CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hôm nay là ngày bắt đầu đếm ngược thi cuối kì, Minhyun vì mất căn bản trước đó nên phải cà kê nhờ Jaehwan chỉ bài.


- Câu này tại sao lại chọn D vậy Diếp


- Đừng có gọi tôi kiểu đó. Câu này là kiến thức lớp 10, cậu có đi học không vậy.


- Đi chụp hình rồi phỏng vấn chả có thời gian.


- @#$%^&* Hiểu chưa tên chân dài kia


- Cả câu này nữa, tại sao lại là A mà không phải B


- !@#$%^& Hiểu chưa. Mệt mấy tên như cậu


- Jaehwan à! Cậu là bách khoa toàn thư à


- Lắm lời! Lo làm bài đi


Hôm nay là liveshow của chị Sanra, nên Minhyun đã xin cô chủ nhiệm về sớm để qua chở chị Sanra ra chỗ tổ chức. Khuôn mặt của Minhyun bừng sáng với áo thun quần jeans đơn giản, khi cậu thấy Sanra bước ra khỏi nhà cùng 1 chiếc đầm trắng đơn giản làm cho Minhyun rung động. Sanra thật sự đẹp như 1 nữ thần trong ánh nắng chiều tà. Chỉ vậy thôi cũng để Minhyun thổn thức. Nhưng đằng sau xe cậu lại có 1 chiếc xe khá lạ, từ đó bước ra 1 người khí chất trưởng thành và nhìn cực kì thành đạt, Sanra chạy ra người đàn ông đó và ôm chầm người đó, Minhyun thấy thật hụt hẫng nhưng vẫn im lặng quan sát, Sanra chạy lại Minhyun xoa đầu anh và bảo

- Em cũng đến hả, sao không chở Jaehwan tới cùng


- Cậu ấy đang làm bài giảng cho thầy giáo


- Em ấy mới gọi chị là không ai đưa tới, em có thể.....


- Còn chị thì sao


- Chị có bạn chở rồi. Em qua đón Jaehwan đi rồi qua chỗ đó nha.


Nói xong Sanra đi ra xe người đàn ông kia rồi 2 người đi khỏi khu nhà Sanra ở. Minhyun nhanh chóng qua nhà Jaehwan đón cậu ấy. Dọc đường đến nhà Jaehwan thì Minhyun tạt vào mua 1 bó hoa hồng để tặng cho chị Sanra và bánh kẹo mua chuộc tên Diếp béo kia. Jaehwan đang đứng trước nhà thì vèo, 1 chiếc xe ô tô sang chảnh lướt qua, chủ chiếc xe kéo cửa kính xuống thì lộ ra bộ mặt quá đỗi quen thuộc. Jaehwan khó hiểu mới hỏi


- Ủa chị Sanra đâu?


- Đi với bạn rồi


- Đáng đời haaaaa


- Thế có đi không


-Đi chứ! Xe người nổi tiếng mà, ngu gì không đi

Jaehwan mở cửa xe bước lên, thiệt sự nhìn Minhyun rất khác, khác xa với hôm ở nhà Minhyun với trên trường, khí chất toát ra muốn bể mũi những cô bé bánh bèo và các chú bé bánh chuối khác. Cậu cảm giác như tên này không phải Minhyun bẩn bựa ngồi cạnh cậu hằng ngày nữa mà là người khác

- Nè * chìa túi bánh *


- Ôi anh Minhyun mua cho đàn em cái gì đây? Bánh à?!


- Cuối kì chỉ bài tôi


- Ha! Xem bánh ngon không đã


- Cậu bớt ham ăn lại đi! Béo quá không ai yêu đâu


- Tôi có người yê.....


- Gì? Cậu nói gì cơ


- Không có gì! Lo lái xe đi tên chân dài. Nhiều chuyện


Cậu không muốn Minhyun biết chuyện mình là gay nên cậu giấu diếm bằng mọi giá, vì cậu sợ Minhyun tránh xa cậu, rồi lại nói cho chị Sanra biết thì gia đình cậu thật sự không biết giấu mặt vào đâu cả. Mẹ cậu là 1 type người khác cổ xưa nên rất nhiều định kiến với con cái của mình, bà luôn bắt con cái theo khuôn mẫu chuẩn mực bà tạo ra và bắt các con nếu thoát khỏi khuôn khổ đó sẽ bị trừng phạt.

Đến buổi liveshow, trải qua 2 tiếng thưởng thức giọng hát và thần thái của Sanra thì ai cũng trầm trồ khen ngợi. Sanra không phải ca sĩ nhạc pop mà là ca sĩ nhạc indie và ballad, những bài hát đi vào lòng người 1 cách nhẹ nhàng và để lại 1 hương vị riêng của âm nhạc Sanra. Thần thái như 1 nữ thần la mã, như 1 thiên thần nhẹ nhàng lả lướt theo từng âm thanh nhịp điệu mà bài hát tạo ra. Sau buổi liveshow ai cũng đứng lên vô tay khen thưởng 1 ca sĩ đầy tài năng ấy.


Đến khi Sanra đang đi ra khỏi chỗ tổ chức thì Minhyun chạy tới và chúc mừng Sanra. Theo thói quen thì Sanra thường xoa đầu Minhyun và cảm ơn anh.


- Em tặng chị bó hoa chúc mừng


- Chị cảm ơn em


- Em có chuyện này muốn nói với chị


- Em nói đi chị nghe nè


- Em yêu chị! chị có thể đồng ý là bạn gái của em được chứ?


- Minhyun à! Thật sự chị cũng mến em như 1 đứa em trai, và không hề có tình cảm trai gái tồn tại ở 2 ta được. Chị cũng đã có người yêu. Thật sự chị xin lỗi em


Minhyun ôm chầm lấy Sanra khóc. Ở đó cánh phóng viên rất nhiều nên đã chụp lại khoảnh khắc đó. Ai cũng nháo nhào vô chụp, ở xa xa Jaehwan đã chứng kiến hết cảnh tượng đó, vì bảo vệ bạn mình và chị mình nên Jaehwan nhờ cảnh sát dẹp loạn phóng viên sau đó cầm tay Minhyun kéo ra xe ô tô. 2 người lẳng lặng nhìn nhau, nước mắt của Minhyun cứ đà đó tuôn theo, anh ôm chầm lấy Jaehwan và khóc. Thật sự lúc đó Minhyun như 1 đứa trẻ lên 3 bị ai đó cướp đi bịch kẹo cái bánh vậy và đó cũng là lần đầu tiên Jaehwan thấy Minhyun yếu đuối đến thế. Cậu hiểu rằng khi yêu nếu người kia không đáp lại thì trái tim thật sự nhói và đau như thế nào. 1 người trao cả tấm lòng để yêu ai đó, sau đó bị hụt hẫng thật sự khó tả lắm.
————————END CHƯƠNG 8———————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net