nhưng cậu không biết Mile có ý gì nên khẽ lắc đầu.

Mile có vẻ nhẹ nhõm: "Đi thôi, dì đã chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta rồi"

Apo có chút bối rối, "Hia, anh vẫn chưa ăn cơm sao?"

"Ừm, chờ em về" Mile đặt iPad xuống, "Em vào cất đồ đi, anh đi hâm nóng đồ ăn trước"

Apo cảm thấy tất cả những điều này đều rất viển vông, giống như một du khách đi bộ trong sa mạc và đột nhiên nhìn thấy một ốc đảo lớn, giống như một chiếc bánh từ trên bầu trời rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên hai người ăn cùng một bàn kể từ sau kết hôn, gia giáo Mile rất tốt, nghi thức ăn uống cũng nghiêm khắc, ngay cả những món ăn tự nấu thông thường nhất Mile cũng ăn rất có phép tắc. Apo chỉ lo nhìn, mà không động đũa.

"Sao lại không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị em sao?" Mile cắt ngang suy nghĩ của Apo.

"Không, không, ngon lắm" Apo tặng cho Mile một nụ cười ngớ ngẩn, vùi đầu ăn.

Chết tiệt...

Bà dì này đúng là có thể bị đuổi việc, bữa cơm này thật sự rất khó nuốt, Mile như thế nào lại có thể ăn được. Apo phàn nàn trong lòng, đặt đũa xuống sau khi cắn hai miếng.

Khi Mile ăn xong, đã thấy Apo tay chống cằm ngủ thiếp đi. Mile muốn cười, lần đầu tiên, anh nghĩ rằng nhóc con này cũng khá dễ thương, Tiffiny đã từng nói Apo giống như một con mèo, Mile nghe thế liền chế giễu, nhưng bây giờ anh cuối cùng đã hiểu tại sao.

Mèo nhỏ hoạt bát và hiếu động chơi mệt nên đã ngủ thiếp đi, nó thu hồi móng vuốt để lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại, ánh sáng của đèn như dát lên người cậu một bộ lông vàng mịn, bộ dạng mặc người vuốt ve.

Anh đột nhiên muốn biến mình thành một kẻ ngốc, cố tình gõ mạnh vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch. Apo bị đánh thức bởi âm thanh đột ngột, cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng thấy Mile đang lặng lẽ mỉm cười nhìn mình, lúc này cậu mới nhận ra mình đã ngủ quên, ngượng ngùng gãi đầu.

"Em lên tắm rửa rồi ngủ đi, ở đây để anh dọn"

"Thôi để em làm cho, hôm nay em còn chưa làm được gì"

Apo vốn muốn đến dọn dẹp, lại bị Mile đẩy vào cửa phòng ngủ, "Mau nghỉ ngơi đi, sáng mai anh không muốn nhìn thấy bát của mình vỡ hết đâu"

Hơi ấm từ bàn tay Mile vẫn còn lưu lại trên người cậu, Apo vuốt vai mình, cười như một con chuột nhỏ trộm được kẹo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net