9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mile đứng ở cửa do dự hồi lâu, cuối cùng đẩy cửa bước vào.

Apo quấn mình trong chăn, chỉ có vài sợi tóc chỉa ra bên ngoài, Mile vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt đang say ngủ của Apo.

Cậu cuộn mình lại, trên mặt vẫn còn động vài giọt nước mắt chưa khô, ngay cả nằm mơ cũng không phải là giấc mơ đẹp. Mile nhẹ vươn tay lau nước mắt trên mặt Apo, muốn vuốt đôi mày cau lại kia nhưng sợ làm cậu thức giấc, anh nhẹ nhàng nhéo đôi má đỏ bừng vì nóng của Apo, đắp chăn cho cậu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng đi ra ngoài.

Hy vọng ngày mai Apo chịu nghe lời giải thích của anh, đây là ý thức cuối cùng của Mile trước khi chìm vào giấc ngủ.

........

"P'Mile, em đi đây, anh nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt đó" Apo mang theo vali, đứng ở cửa nói lời tạm biệt Mile.

Không, đừng đi, Apo đừng đi, hãy nghe anh giải thích, Mile muốn tiến đến ôm lấy Apo nhưng cơ thể anh lại không cử động được, lời muốn nói đều kẹt lại trong miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Apo rời đi. Lòng anh như bị mây giông dày đặc của tháng sáu quấn chặt, nặng nề lại ẩm ướt. Po, đừng bỏ anh...

.......

"Bùm!"

Một tiếng nổ bất ngờ đánh thức Mile dậy, anh xoa xoa ngực để bình tĩnh lại, thật may mắn tất cả chỉ là một giấc mơ.  Nhưng giây tiếp theo, Mile bị ngạt thở vì mùi khói lọt vào cửa và suýt nữa ngất đi, còn có nước phun ra từ cảm biến chống cháy khiến cả người anh ướt đẫm.

Xảy ra chuyện gì vậy? Apo đâu?

Anh đem bộ đồ ngủ khoác lên người, chưa kịp cài cúc đã chạy ra ngoài, phải đánh thức Apo trước đã.

Sau đó, anh nhìn thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ trong căn bếp đầy khói, rõ ràng là bị khói làm ngạt thở, ho sặc sụa, tóc ướt đẫm dính vào cổ. Anh vội vàng tiến tới kéo Apo ra ngoài, mở cửa ra vào và cửa sổ để thông gió, đồng thời vỗ nhẹ vào lưng Apo để cậu thở.

"Có chuyện gì vậy?" Mile nhìn thấy Apo đã ổn liền cất giọng hỏi.

Hai mắt Apo sưng lên như quả óc chó, giọng khàn khàn: "Em chỉ muốn làm bữa sáng thôi"

Chuyện xảy ra ngày hôm qua đã ảnh hưởng rất lớn đến Apo, cậu chỉ muốn chuẩn bị bữa sáng cho Mile lần cuối rồi bí mật rời đi, kết quả do cậu mất tập trung đến mức làm cho món trứng rán bốc cháy.

"Xin lỗi, em làm hỏng..." Apo nhỏ giọng xin lỗi, ngón tay vô thức xoắn lấy góc áo, nếu như dưới đất có một cái khe hở, có lẽ một giây sau cậu sẽ nhảy xuống ngay.

Mile lấy ra một chiếc khăn tắm lớn sạch sẽ quấn Apo vào trong đó, "Không sao đâu, giờ tắm rửa sạch sẽ trước đã. Anh sẽ gọi người dọn dẹp chỗ này"

Nhà của Mile bị cậu làm cho bừa bộn, Apo không thể rời đi như thế này được.  Cậu nhốt mình trong phòng, nghe tiếng cửa ngoài đóng mở, giọng Mile và quản gia nói chuyện, nhẹ nhàng êm ái, không giống vẻ ngoài của anh chút nào. Về sau sẽ không bao giờ có cơ hội được như thế này nữa, Apo lơ đãng nghĩ.

Vali của Apo đặt trong góc, buổi sáng cậu đã gói ghém mọi thứ, ánh nắng tinh nghịch lướt qua cửa sổ, nhuộm cho Apo đang ngồi trên giường một màu vàng nhạt tuyệt đẹp. Cậu lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, qua cửa sổ trong suốt sát đất là những bông hồng lớn đang nở rộ, khi Apo mới chuyển đến, chỉ có những cành trơ trụi, cậu tò mò về các loại hoa, nhưng cũng không ngỏ ý hỏi, cậu muốn đợi nó lớn lên.

Cậu vì chúng đã bỏ ra không ít tâm huyết, thời điểm chờ Mile trở về nhà, đều là mảnh cành khô này đã âm thầm bầu bạn cùng cậu. Cho đến khi nó bắt đầu mọc lá và nụ, run rẩy nâng những nụ hoa mỏng manh lên, nở ra màu đỏ rực rỡ thì Apo lại sắp rời đi.

Cậu vuốt ve những cánh hoa hồng mềm mại, chiếc gai nhọn trên thân và lá làm xước ngón tay cậu, nhưng Apo không quan tâm, chỉ làm việc của mình.

"Thưa ngài, nơi đây..." Quản gia nhìn cánh cửa đóng kín, có chút phân vân không biết có nên gõ hay không nên đành hỏi ông chủ đang ngồi trên ghế sô pha.  Người quản gia đã ký hợp đồng dài hạn với người chủ này, đây là lần đầu tiên ông thấy chủ nhân của mình trông chật vật và hốc hác như vậy.

"Không cần quan tâm, quét dọn sạch sẽ là được rồi" Mile ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng Apo, đang suy nghĩ nên giải thích như nào với Apo.

Thế nhưng anh không có cơ hội.

Apo lặng lẽ rời đi. Anh thậm chí còn không biết Apo rời đi khi nào. Anh chỉ ra ngoài để nghe một cuộc điện thoại, khi quay lại, cửa phòng Apo đã mở toang, Mile đã tìm kiếm khắp nhà, nhưng ở đâu cũng không thấy bóng dáng Apo.

Chỉ có nhành hoa nhuốm một ít máu trên bàn cạnh giường, yên tĩnh tàn lụi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net