Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi bằng cửa sau của kỹ viện, lúc này Hữu Đường gặp thuộc hạ của mình. Đông thị vệ và Lý hoạn quan thấy hai người vội cúi đầu hành lễ. Đồng thời cũng rất thắc mắc vì sao hai người trở ra đây nhanh tới như vậy.

"Điện hạ, đã có tin gì chưa ạ ?"Lý hoạn quan hỏi nhỏ vào tai của Hữu Đường nhưng chỉ nhận lại vẻ khó chịu từ y: "Không thấy người."

Đông thị vệ Lý hoạn quan quay sang nhìn nhau vô cùng sửng sốt. Đông thị vệ kính cẩn: "Thiếu gia, có chuyện gì sao ạ ?"

"Ngươi nói ả ta sẽ tới, cũng bảo bà chủ thanh lâu này đã cho phép rồi. Nhưng lúc gặp thì người không thấy đâu." Hữu Đường vừa nói lớn vừa chỉ trỏ vào thanh lâu. Nét mặt Đông thị vệ khá bàng hoàng, nhưng chỉ trong chốc lát đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh:

"Thiếu gia bớt giận, tuy thuộc hạ không kiểm soát được tình hình nhưng thuộc hạ sẽ cho người đi điều tra ngay lập tức."

Hữu Đường im lặng mặt vẫn hằm hằm không ngớt. Lý hoạn quan cúi người khuyên y: "Điện hạ, người bình tĩnh lại đã. Chuyện này nhất định là có vấn đề không phải do chúng ta không chuẩn bị mà là đã có kẻ nhúng tay vào."

"Chuyện trong cung tối nay ngươi hãy mau đi thám thính cho ta."Chỉ có Hữu Nguyên từ nãy giờ vẫn rất ung dung, vội cất cao giọng ra chỉ thị.

Nghe vậy Hữu Đường đồng thời lên tiếng: "Phải. Tất tần động tĩnh của ngày hôm nay ở trong cung, phải nhanh chóng báo lại cho ta."

Lý hoạn quan ôm quyền chắp tay rồi cùng Đông thị vệ rời khỏi: "Tuân lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức cho người đi làm ngay."

Người vừa đi xong chỉ còn lại hai vị công tử. Cùng lúc Ảnh Nguyệt rón rén bước tới, Hữu Đường thấy nàng liền thay đổi nét mặt, rạng rỡ hơn hẳn: "Trương tiểu đệ !"

Hữu Nguyên chỉ trầm lặng mải tập trung quan sát nàng từ trên xuống dưới. Ảnh Nguyệt ôm quyền chắp tay chào hỏi: "Nguyên huynh! Đường huynh!"

Hữu Nguyên hơi khom người đáp lễ. Đột nhiên Hữu Đường ngó quanh người nàng rồi nói: "Đệ không sao đấy chứ ?"

Ảnh Nguyệt hồn nhiên lắc đầu. Hữu Nguyên lúc này bèn xen vào: "Ban nãy công tử đi đâu vậy ?"

Ảnh Nguyệt lúng túng: "À..ta đi thay y phục thôi."

"Y phục của công tử có vấn đề gì sao ?"Hữu Nguyên gắng hỏi. Ánh mắt thăm dò khiến nàng thập phần rối rắm. Chưa kịp nói gì thì Hữu Đường đã hẩy nhẹ vào tay Hữu Nguyên: "Tam ca, quên mất không nói với huynh một chuyện."

Hữu Nguyên nheo mắt lại thắc mắc. Hữu Đường bèn liếc nhẹ Ảnh Nguyệt rồi cười nham nhở đáp:

"Huynh có biết vị tiểu huynh đệ này của chúng ta làm sao mà thoát được không. Đệ ấy..đã cải trang thành nữ nhân đó. Ha ha !"

Ảnh Nguyệt nghe xong thì ngượng chín mặt lại vừa lo sợ bị bại lộ danh tính của mình. Hữu Nguyên lại chăm chăm nhìn Ảnh Nguyệt cười nửa miệng, điều này có vẻ như cũng không làm chàng bất ngờ là bao.

"Vậy sao ? Trương tiểu đệ đúng là lợi hại đấy."

Ảnh Nguyệt ái ngại, mặt hằm hằm nhìn Hữu Đường muốn đánh. Y lại không để ý vẫn chỉ cười đùa: "Trương tiểu đệ quả đúng với câu lục tấn hồng nhan trong truyền thuyết đó. Nếu như không phải ta nhận ra, thì e rằng đã lầm là nữ nhân thật rồi đấy."

Hữu Nguyên cười nhẹ không nói. Ảnh Nguyệt cố gắng vờ đi chuyện này bằng một câu hỏi khác:

"Huynh nói không sai, quả thực là hình hài của ta đúng là có hơi giống nữ nhi nên mới có cửa mà thoát thân đó. Nhưng rốt cuộc có chuyện gì mà các huynh lại dấn thân tới hẳn kỹ viện vậy?"

Y còn đang loay hoay tìm câu trả lời thì Hữu Nguyên đã nhanh chóng lên tiếng, cử chỉ vẫn tự nhiên như thường: "Chả là bọn ta có hẹn với một thương nhân làm ăn. Mà ông ta thì lại thích mấy chỗ như thế này, cho nên bọn ta mới tới đây. Thế nhưng ông ta lại thất hẹn làm bọn ta phí cả một buổi Nguyên Tiêu mất rồi."

Hữu Đường trông theo mà chỉ biết gật đầu cười. "Thì ra là vậy. Đừng lo, chưa có phí một buổi Nguyên Tiêu đâu. Bây giờ vẫn còn kịp mà."

Ảnh Nguyệt cũng không hỏi gì thêm về việc của họ, vừa nói vừa trỏ tay ra khắp xung quanh mình rồi nở một nụ cười tươi. Hữu Đường và Hữu Nguyên nhìn nhau cười bất đắc dĩ, bất giác Hữu Đường lại nói:

"Được, nếu như có Trương tiểu đệ ở đây rồi vậy thì chúng ta cũng không nên phí một ngày như thế này chứ."

Ảnh Nguyệt vẫn rạng rỡ gật đầu lia lịa với họ, Hữu Nguyên nhếch khóe môi đáp nhẹ: "Nếu ngũ đệ và Trương công tử đã muốn, vậy thì cứ theo đó mà làm đi."

Chợt từ xa có tiếng gọi lớn khiến tất cả bọn họ chú ý tới: "Thiếu gia!"

Ảnh Nguyệt nhìn thấy mà cả kinh: "Tiểu U..Tiểu An. Ngươi sao lại ở đây vậy ?"

Tiểu Uyên đi tới nơi, cũng hiểu ý chủ tử của mình nên chỉ cúi đầu kính cẩn hỏi han: "Thiếu gia không sao chứ ?"

Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta ổn."

"Người này là ?"Hữu Đường chau mày thắc mắc.

"À đây là gia nhân của ta, hắn tên Tiểu An." Không quên nói lại với Tiểu Uyên mấy người bọn họ.

Tiểu Uyên cúi mình nhỏ giọng: "Bằng hữu của thiếu gia cũng chính là chủ tử của thuộc hạ."

"Không có gì, ngươi không cần phải làm như vậy đâu."Hữu Đường ngăn lại. Vẻ mặt của Hữu Nguyên cho thấy chàng có thể nhìn thấu hết sự việc theo một cách khác rồi. Ảnh Nguyệt vỗ tay cắt ngang hướng họ về phía đông

"Nhanh lên! Chúng ta phải đi thôi, sắp đến giờ thả đèn Khổng Minh rồi."

Nghe xong mà mọi người cũng chú ý theo, họ vội vã dừng chuyện đi tiếp.

"Quả nhiên trăng đêm nay đúng là đêm trăng tròn và sáng nhất."Hữu Đường vừa nhìn lên trời không khỏi tự nhủ. Thấy vậy Ảnh Nguyệt ngước theo không chớp mắt.

"Trương tiểu đệ thấy thế nào?"

Ảnh Nguyệt đang mải ngắm nhìn chợt sực tỉnh vì lời nói của Hữu Đường mà quay ra đáp: "À..tất nhiên là đẹp rồi. Ta rất thích tết Nguyên tiêu."

Bọn họ cứ đang như vậy mà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh một cách vui vẻ chợt Hữu Nguyên cất tiếng: "Trương công tử, hôm nay là tết Nguyên Tiêu. Công tử là con của nhà quan, vì sao không ở môn phủ cùng gia quyến mà lại lang thang khắp kinh thành như vậy."

Hữu Đường cũng đưa mắt nhìn nàng ngạc nhiên theo. Câu hỏi này khá làm Ảnh Nguyệt ngỡ ngàng nhưng đâu thể làm khó nàng được.

" Ta cũng giống như các huynh thôi, đấng nam nhi rời nha phủ đi chơi trong mấy ngày này là chuyện thường tình mà."

Nói xong Hữu Đường không đả động gì mà chỉ gật gù lia lịa. Mặt khác Hữu Nguyên lại lắc đầu khẽ cười, cũng lặng thinh. Chỉ có Tiểu Uyên là dường như biểu hiện lo ngại trùng trùng.

Họ vẫn cùng nhau đi dạo ngắm cảnh trò chuyện cho đến khi Ảnh Nguyệt bất chợt nhìn thấy trên trời có sự xuất hiện của vài đốm sáng. Nàng vội vã giựt tay Hữu Đường để báo hiệu rồi chỉ tay lên trời:

"Nhìn xem ! Đó là đền Khổng Minh đúng không vậy ?"

Hữu Đường giương mắt lên lẩm bẩm: "Mọi người đã bắt đầu thả rồi ?"

Cả hai người họ cùng nhìn vào đối phương niềm nở mà kéo nhau đi trước. Bỏ quên hai người đang đi cùng mình. Tiểu Uyên chỉ biết nhăn nhó than thở: "Thiếu gia, chậm một chút."

"Ta thấy thiếu gia nhà các ngươi giấu bí mật giỏi đấy." Lời phát ra từ Hữu Nguyên khiến Tiểu Uyên giật mình.

"Cả ngươi cũng vậy."Hữu Nguyên nhìn lại về phía Tiểu Uyên mà nói tiếp. Rồi bỏ đi theo hai người bọn họ trước để lại cho Tiểu Uyên một nỗi lo. Mặc dù Tiểu Uyên không nghĩ được gì nhưng nàng cảm nhận được người này đã phát giác ra gì đó.

Bước tới quầy bán đèn. Ông chủ thấy có khách ghé vội hoan nghênh chào đón: "Các vị công tử, xin mời vào xem đèn. Đèn của lão chất lượng tốt thả lên trời không những rất sáng mà còn bay rất cao."

Ảnh Nguyệt ngó quanh rồi gật gù sau đó thì chỉ tay vào một cái nói: "Vậy cho ta lấy cái này đi!"

Hữu Đường thấy Ảnh Nguyệt vậy cũng thuận miệng theo : "Ta cũng lấy một cái."

Chợt nhớ ra Hữu Nguyên đứng sau họ nên Hữu Đường vội quay ra: "Tam ca. Huynh cũng lấy một cái chứ ?"

Hữu Nguyên khe khẽ gật đầu. Hữu Đường vội bảo ông chủ lấy thêm cho họ một cái. Xong xuôi họ kê lên bàn gỗ ngay cạnh, mỗi người viết vào đèn của mình. Sau khi viết xong họ chuẩn bị thả đèn lên trời. Hữu Đường tò mò ngó nghiêng sang Ảnh Nguyệt: "Đệ viết gì vậy ?"

Ảnh Nguyệt hốt hoảng giúi vào lòng che đi: "Không cho huynh xem được."

Hữu Đường đành phụng phịu quay đi: "Vậy ta cũng sẽ không để đệ xem."

Bỗng Hữu Đường lại nhếch sang Hữu Nguyên một cái: "Tam ca, cho đệ.."

Chưa kịp làm gì đã bị Hữu Nguyên nghiêng người cắt lời: "Ta cũng phải giữ bí mật."

Hữu Đường bất bình ỉu xìu lí nhí trong miệng: "Toàn những con người kì quặc."

Sau đó cả ba cùng nhau thả lên trời, 3 chiếc đèn được thả lên cùng nhau, họ cùng nhìn theo mà suy tư gì đó. Có lẽ là về điều ước nguyện trong chiếc đèn của họ.

Giang sơn thái bình thiên hạ ấm no.
Thành nhân thượng nhân phú quý vinh hoa.
Sơn thuỷ thanh cao xuân bất tận.

Khi đèn đã bay lên cao và xa vời vợi thì đột ngột Lý hoạn quan xuất hiện âm thầm thủ thỉ với Chu Đường: "Thiếu gia, đã không còn sớm nữa chúng ta phải quay trở về thôi."

Hữu Đường nghe xong mà vội chú ý, Ảnh Nguyệt cũng không khỏi ngạc nhiên. Hữu Đường nhìn Hữu Nguyên đầy ẩn ý, bất giác y nói: "Xin lỗi Trương tiểu đệ, bây giờ bọn ta buộc phải đi rồi."

Thấy tình cảnh thế này Tiểu Uyên nhanh nhảu đáp: "Cũng không có vấn đề gì, thiếu gia nhà chúng tôi cũng tới lúc quay về rồi."

Ảnh Nguyệt không biết phải nói gì chỉ biết nhìn Tiểu Uyên nói thay. Hữu Nguyên cúi người ôm quyền: "Vậy đành phải từ biệt công tử ở đây rồi. Có duyên chúng ta sẽ lại gặp."

Ảnh Nguyệt đáp lễ: "Tất nhiên rồi."

Hữu Đường vừa quay đi vừa nuối tiếc: "Vậy bọn ta đi đó. Ta nhất định sẽ gặp lại đệ."

Ảnh Nguyệt gật gù phẩy tay: "Biết rồi. Mọi người mau đi đi."

Thế rồi họ từ biệt nhau, Ảnh Nguyệt cùng Tiểu Uyên trở về nha phủ thoát khỏi mớ nguy hiểm ở trong thanh lâu, lại còn gặp lại được bằng hữu của mình. Có thể nói đêm Nguyên Tiêu này sẽ là một đêm đáng nhớ của nàng.

Lúc này ở đông cung, Hữu Đường và Hữu Nguyên đã trở về với cuộc điều tra không chút đầu dây manh mối. Hữu Đường dường như khá mệt mỏi, một tay day trán một tay gõ lộp cộp xuống bàn mắt đã nhắm nghiền chờ đợi lời hồi báo từ tuỳ tùng của mình.

"Nói xem các người đã điều tra được những cái gì rồi."

Lý hoạn quan hất cằm ra hiệu cho Đông thị vệ lên tiếng: "Bẩm báo điện hạ, sở dĩ hôm nay chúng ta tới thanh lâu hẹn mà không gặp người. Là bởi vì nữ nhân của Tô thị lang đã bị ám sát."

Hữu Đường nghe xong không khỏi tức giận, vội đập tay xuống bàn bật dậy khỏi ghế. Khác với biểu hiện của Hữu Đường, Hữu Nguyên đương nhiên rất bình thản chỉ khẽ hẩy lông mày nhấp một hụm trà.

"Bị diệt khẩu ?" Hữu Đường khiến răng siết chặt tay vào thành ghế. Lý hoạn quan hồi đáp: "Chuyện này nô tài cho rằng đã được dàn xếp cả rồi. Việc chúng ta điều tra tới ả nữ nhân của Tô thị lang đã là quá chậm trễ so với bọn chúng rồi."

"Nói như vậy là bị bọn chúng dắt mũi rồi sao ?" Hữu Đường thẫn thờ thấu chuyện.

"Gần như là cái bẫy. Vốn dĩ đây không phải cách hành sự của Tô thị lang, nếu mà một mình lão thì làm sao có thể nhanh nhạy tới vậy được."Hữu Nguyên khẽ lên tiếng.

Thái tử nheo mắt tức tối, miệng lẩm bẩm hai chữ "Bát đệ."

Lý hoạn quan nhìn điện hạ của mình đang rất giận dữ thì vội nói: "Điện hạ người đừng tức giận hại thân thể, chuyện này không phải do chúng ta sơ suất mà là đã bị gài bẫy."

Hữu Đường nén lại ngồi xuống: "Vậy bây giờ nên làm gì đây tam ca."

Hữu Nguyên thở dài một cái rồi đáp nhẹ: "Chờ đi. Ta cần phải xem tiếp theo bọn chúng muốn gì đã."

"Đông Cát, lập tức đi điều tra cho ta vào đêm hôm nay từ bát hoàng tử tứ hoàng tử tới Tư thị lang, nhất cử nhất động của bọn họ."

"Dạ, tuân lệnh."Nghe chỉ thị từ thái tử rồi Đông thị vệ lập tức lui đi.

Trong cơn phẫn nộ của thái tử Hữu Đường ở đông cung thì đồng lúc tại một thanh lâu. Bát hoàng tử đang ngồi uống rượu với vài kẻ đều là quan lại vương tôn quý tộc. Bỗng bát hoàng tử cất tiếng gọi một trong số bọn họ: "Tư thị lang !"

Người được gọi bỗng nhiên giật mình nhìn lại. Bát hoàng tử cười khinh khỉnh tiếp lời: "Chuyện này ông thấy giải quyết như vậy đã ổn chưa ?"

"Dạ ổn ổn. Nhờ công của bát hoàng tử ra tay giúp đỡ mà thái tử điện hạ mới không thể làm được gì." Tư thị lang vừa đáp vừa cười gượng gạo. Nhưng vẫn không thể giấu được nét lo sợ trên gương mặt của ông ta.

"Ta khuyên ông sau nên dùng người cẩn thận một chút, đừng có mà vạ miệng với mấy ả trong kỹ viện. Nếu không thì đến ngọc hoàng đại đế cũng không giúp nổi ông đâu." Bát hoàng tử "hừ" một cái dửng dưng cảnh cáo.

Tư thị lang nuốt ực gật gù: "Người nói chí phải, công ơn này của bát hoàng tử hạ quan nhất định sẽ báo đáp."

"Không cần ông phải báo đáp, ta chỉ khuyên ông đừng có mà nịnh nọt tứ ca rồi lại quay ra thủ thỉ với nhị ca nữa. Nếu ông cứ như vậy thì sau này Tư thị lang hay Vệ thị lang ta đều chẳng phân biệt được nữa đâu."

Lời nói vừa bỡn cợt vừa có trọng lượng này của bát hoàng tử làm cho Tư thị lang dè chừng bội phần, lão chỉ biết gật rồi lại cúi người trong sự bồn chồn, muốn tìm kế thoát thân.

Bát hoàng tử ngả lưng hẳn vào ghế, ly rượu kề môi nét mặt ung dung tự mãn nói với đám người xung quanh: "Hôm nay chắc đã khiến cho thái tử điện hạ mệt rồi, miếng mồi ngon như vậy mà bỗng chốc bị tan biến quả thực là một sự sỉ nhục cay đắng."

Một người khác không biết là quan lại hay quý tộc nào ngồi đối diện bát hoàng tử chợt thêm lời: "Điều hay nhất là không biết sắp tới bọn chúng định xoay sở thế nào đây."

Hết chương 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net