Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi đó tại trước cửa thanh lâu, Hữu Nguyên cùng mấy tên thuộc hạ tính nhanh chóng đi vào bỗng thấy Hữu Đường đứng khựng lại nhìn, vẻ mặt miễn cưỡng. Hữu Nguyên bước lại gần nói nhỏ: "Ngũ đệ sao vậy?"

Hữu Đường chau mày chỉ vào thanh lâu: "Có đúng là phải hẹn gặp ở kỹ viện không vậy?"

Đông thị vệ lại gần kính cẩn thưa: "Thưa thiếu gia, để bảo đảm mọi việc được giữ kín nên chúng ta phải trực tiếp tới đây."

"Vậy ngươi đã sắp xếp ổn thỏa cho ả ta tới gặp chúng ta rồi chứ ?"Hữu Đường hỏi tay hướng về thanh lâu. Đông thị vệ cúi người gật 1 cái

"Thiếu gia yên tâm, xong xuôi rồi ạ."

Nghe xong Hữu Đường cũng không dề dà nữa mà lập tức cùng họ đi vào trong. Vừa bước vào họ đã bị các kỹ nữ cố gắng bao vây bởi vẻ ngoài của mình, Hữu Nguyên thì không để tâm bởi lẽ có thể mấy chỗ như thế này chàng đã quá quen thuộc rồi.

Nhưng với Hữu Đường thì lại là cả một vấn đề, nữ nhân trong cung đều là những người đoan trang nho nhã không giống như đám nữ nhân này. Họ khiến chàng thấy rất căng thẳng, đúng hơn là sợ. Lúc này Hữu Đường giống như một hài tử nhỏ bé, chỉ biết vịn vào tay của Hữu Nguyên để đi. Còn Lý hoạn quan và Đông thị vệ thì thi nhau che chắn cho chàng.

"Tam huynh..đám nữ nhân này thật là."

Hữu Nguyên liếc nhìn Hữu Đường đang cứng đờ người phía sau mình thì mới nhếch mép đáp: "Ngũ đệ đừng có như vậy, bao nhiêu người đang quan sát đấy."

"Huynh nghĩ ta muốn như thế này lắm à." Hữu Đường lí nhí trong miệng. Bất giác nói với Đông thị vệ: "Tới chỗ nào vậy hả Đông Cát !"

Đông thị vệ vừa hẩy kỹ nữ ra vừa phải hồi đáp điện hạ của mình: "Xin thiếu gia bình tĩnh, ngay phía trên đó thôi."

Đưa mắt hướng lên lầu hai, Hữu Đường nhìn theo đầy bồn chồn.

Trong khi Ảnh Nguyệt cùng Tiểu Uyên phải chạy thục mạng, vì họ chạy khá nhanh nên đám người nọ không đuổi kịp. Nhân cơ hội đó họ chạy vào một căn phòng. Tiểu Uyên định lên tiếng thì bị Ảnh Nguyệt bịt miệng lôi hẳn vào tận bên trong.

Sau khi vào thì mới phát hiện trong phòng này là kho chứa rất nhiều y phục và đồ tư trang của kỹ nữ. Ảnh Nguyệt rạng rỡ tiến tới cầm một bộ ướm lên người. Tiểu Uyên ngay tức thì nhăn nhó hốt hoảng:

"Trời ơi tiểu thư, người đang làm gì vậy...lần này mà để lão gia biết được thì chúng ta chết chắc rồi."

Ảnh Nguyệt vừa lọ mọ lục y phục, trang sức của kỹ nữ vừa ung dung đáp: "Ngươi lo cái gì chứ..ta có cách mà."

Tiểu Uyên kinh ngạc thắc mắc dò hỏi: "Tiểu thư tính làm gì ?"

Ảnh Nguyệt kéo Tiểu Uyên lại gần một chiếc gương đồng rồi ướm bộ y phục của nữ tử lên người nàng: "Ngươi thấy gì không? Cái này là cái sẽ giúp ta trốn thoát."

Tiểu Uyên cầm lấy bộ y phục: "Hả ? Nhưng cái này của đám nữ tử thanh lâu.."

Ảnh Nguyệt ôn tồn phân tích: "Ta sẽ mặc bộ y phục của kỹ nữ vào và trà trộn để thoát khỏi đây."

Tiểu Uyên kinh ngạc luống cuống: "Vậy còn Tiểu Uyên, nô tì phải làm gì thưa tiểu thư ?"

Ảnh Nguyệt chỉ vào đống đồ của gia nhân: "Ngươi..cứ thế mặc vào mà ra thôi."

Tiểu Uyên sửng sốt không khỏi kinh ngạc: "Tiểu Uyên mặc cái này và ra ngoài ư ?"

"Đúng vậy. Bởi vì người bọn chúng nhắm vào là ta, thế nên chỉ có ngươi mới có thể cải trang thành mấy kẻ gia nhân này mà trốn ra được còn ta..nếu ta cải trang thành kỹ nữ thì chúng sẽ không thể nào ngờ tới được." Ảnh Nguyệt vuốt cằm đắc ý.

Tiểu Uyên mặc dù đồng tình nhưng vẫn có một khúc mắc trong đầu: "Thế nhưng sau đó tiểu thư định thoát ra thế nào?"

Ảnh Nguyệt khoát tay cười khểnh: "Không cần lo quá. Sau khi ngươi thoát ra khỏi đây nếu như thấy trăng tròn đã lên cao mà ta vẫn chưa ra được thì hãy lập tức về phủ báo với Hàn quản gia, ông ấy tự khắc sẽ biết cứu ta."

Tiểu Uyên vẫn còn lo: "Vậy ngộ nhỡ chúng tìm ra tiểu thư trước thì sao?"

"Sao ngươi lại không chịu tin tưởng vào bản lĩnh của ta nhỉ, bao nhiêu chuyện ta còn có cách thoát huống hồ là chuyện này."

Dứt tiếng than thở nàng nhanh chóng bắt Tiểu Uyên thay đồ để còn rời khỏi đây. Tiểu Uyên sau khi đã thay xong y phục của gia nhân rồi cáo biệt Ảnh Nguyệt nhanh chóng rời đi không chậm trễ.

Lúc này Ảnh Nguyệt mới bắt tay vào hoá thân cho bản thân mình, lột bỏ bộ y phục nam tử để giấu gọn vào một góc rồi mặc lên một bộ y phục vô cùng kiều diễm chiếc áo bên trên màu hồng mận thêu vài đoá hoa mẫu đơn bên dưới là chiếc váy xanh biếc như màu nước biển, xoã mái tóc chấm tới eo của mình ra lấy trâm hoa đủ kiểu cài lên tóc, thoa phấn nhè nhẹ lên má, dùng son đỏ tô lên đôi môi của mình, không quên đi vào một đôi hài nhỏ màu hồng nhạt được thêu hoa văn cẩn thận giấu dưới chân váy.

Hoàn thành xong xuôi, bây giờ chẳng khác nào là đệ nhất hoa khôi trong cái thanh lâu này.

Nhẹ nhàng mở cửa, ngó nghiêng xung quanh. Khu vực này không có một bóng người, nàng nhân cơ hội này lặng lẽ đi ra, vừa rón rén đi vừa ngó nghiêng tứ phía. Chợt phía trước có người sắp đi tới mà họ lại còn là gia nhân ở đây nữa nếu như nhìn thấy nàng thì chắc chắn sẽ không phải là một điều lành. Bất đắc dĩ nàng đành chạy ngay vào căn phòng trước mặt.

Mở cửa vào bên trong, từ từ tiến từng bước đi sâu vào vì cảm nhận được có gì đó ở bên trong kia. Đang cố vén từng mảnh màn ra để nhìn thì nàng giẫm lên một chân màn bị vấp mà vồ vào một thứ gì đó.

Nàng ngã vào giường mà đè lên vật, hốt hoảng nhìn người trước mặt nàng bây giờ chính là bằng hữu của mình, Hữu Đường.

Hữu Đường cũng đang kinh ngạc theo. Chợt có một đám người đang lùng sục tìm gì đó xông vào nhưng chỉ ngó từ cửa: "Bên đó có gì không đấy?"

Ảnh Nguyệt nhận ra là đang tìm mình nên vội bịt miệng của Hữu Đường vào lắc đầu ra hiệu cho chàng. Hữu Đường vừa bàng hoàng vừa cố gắng giữ im lặng làm theo. Bọn chúng ngó qua thấy Ảnh Nguyệt đang nằm trên người của Hữu Đường thì mới nói: "Chỉ là một kỹ nữ đang hầu hạ khách của mình thôi, không có gì đâu. Qua bên kia tìm tiếp đi."

Nói rồi đột ngột bỏ đi. Chúng vừa đi khỏi, Ảnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nhưng chợt nhận ra mình vẫn đang ở trong tư thế kỳ cục với người ta nên vội choàng dậy lùi ra xa. Hữu Đường từ từ ngửa dậy khỏi giường tiến tới chỗ nàng, nàng hoảng hốt lùi lại, chàng tiếp tục tiến tới nheo mắt như cố đang tìm hiểu một chuyện gì đó.

"Ngươi là..?"Hữu Đường chỉ thẳng vào nàng, mắt vẫn cố mở to ra để nhìn cho rõ đối phương trong ánh nến mờ ảo của căn phòng.

Đừng bắt ta phải trả lời vì sao ta lại là nữ nhân. Ảnh Nguyệt nghiến răng cắn chặt vào môi tự nhủ cố gắng lùi thêm ra xa.

"Sao lại giống Trương tiểu đệ..?"

Câu nói phát ra từ miệng của Hữu Đường làm Ảnh Nguyệt đang từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc.

Hắn không nhận ra mình là nữ nhân ư ? Nàng tự nhủ mừng thầm.

"Ồ đúng rồi. Là ta, Trương Gia Linh đây. Đường huynh nhận ra ta sao ?" Ảnh Nguyệt vừa tự chỉ vào mình vừa chỉ vào Hữu Đường với vẻ gượng cười.

Hữu Đường hớn hở tiến sát nàng: "Đúng là Trương tiểu đệ ư ? Không thể tin được mà !"

Nhìn nàng từ trên xuống dưới từ trái sang phải rồi chỉ trỏ khắp người nàng: "Có điều..sao đệ lại mặc đồ nữ nhân thế này ? Lại còn trang điểm nữa chứ."

Ảnh Nguyệt nhìn xuống bộ dạng của mình rồi đáp: "Không giấu gì huynh, ta bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy.."

Hữu Đường kinh ngạc: "Chuyện gì mà nghiêm trọng tới mức như vậy, mau nói!"

Ảnh Nguyệt gượng nói: "Thì là chuyện chúng ta đi đánh bạc đó..hôm nay ta đi chơi nên vô tình bị bọn chúng bắt tới đây còn đòi lấy tiền nữa, ta lấy đâu ra chứ..nên mới nghĩ ra khổ nhục kế này để tẩu thoát. Ai ngờ lại gặp được huynh trong bộ dạng thế này."

Hữu Đường nghe xong thì đã rõ, thấy lo ngại cho Ảnh Nguyệt: "Thì ra là tại ta đẩy đệ vào việc này..đệ vẫn ổn đấy chứ ?"

Ảnh Nguyệt gật gật: "Vẫn ổn đây, huynh vừa mới cứu ta rồi đó."

Hữu Đường vẫn vô cùng khó xử không biết phải nên nói gì với Ảnh Nguyệt nữa, thứ nhất là chàng cảm thấy có lỗi. Thứ hai là nhìn bộ dạng của nàng bây giờ.

Vì sao tên này không nhận ra mình là nữ nhân chứ nhỉ rõ ràng là mình mặc đồ nữ tử còn trang điểm như thế này cơ mà. Chả nhẽ hắn không phân biệt được nam nữ hay là do mình không giống nữ nhân?Ảnh Nguyệt tự nhủ.

Chợt nàng sờ lên tai của mình không thấy có khuyên tai nên nàng mới giật mình nghĩ tới thì ra là do mình không đeo khuyên vào. Thảo nào mặc đồ nữ nhân mà Hữu Đường vẫn không để ý, vẫn nghĩ mình là nam cải trang nữ. Còn một vấn đề quan trọng ở đây nữa là tại sao Hữu Đường lại xuất hiện ở cái chốn thanh lâu này.

"Này, vậy còn huynh. Huynh làm cái gì ở đây vậy..Không phải huynh đến đây để tìm cô kỹ nữ nào đó chứ." Giọng điệu khiêu khích, Hữu Đường hốt hoảng sợ nàng hiểu lầm nên vội đáp lại ngay:

"Không phải như vậy đâu. Ta đến đây thực chất là có việc riêng thôi."

"Có việc riêng gì ở cái chốn thanh lâu này chứ!" Ảnh Nguyệt bĩu môi châm chọc.

Hữu Đường không thể giải thích gì thêm nữa nhưng ánh mắt thì vẫn không thể rời khỏi bộ dạng hiện tại của Ảnh Nguyệt. Ảnh Nguyệt thấy người cứ nhìn vào mình như vậy thì mới nói: "Vậy huynh có công chuyện gì ở đây ?"

Hữu Đường giật mình sực tỉnh lúc này mới hướng mắt đi đằng khác ấp úng trả lời: "Ta có người cần phải gặp ở đây..nhưng mà tiếc là vẫn chưa thể gặp được."

Ảnh Nguyệt nghe xong thì cũng rõ nhưng nàng không bận tâm tới nữa mà thay vào đó bảo với chàng rằng: "Vậy..vậy ta phải đi thay y phục đây. Phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi bọn chúng tìm thấy."

Hữu Đường nhất trí: "Được. Đệ đi thay y phục còn ta, ta sẽ đợi đệ ở cửa sau của kỹ viện."

Ảnh Nguyệt gật đầu định quay đi ra cửa thì đột nhiên bị Hữu Đường giữ lại: "Khoan! Đệ có thể tự ra chứ, có sợ bọn chúng không vậy ?"

Ảnh Nguyệt giựt tay mình ra rồi mới đáp: "Huynh không cần phải lo đâu!"

Vội rời khỏi để lại Hữu Đường lòng nhiều khúc trở.
Ảnh Nguyệt vừa đi thì cũng là lúc Hữu Nguyên xuất hiện, Hữu Đường thấy Hữu Nguyên thì vội nói: "Tam ca ! Sao huynh lại.."

Hữu Nguyên ngó ngàng xung quanh mặt đầy ngạc nhiên: "Ả kỹ nữ đó đâu ?"

Hữu Đường thở hắt rồi đáp: "Từ lúc đặt chân vào đây tới giờ kỹ nữ không hề xuất hiện.."

Hữu Nguyên chau mày: "Sao! Không hề xuất hiện?"

Hữu Đường chán chường gật gù: "Đúng vậy...ta còn đang định đi ra báo hiệu cho huynh với bọn họ vậy mà huynh lại vào đây mất rồi."

"Kỳ lạ, rõ ràng Đông thị vệ có nói là ả kỹ nữ đó đã gật đầu sẽ gặp chúng ta rồi mà." Hữu Nguyên lẩm bẩm suy nghĩ.

"À..phải rồi! Ta đã gặp Trương tiểu đệ." Điều Hữu Đường thốt lên làm Hữu Nguyên hiếu kỳ:

"Cái gì? Ngũ đệ tại sao lại gặp được Trương tiểu đệ ở đây ?"

Hữu Đường thở dài lắc đầu: "Chuyện này cũng là do ta cả..Trương tiểu đệ bị một đám người bắt tới đây đòi tính sổ chuyện chúng ta thua bạc chạy trốn hồi nọ."

"Vậy bây giờ đệ ấy đi đâu rồi ?"Hữu Nguyên ngó ngàng không khỏi thắc mắc. Hữu Đường chỉ tay ra phía cửa: "Đệ ấy nói là đi thay y phục, lát nữa sẽ gặp chúng ta ở cửa sau của kỹ viện."

Hữu Nguyên gật gù nhưng trong mồm lại chợt lẩm bẩm một mình: "Thay y phục ư?" Nói xong chỉ tự động nở một nụ cười nhạt.

Hữu Đường không hề để ý gì chỉ đang rất bận tâm tới chuyện Ảnh Nguyệt và kỹ nữ của Tô thị lang.

"Tam ca, chúng ta ra ngoài trước đợi Trương đệ..chuyện của Tư thị lang cũng cần phải ra gặp Đông thị vệ gấp."

"Được, chúng ta đi trước."Quyết định xong cả hai liền rời khỏi căn phòng.

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net