Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ảnh Nguyệt cùng Tiểu Uyên đã trở về Trương phủ sau khi từ biệt Hữu Đường và Hữu Nguyên. Với bộ dạng mệt mỏi sau khi đã trải qua một chuỗi sự việc vừa xảy ra ban nãy nên giờ Tiểu Uyên đã rời đi để Ảnh Nguyệt nghỉ ngơi.

Nằm trên giường Ảnh Nguyệt chả hiểu tại sao lại cứ chằn chọc khó ngủ mà cơ thể thì đã mỏi nhừ cả rồi. Bất chợt trong đầu của nàng loé lên một hình ảnh, đó là giây phút nàng từ từ ngã vào lòng Hữu Đường trong kỹ viện cảnh tượng khi ấy thật khó tả giống như cái giây phút lần đầu hai người họ gặp nhau.

Khi ấy Hữu Đường tóm lấy nàng kéo lại gần mình ánh mắt hai người thì chạm nhau, hiện tại ánh mắt hai người họ lại chạm nhau thêm một lần nữa khiến cho lồng ngực của Ảnh Nguyệt có chút nhói lạ lùng. Nàng bắt đầu suy tư lung tung nhưng rồi bất chợt lại cố gắng đi ngủ để quên đi mọi chuyện đã diễn ra.
Dù sao thì Hữu Đường cũng nghĩ nàng là một nam tử nên sẽ không phát giác ra gì đâu.

Sáng ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao. Trong phủ kẻ hầu người hạ đi lại tấp nập ồn ào tới mức làm Ảnh Nguyệt tỉnh giấc. Vừa mở mắt đã thấy tình cảnh mấy hầu cận bên cạnh mỗi người một khay đựng nào thì hoa tai vòng trang sức, y phục trâm cài đầu phấn thoa túi thơm ngọc bội đầy đủ bầy ra trước mắt.

Ảnh Nguyệt vùng dậy đứng nhìn một lượt mà chau mày chống tay vào hông ưỡn ngực cất giọng:"Mấy thứ này rốt cuộc là sao ?"

Tiểu Uyên sát ngay bên cạnh thủ thỉ lại: "Bẩm thưa tiểu thư, ngày hôm nay lão gia căn dặn tiểu thư phải ăn mặc chu toàn tươm tất để tiếp đãi khách quý của phủ."

Ảnh Nguyệt nghe xong thì ngạc nhiên hỏi: "Ai ?"

"Tiểu Uyên không rõ là ai vì lão gia không có nói nhưng có điều chắc chắn người này phải xuất thân vô cùng quyền quý không phải chỉ là quan khách bình thường cũng có thể là thân thích quý tộc trong hoàng cung tới..lão gia còn tự tay xem xét tất cả mọi việc trong phủ mọi thứ đều phải hoàn hảo. Một thứ cũng không được phép sai sót."Nàng ta đáp lại.

Ảnh Nguyệt đăm chiêu suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, rốt cuộc là ai mà phụ thân của nàng lại phải đích thân nghênh đón tới như vậy. Xưa nay Trương phủ tiếp khách quý đâu có ít nhưng chưa lần nào phụ thân nàng lại phải nghiêm ngặt cẩn trọng thế này.

Thấy vậy Ảnh Nguyệt cũng không dại gì mà ngang bướng bèn theo sự sắp xếp của Trương đại nhân để người hầu chải tóc cài trâm. Tiểu Uyên nhẹ nhàng cài 1 cây trâm được làm bằng bạch ngọc nhưng khảm nạm thêm bích tỉ trông vô cùng tinh xảo hoa mĩ lên tóc của Ảnh Nguyệt rồi khẽ cười mỉm nói:

"Tiểu thư đúng là đệ nhất khuê môn của Trương gia phủ, người xinh đẹp thế này đáng lý phải được lão gia gả đi từ sớm rồi."

"Ngậm miệng ngươi lại. Việc ta xuất giá cũng cần ngươi quản, cái gì mà đệ nhất khuê môn chứ."Ảnh Nguyệt nghe xong liền mất hứng. Tiểu Uyên thận trọng đáp lại:

"Tiểu Uyên chỉ là lo lắng cho người thôi mà, bây giờ người đã mười tám đáng lý lão gia phải gả người đi lâu rồi. Mười tám mà tiểu thư chưa xuất giá Tiểu Uyên sợ lỡ duyên của tiểu thư."

Ảnh Nguyệt trừng mắt nhìn Tiểu Uyên đáp: "Ta tự khắc quyết định số phận của ta, ngươi lo tốt bổn phận của mình là được. Kinh thành rộng lớn còn bao nhiêu cô gái hơn tuổi ta chưa xuất giá, ngươi nơm nớp lo xa cái gì chứ."

Tiểu Uyên thấy Ảnh Nguyệt căng thẳng khó chịu như vậy thì mới đồng tình, nhưng vẫn còn canh cánh trong lòng. Một người hầu khác dâng lên vài bộ y phục cắt ngang chuyện này:

"Tiểu thư mời người nhìn xem, đây là các bộ y phục tốt nhất được phu nhân đích thân lựa chọn."

Ảnh Nguyệt ngó sơ, một bộ có tông màu vàng xanh lục được thêu hoa một cách tinh xảo tỉ mỉ với những sợi chỉ vàng ánh kim đẹp mắt, lồng ngoài váy còn trải một lớp vải lụa mỏng rất mềm mịn. Bộ bên cạnh thì lại rất thanh nhã với vải mềm hơn có màu lam và trắng từ đầu đến cuối viền váy còn được thêu chi tiết hơn và viền áo thì thêu vô vàn các loài hoa khác nhau trông rất phong phú. Bộ còn lại là sự kết hợp của hồng đào và tím phớt, hoa văn có phần cứng và sắc hơn tuy rất lộng lẫy nhưng có chút cường điệu.

Ảnh Nguyệt đăm chiêu nhìn chúng rồi hỏi nhỏ với Tiểu Uyên xem nên chọn cái nào. Tiểu Uyên cũng khó chọn nhưng bất chợt chú ý tới cái trâm trên đầu và cách trang điểm của tiểu thư vô cùng phù hợp với bộ đầu liền đáp

"Tiểu thư, Tiểu Uyên thấy bộ nào cũng rất đẹp mỗi cái đều có đặc điểm riêng của nó tuy nhiên để hợp nhất cho tiểu thư bởi vẻ ngoài hiện tại và hoàn cảnh hiện tại. Tiểu Uyên thấy vàng chính là màu tốt nhất."

Ảnh Nguyệt nghe xong vội chỉ tay vào bộ đầu nói: "Ý ngươi là bộ này ?"

Tiểu Uyên nhanh nhảu gật gù, thấy vậy Ảnh Nguyệt cũng xem xét kỹ càng hơn, lát sau với một khuôn mặt hài lòng nàng nói với người hầu xung quanh: "Vậy được, cứ chọn bộ này đi."

Đám người hầu khom lưng vâng dạ rồi bắt đầu giúp nàng sửa soạn y phục.

Trong khi đó trước cửa phủ, một chiếc kiệu lớn được đám hoạn quan đặt xuống đằng sau còn có những xe ngựa và người gánh cồng kềnh một đống hòm rương lớn bên cạnh còn vài người quân lính trong hoàng cung hộ tống. Trương đại nhân và phu nhân cùng đám gia nô trong nhà y phục chỉnh tề đứng sẵn trước sân cửa phủ tiếp đón long trọng.

Từ kiệu hai hoạn quan hai bên vội vàng vén mành ra, bước chân ra khỏi kiệu là Chu Hữu Nguyên, tam hoàng tử của Minh triều. Hữu Nguyên bước tới gần bọn họ, theo sau là hai đến ba hoạn quan quân lính.

Trương đại nhân và tất cả người trong phủ đều quỳ rạp người xuống kính cẩn đồng thanh cất giọng:

"Khấu kiến Tam hoàng tử điện hạ!"

Hữu Nguyên nhẹ khoát tay để họ ngưng: "Tất cả mọi người mau đứng dậy đi."

"Tạ Tam hoàng tử."Tất cả từ từ đứng lên. Trương đại nhân bèn chắp tay khom người:

"Tam hoàng tử, lão thần vô cùng vinh dự khi được tiếp đón người tới Trương phủ, dù chúng ta thường bàn chính sự trong cung nhưng đây là lần đầu hoàng tử trực tiếp tới phủ đệ của ta."

Hữu Nguyên liếc nhìn xung quanh rồi nhếch mép đáp: "Trương đại nhân là trọng thần của triều đình sao ngài lại phải khiêm tốn với ta như vậy chứ, ta tới đây không phải làm một tam hoàng tử cao cao trịnh thượng nên ngài không cần phải giữ lễ như thế đâu cứ thoải mái như mọi khi ở trong cung đi."

Dứt lời lập tức bước vào phủ một cách tự nhiên làm đám gia nô và Trương đại nhân không kịp trở tay vội vã chạy theo. Trương đại nhân xách vạt áo theo sát người: "Tam hoàng tử, Trương phủ hơi bừa bộn không được chỉn chu hẳn hoi mong người bỏ qua cho."

Hữu Nguyên vừa ngó ngàng xung quang vừa cong khoé môi lên đáp: "Ta cảm thấy trương phủ rất tốt mà, yên tĩnh lại trang nhã không bành trướng trưng diện như vô số các môn phủ mà ta đã tới đặc biệt là gia môn của các thị lang."

Trương đại nhân mặc dù được khen nhưng lại cúi người không dám nhận, quả thực ông ta rất khiêm tốn thảo nào lại là trọng thần ngầm của hoàng thượng cũng như gây thù với phe phái Tư thị lang và thượng thư bộ binh Vương Khâm. Nếu xét về độ thanh liêm thì chắc hẳn ông ta phải đứng đầu triều đình rồi, từ trước tới nay ông ta không mưu cầu danh lợi thăng quan tiến chức tất cả đều là thành tựu gây dựng được nên hoàng thượng tin tưởng trọng dụng lại có hai nhi tử cũng tài cán ngang bằng Hoàng thượng rất hài lòng lưu tâm nên Trương gia như hổ mọc thêm cánh dù chẳng cần có thế lực hậu cung giúp sức.

"Lão gia !"

Một tiếng gọi từ xa vang lên khiến mọi người rất bàng hoàng chú ý. Tiểu Uyên chạy lại gần, Trương đại nhân cau có vội nói: "Ngươi còn không mau hành lễ đây là tam hoàng tử !"

Ông cũng không quên chú ý sắc mặt của tam hoàng tử. Tiểu Uyên hốt hoảng vội định quỳ xuống thì bị Hữu Nguyên ngăn lại: "Thôi bỏ đi, đây không phải trong cung lễ nghĩa không thực sự cần thiết !"

Trương đại nhân chỉ biết ái ngại cho qua. Bèn quay ra hỏi Tiểu Uyên: "Có chuyện gì ?"

Tiểu Uyên kính cẩn đáp: "Dạ thưa lão gia, tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Trương đại nhân nghe xong thì liền gật gù, Hữu Nguyên nhìn về phía ông chau mày cười khẩy lên tiếng: "Đại nhân ! Ta tưởng Trương phủ chỉ có hai vị thiếu gia là thiên hộ cẩm y vệ và đô sát ngự sử thôi. Hoá ra lại còn có cả một Trương tiểu thư nữa ?"

Trương đại nhân ngập ngừng cười lúng túng: "Vâng, lão thần còn có một nữ nhi nữa, thân là út trong gia môn."

Chợt Trương phu nhân vội lên tiếng: "Tam hoàng tử không cần thắc mắc chốc nữa tiểu nữ của nhà chúng thần sẽ lập tức tới trước hoàng tử để yết kiến."

Tam hoàng tử gật gù cười nửa vời: "Được, ta hiểu rồi."

Trương đại nhân đưa tay về phía trước nói: "Mời hoàng tử vào sảnh điện dùng trà."

Tam hoàng tử cũng gật đầu đáp lễ rồi bọn họ cùng vào trong.

Hữu Đường vừa mới đi đánh cờ cùng với hoàng thượng trở về Đông cung, vội vàng thay thường phục nói chuyện với Lý hoạn quan.

"Khởi bẩm điện hạ, hoàng thượng ban nãy có dặn với người chuyện gì không ?" Hữu Đường trợn tròn mắt ngơ ngác lắc đầu

"Lạ thật, hoàng thượng tại sao không dặn dò gì về chuyện tuyển tú nữ cho các hoàng tử vậy nhỉ ?"Lý hoạn quan tự mình lẩm bẩm.

"Cái gì mà tuyển tú nữ ?"Hữu Đường giật mình lớn tiếng. Lý hoạn quan đành đáp:

"Chuyện là năm nay đã đến lúc chọn thê thiếp cho các vị hoàng tử, hoàng thượng thậm chí còn phá lệ sẽ ban hôn tuỳ ý cho các hoàng tử có quyền chọn lựa bất kỳ tú nữ nào."

"Phá lệ ? Chọn lựa bất kỳ ?"Hữu Đường tự hỏi.
Nhân lúc y còn đang bận đăm chiêu suy nghĩ thì Lý hoạn quan nở một nụ cười gian thủ thỉ với thái tử:

"Điện hạ có phải người cũng định nạp thêm thiếp không ?"

Hữu Đường nghe xong thì vội trừng mắt đạp một phát vào người Lý hoạn quan làm hắn ta ngã lăn ra đất mà kêu dữ dội.

"Thiếp cái đầu nhà ngươi ! Ngươi không bẩm báo cho ta sớm còn dám ăn nói hàm hồn. Chán sống rồi hả ?"

Lý hoạn quan mếu máo: "Điện hạ khai ân, nô tài biết lỗi rồi, chuyện này nô tài cũng không rõ mà."

Hữu Đường ngồi xuống ghế mà tay chống lên bàn cười thầm khiến Lý hoạn quan không khỏi không thắc mắc: "Điện hạ, người cười gì vậy ?"

"Vậy lần này tam ca sẽ có thê tử rồi, sau này sẽ không thể lăn lộn lung tung nữa"Hữu Đường lấy làm thích thú.

Lý hoạn quan cũng bụm miệng cười cùng. Chợt Hữu Đường cất tiếng: "Đi tới chỗ huynh ấy thăm dò xem huynh ấy đã biết được thông tin nghiêm trọng này chưa."

Lý hoạn quan vội ngăn lại: "Điện hạ, tam hoàng tử hiện tại đã xuất cung rồi."

"Xuất cung ? Đã từ lúc nào ?" Hữu Đường nhăn mặt khó hiểu hết sức.

"Mới sáng sớm nay, tam hoàng tử theo lệnh của hoàng thượng mang lễ vật được trọng thưởng tới gia môn của Trương đại học sĩ rồi." Lý hoạn quan hồi đáp. Hữu Đường mừng hụt liền thất vọng.

Lý hoạn quan chợt nảy ra ý gì đó rồi tâu lại: "Bẩm điện hạ, hay bây giờ người tới chỗ của nhị hoàng tử đi."

Hữu Đường đăm chiêu suy ngẫm vài khắc rồi gật gù: "Đúng rồi, ta cần có việc tới gặp nhị ca nữa..Được, chuẩn bị khởi giá tới gặp nhị hoàng tử."

"Nô tài chuẩn bị ngay."Lý hoạn quan cúi người lui ra.

Lúc này tại Trương phủ, Ảnh Nguyệt cùng với Tiểu Uyên bước tới đại sảnh. Trên mặt còn mang một chiếc khăn che lại, quả nhiên mặc y phục của nữ nhân vào Ảnh Nguyệt xinh đẹp nho nhã hơn hẳn. Vừa tới đã gây được sự chú ý của toàn thể mọi người, Hữu Nguyên như nhìn thấu được điều gì đó khi chỉ vừa nhìn vào ánh mắt của vị tiểu thư này. Ảnh Nguyệt chậm rãi cúi người hành lễ:

"Tiểu nữ Trương Ảnh Nguyệt khấu kiến tam hoàng tử."

Hữu Nguyên phẩy tay: "Tiểu thư không cần đa lễ."

Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy ngồi vào ghế sau ghế của Trương phu nhân, vừa nghe tin có hoàng thân quốc thích tới phủ là Ảnh Nguyệt đã lo lắng không nguôi rồi vì để không phải run sợ hay bị chú ý nàng không liếc nhìn vị hoàng tử kia lấy một lần nào.

Trương đại nhân liếc sang cử chỉ của tam hoàng tử rồi chăm chú nhìn sang nữ tử của mình mới bất chợt nói: "Ảnh Nguyệt, con mau bỏ cái khăn che mặt kia ra đi."

Tam hoàng tử ngăn ông lại: "Đại nhân, ngài đừng nên làm vậy. Trương tiểu thư là danh môn khuê các chưa xuất giá che mặt lại trước những nam nhân lạ là điều đương nhiên."

Ảnh Nguyệt chú ý giọng nói này sao mà nghe quen quá hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi. Trương đại nhân ái ngại gật đầu đáp:

"Dạ người nói cũng phải..nhưng người là hoàng tử, một tiểu nữ nhỏ bé của gia môn nhà thần có gì mà không thể bỏ khăn chứ."

Ảnh Nguyệt vội tháo khăn ra làm tất cả chú ý, tam hoàng tử lại đưa mắt nhìn. Một người nữ tử xinh đẹp chất phác như tranh vẽ đang ngồi trước mặt không liếc nhìn người một cái từ lúc xuất hiện cho tới giờ. Tam hoàng tử cất giọng: "Tiểu thư ? Tiểu thư bỏ khăn che.."

Ảnh Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn tam hoàng tử định hờ hững đáp thì chợt sững người hốt hoảng. Người trước mặt nàng bây giờ đang là Nguyên huynh.

Tam hoàng tử phát giác sự kinh ngạc của nàng nên chỉ nhếch mép như muốn thể hiện cho nàng biết chàng biết rất rõ tất cả ngay từ đầu.

Hết chương 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net