3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường Hi mở to mắt, tim đập bịch bịch bịch. Thật sự, quá mức đẹp trai aaaaaaaaaa. Lâm Minh đi tới trước mặt cô, hai đứa nhìn nhau.

"... ah Lâm Minh đó à?"
"Cậu là.. Tiểu Hi?"
"đúng vậy.."

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ngượng ngùng hơn. Bọn họ không còn là những đứa trẻ con ngây ngô như ngày bé nữa rồi.

Thường Hi ngớ ra một chút, rồi vội đưa mũ bảo hiểm cho Lâm Minh

"Lâm Minh có muốn đi ăn gì trước khi về không?"
"vậy cũng được.."

Ngượng ngùng x2... Thường Hi định dẫn cậu nhóc qua chỗ các bạn mình

Trên con đường từ bến xe ra quán đồ nướng.

"Lâm Minh về đây học có dự định gì không?"
"Sao cứ gọi mình là Lâm Minh vậy? nghe xa lạ quá đấy"

Thường Hi cười cười..

"Lâu quá rồi không gặp nên tạm thời chưa biết.."
"Mình đã từng thấy Tiểu Hi ở vòng chung kết võ thuật quốc gia"
"Ồ vậy sao?"
"Tiểu Hi lớn rồi"
"....." Thường Hi im lặng
"Tiểu Hi.. năm đó.."
" A! Minh Minh nhớ chỗ kia không?" Thường Hi chỉ tay vào một cái công viên cũ
"Năm xưa toàn trốn ra đây chơi mà hâhha"

10p sau..

Thường Hi không chở Lâm Minh đến chỗ Mỹ Liên nữa mà lại chở thẳng tới nhà. Có lẽ cô cần sắp xếp lại những mớ cảm xúc này để sẵn sàng đối mặt với cậu ấy..

—————————————————————-

"Ô đã quay lại rồi à?"

Thường Hi nhìn trên bàn một đống đồ ăn

"Không có sườn cay à?"

Khúc Vi đẩy đĩa sườn cay tới trước mặt Tiểu Hi. "Sao rồi cuộc hội ngộ suôn sẻ chứ?"
"Tao cũng chẳng biết nữa"

Mỹ Liên với Khúc Vi nhìn nhau.. chậc.. con bé này lại không vui rồi..
Chưa đầy 5p sau:

"Này tên Vũ Thường Tiểu Hi kia, mày biết mày gọi ra ba đĩa sườn cay rồi không hả????" Khúc Vi nghĩ đến cảnh thanh toán mà oán trách

"Sao nào? nhận tao làm bà xã, làm vợ yêu mà không bao nổi mấy đĩa sườn cay thì dẹp đi nhá!" Thường Hi lườm tên nào đó

Mỹ Liên cũng góp vui "Đúng đúng, bao lâu mới được Vi Vi chiêu đãi một bữa chứ"

Khúc Vi tức tối
"Hai bà quá đáng quá đóoo"

Thầm thương xót cho ví tiền của mình, Khúc Vi chỉ muốn quay ngược thời gian về để vả mặt bản thân mình ngăn không cho lời mời đi ăn kia được thốt lên. Nhà cậu không phải là khó khăn, số tiền của cậu cũng dư để bao hai cô nàng này. Nhưng tiếc thì vẫn tiếc, hai cái đồ ăn như heo này ai mà bao nổi chứ.

Thường Hi cười hì hì. "Sườn quán này ướp ngon quá"

"Ơ thế gặp bạn thanh mai trúc mã như nào rồi" Mỹ Liên hỏi

"Đừng có hỏi"

"Ơ hay"

Mỹ Liên nhìn sang Khúc Vi, ra hiệu cho cậu mở lời. Khúc Vi bĩu môi lắc đầu nguầy nguậy, đùa à. Con nhóc này hâm lên đánh đau muốn chết, cậu không dại đi chọc vào nó.

Chung quy bữa ăn trôi qua trong bầu không khí khá là lúng túng, Thường Hi tâm trạng không ổn. Mỹ Liên cùng Khúc Vi còn nói chuyện cười đùa với nhau, nhưng khi nhìn sang Thường Hi thì lại cùng nhau lắc đầu..

Tối hôm đó

Thường Hi nằm trên giường suy nghĩ rất lâu

Trước đến giờ trong cô luôn có 1 tảng đá đè lên, chính là việc chờ Lâm Minh quay trở về. Từng đó năm rồi, cuối cùng cậu ấy cũng đã về. Đột nhiên cảm xúc của cô nàng trở nên lạ lẫm, cô cũng không rõ mình có phải thích cậu nhóc Lâm Minh này không? Cậu ấy có phải cũng thích cô không?

Không ngờ là câu tỏ tình thời thơ ngây đó lại ở trong lòng cô nhiều năm tới vậy..

...

-------------------

Sáng ngày hôm sau

- Vũ Thường Hi!! mau dậy mau lên con bé kia!! - Mẹ Thường Hi nói vọng từ dưới nhà lên.

Thường Hi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, Mỹ Liên lại tới gọi à?

- Thường Hiiii!! 6 rưỡi rồi con bé kia!

Thường Hi giật nảy mình, cô vội vàng lao vào đánh răng giửa mặt. Muộn rồi muộn mất rồi aaaaaa. Xong xuôi cô xách balo phi như bay xuống lầu. Lúc đeo giày còn không quên trách móc mẹ mình.

- Mẹ này không gọi con sớm hơn !

- Ơ cái con bé này, tự biết mà dậy chứ.

- Xì con đi học luôn đây bai mẹ!!

Bà Lâm nhìn theo bóng dáng vội vã của cô mà lắc đầu. Khi nào mới lớn nữa không biết..

—————————————————

Khi Thường Hi đến trường thì vừa vào lớp là chuông reo lên. May quá còn kịp.

Tụi Mỹ Liên ngồi từ xa dùng thái độ khinh bỉ lắc đầu nhìn cô. Thường Hi mí mắt giật giật, nghe nói hôm nay lớp có học sinh mới chuyển tới. Có thể sẽ ngồi cạnh cô đây..

Tiểu Hi nhìn sang chỗ trống bên cạnh, thật là.. mọi người kêu rằng tính tình của cô không tốt, lại còn đánh nhau giỏi như thế. Không ai dám ngồi cạnh.

..... đến tụi Khúc Vi cũng né xa

Đột nhiên trong đầu Thường Hi nảy ra một cái tên.. Lâm Minh..

Có khi nào là cậu ấy? Cậu ấy cũng vừa về hôm qua, nghe nói thành tích cũng rất xuất sắc. Về đây thì chắc chắn là học trường này rồi, học giỏi thì chắc chắn là vào lớp này rồi.

Trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Nếu là cậu ấy thật thì cô phải làm sao?

Không để cho Thường Hi nhà chúng ta có thời gian lo lắng hơn. Giáo viên đã vào lớp, tất nhiên theo sau là cậu học sinh mới.

Ngay khi cậu ấy xuất hiện. Trái tim Thường Hi ngừng đập. Thôi rồi quả này không thể đỡ nổi.

Cả lớp cũng chỉ còn một ghế trống bên cạnh cô.. Thường Hi nhìn xung quanh, cô cảm giác mọi người đều đang nhìn chòng chọc vào cô.

Lâm Minh bước xuống ngồi vào chỗ bên cạnh Thường Hi. Xung quanh đều nổi lên vài lời xì xào..

"Con bé kia hung hăng thế mà số hưởng nhở, ngồi cạnh trai đẹp"

"Trời ơi nam thần của tôi có bị cô ấy đánh cho không?"

"Đùa, dám đánh nam thần. Cô ta nghĩ chúng ta không chơi lại được cô ta à?"

"Nghe nói ở trường trước cô ấy một mình đánh cả bọn côn đồ vào viện đấy"

"Nè nè mấy bà này làm sao đấy, cứ như sống chung với người ta luôn không bằng"

"Bọn tôi nói sai chắc?"

Con gái mà, đúng là...

Thường Hi không thèm để mấy lời bàn tán đó vào tai. Không được như cô thì chả ganh ghét, sao mà tránh được. Vấn đề hiện giờ là cái ông giời bên cạnh..

Lâm Minh từ khi ngồi vào chỗ thì không nói gì cả, chỉ chống tay nhìn về phía Thường Hi.

Tiểu Hi ngượng đỏ hết tai. Đành nhắc nhở cậu nhóc này tập chung vào bài giảng của cô giáo đi.

Một tiết học trôi qua rất nhanh. Vừa hết tiết, bọn con gái đã chạy lại chỗ Thường Hi để làm quen với Lâm Minh. Cô không ngờ cái thằng nhóc này lại hút gái như thế, chỗ của cô từ yên tĩnh trở nên rất ồn ào.

"Lâm Minh, trước đây cậu học ở đâu vậy?"
"Mình ở thành phố Q"

"Cậu trắng quá, cậu có thể cho mình xin ins của cậu được chứ?"
"Hahaha tất nhiên là được rồi?"

"Đẹp trai như vậy, chắc là chưa có người yêu đâu đúng chứ?"
"Hmmmm" Nhìn sang Thường Hi
Thường Hi: "....." liên quan méo gì mà nhìn sang đây ông nụi

"Tôi chưa có"
Câu trả lời khiến các bạn gái rất hài lòng, nhưng đột nhiên nhìn về phía Thường Hi cũng không bình thường chút nào.

Tiết sau là tiết tự học. Thường Hi còn buồn ngủ nên đã gục xuống bàn nghỉ ngơi. Lâm Minh ở bên cạnh bỗng nghịch tay vào tóc cô, lên tiếng nói chuyện.

"Tiểu Hi"

Thường Hi nghe thấy giọng cậu ở bên cạnh, mặt khẽ đỏ lên, tim cũng bất giác đập nhanh hơn.

"Sao?"

"Tiểu Hi có giận mình không?"
"...."
"Lần đó đi mình không nói cho cậu, cậu giận lắm đúng không?"

Thường Hi im lặng. Đúng là có giận, nhưng bây giờ thì đã không còn nữa rồi.

"Xin lỗi.. Tiểu Hi"

Tiểu Hi quay đầu lại, thấy Lâm Minh vẫn còn trong tư thế nghịch tóc của cô.

"Cậu nghịch tóc mình đấy à?"
"Tóc của Tiểu Hi mềm lắm, y như lúc nhỏ luôn"
"....." Cái thằng nhóc này bây giờ cà chớn vậy à?
Thường Hi khẽ lườm cậu, cô nàng rất ghét người khác động vào tóc của mình đấy nhé.

Lâm Minh phụt cười, không nhịn đưa tay vò đầu Thường Hi một cái. "Con bé này dám khó chịu với mình à?"

"Này!!!"

Hành động của hai người làm cả lớp chú ý tới. Nhất là khi Lâm Minh vừa vò đầu Thường Hi. Vài bạn nam gần đó chứng kiến cảnh này xong liền hoá đá.

"Anh trai này được đó, tổ kiến lửa cũng dám chọc vào"

Thường Hi bị chạm vào cũng hoá đá không kém gì họ, đột nhiên cô nhớ tới khi còn học tiểu học. Lâm Minh nói chỉ thích tóc của cô, vì nó rất mềm, sờ vào rất thoải mái. Cô thường xuyên bị cậu ấy xoa, vò đầu.

Lâm Minh ho hai tiếng, cậu cũng tự thấy hành động của mình hơi lố.

"Này.. chút nữa cho mình về với nhé, chưa mua xe" Lâm Minh khẽ nói
Thường Hi liếc mắt khinh bỉ. Sao? giờ muốn đi chung hả?
"Cậu lái xe!"
"Đồng ý!"

Hết tiết học, Thường Hi liền cắm đầu chạy khỏi chỗ xô bồ gần mình, cô lánh nạn sang chỗ tụi Mỹ Liên.

"Tiểu Mạc mau cứu trẫm aaaa"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net