Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí áp trong xe có chút thấp, Hyomin phát hiện đó cũng không phải là đường về công ty, thế là rõ rồi, loại kỹ xảo diễn xuất vụng về của cô sao có thể giấu được Jiyeon.

"Chuyện đó..."

Hyomin cảm thấy có lỗi với người ta, một bữa cơm tối tốt đẹp lại bị phá hỏng. Trực tiếp mở miệng nói xin lỗi, cô lại cảm thấy ngại, thế là trước tiên nên chuẩn bị tìm chủ đề đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.

''Jiyeon, em lợi hại thật đấy, vậy mà lại là bà chủ nhà hàng"

"Chị mới là bà chủ"

(Đấy đấy nói rõ thế mà đồng chí Min Ngố còn không nhận ra!)

Lời này của Jiyeon là ý gì? Hyomin suy nghĩ nửa ngày, chán nản phát hiện bản thân đúng là đồ đần. Sao có thể nói người đẹp là bà chủ được chứ, nghe như đang ám chỉ cô ấy dựa vào đàn ông mới trở nên giàu có.

"Park Hyomin"

Xong đời, dám cá là Jiyeon tức giận rồi, nếu không sao lại gọi cô bằng cả họ tên đây.

"Em rất đau lòng"

"Jiyeon, chị sai rồi, mình ngàn vạn lần không nên giới thiệu tên đàn ông cặn bã kia cho em..."

"Nhưng chị cũng đã làm rồi"

Màn đêm buông xuống, một bên gương mặt Jiyeon hòa tan vào bóng tối, không thể nhìn rõ. Hyomin liên tưởng đến chuyện từng nghe được về việc Jiyeon chỉnh tàn người theo đuổi, cực kỳ hối hận khi đêm nay lại cùng Dong Gun tìm đường chết mà đi thực hiện cái kế hoạch theo đuổi phụ nữ này.

"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?"

Muốn đánh, muốn giết, rất đau đó!

"Chị phải bồi thường cho em"

"Chị... Chị không có tiền..."

"Không có tiền?"

Jiyeon dừng lại một chút, nói tiếp.

"Em chấp nhận bồi thường thịt"

Hyomin kéo hành lý đứng trước cửa nhà Jiyeon, kinh ngạc há hốc miệng. Kiến trúc rộng rãi trước mắt thật sự rất khoa trương, nhà của mấy nhà tư bản trên truyền hình cũng không bằng như này.

"Jiyeon, trước kia chị cũng không biết em có tiền thế đó"

Khóe miệng Jiyeon nhẹ cong lên một nụ cười, kéo cái vali của Hyomin, ra hiệu cô vào cửa.

"Chẳng qua là em cảm thấy cần phải phơi bày một ít thực lực của bản thân cho chị thấy"

"Phơi bày cho chị?"

Hyomin càng nghĩ càng thấy là lạ, bình thường Jiyeon khiêm tốn như vậy, hiển nhiên là rất kiêng kị để người khác biết cô có tiền, hiện tại thì tốt rồi, mình không chỉ biết bí mật này, còn đến nhà cô ấy ở. Ngộ nhỡ ngày nào đó cô ấy nghĩ quẩn, cảm thấy mình biết quá nhiều, muốn giết người diệt khẩu...

"Nhưng mà, ở công ty em rất điệu thấp, lỡ như có ngày chị lỡ mồm nói ra chuyện em là thổ hào thì sao?"

Hyomin thăm dò hỏi.

Jiyeon rất phối hợp mà suy nghĩ, trả lời nói.

"Vậy thì tiếp tục bồi thường thịt"

"..."

Người đẹp không cần nói mập mờ thế chứ, chị chẳng qua là đến nhà em quét dọn vệ sinh ba tháng thôi mà.

Có điều nói là quét dọn, nhưng Hyomin thực sự không phát ra nổi một tác dụng nào. Bởi vì trong nhà Jiyeon lôi có một robot thông minh tên là Wang, không chỉ giặt quần áo nấu ăn, thậm chí còn có thể đi ra ngoài mua sắm, đơn giản là không gì không làm được.

Vì vậy, vài ngày sau, nữ chính trực Hyomin nhịn không được chạy tới phòng ngủ hỏi Jiyeon.

"Jiyeon à, đến cùng là em để chị tới nhà em làm gì thế?"

Jiyeon không lên tiếng, nâng ánh mắt lên khỏi tờ báo. Mãi đến khi dò xét Hyomin mấy lần từ trên xuống dưới, mới yếu ớt mở miệng.

"Nếu chị cho rằng ăn chùa uống chùa ở đây thì rất áy náy, em không ngại để Wang rời đi"

Em không ngại nhưng chị ngại được chứ? Hyomin sợ hãi, nhà của người đẹp chiếm diện tích quá kinh khủng. Nếu để người máy đi chẳng khác nào cô thành sức lao động duy nhất à, đừng nói là giặt quần áo nấu cơm, vẻn vẹn mỗi việc lau nhà đã có thể hao hết sạch sành sanh năng lượng của cô rồi. Thế là cô bèn xua tay, mãnh liệt thể hiện thái độ.

"Haha, Jiyeon, chị đùa em đó mà"

Bởi vì biên độ lắc lư quá lớn, Hyomin không cẩn thận đụng rơi mất vật trang trí trên tủ, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.

Từ góc độ của Jiyeon vừa vặn có thể nhìn thấy vạt trước áo ngủ của Hyomin, vì động tác tìm kiếm mà vừa hở vừa khép để lộ ra phong cảnh mỹ lệ.

"Hyomin"

Jiyeon theo bản năng nắm chặt tay đặt trên ghế rồi lại buông lỏng, giọng khàn khàn nói với cô.

"Em nghĩ ra được việc chị có thể làm vì em rồi"

"Hả?"

Hyomin vẫn như cũ giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ, ngẩng đầu có phần ngây thơ mà nhìn Jiyeon, bộ ngực đầy đặn bị ẩn giấu càng hiện rõ.

"Giúp em xoa bóp lưng"

"Đúng nhỉ! Wang là con trai"

Con mắt của Hyomin sáng lên, cảm giác rốt cuộc mình cũng có đất dụng võ.

Kỳ thật ba tháng trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến lúc kết thúc.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ, ngẫm lại về sau sẽ không còn được người đẹp dùng xe riêng đón đưa đi làm, lòng Hyomin thoáng qua chút khổ sở.

Thừa dịp trong tay không có nhiều công việc, cô bắt đầu lên mạng xem tin tức cho thuê phòng. Sở dĩ trước đây sảng khoái đồng ý làm việc nhà cho Jiyeon, phần lớn là vì đúng lúc hợp đồng thuê nhà đến kỳ hạn, không công bớt đi ba tháng tiền thuê nhà, Hyomin không có lý nào lại cự tuyệt.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy giá thuê nhà đắt đến kinh người, đầu của cô nện rồi nện từng cái xuống bàn, xem ra sau này chỉ có thể uống cháo loãng gặm củ cải thôi.

Lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung hai lần, là tin nhắn Jiyeon gửi tới, hỏi xem cô buổi tối muốn ăn gì không.

"Mì sợi đi"

Trong khoảng thời gian này khẩu vị Hyomin đều bị thịt cá của Jiyeon làm hư, phải nhanh chóng điều chỉnh lại mới được, bằng không khi tách ra miệng biết làm sao đây chứ.

Vừa nghĩ đến tách ra, cô lại cảm thấy đầy phiền muộn, phiền đến mức không có tâm tư nào mà làm việc, phải đi WC bài tiết cái đã.

Đều nói nhà vệ sinh là nơi tập trung tin tức bát quái, lời này một chút cũng không giả. Ngồi xong Hyomin còn chưa kịp mở cửa thì phía ngoài đã vang lên tiếng nói chuyện. Cẩn thận lắng nghe, hình như là mấy đồng sự bên bộ phận khác đã từng gặp qua vài lần.

Tay đặt trên nắm cửa đình lại, Hyomin nghĩ, nếu bây giờ tùy tiện đi ra cắt đứt việc nói xấu người khác của họ, ít nhiều cũng có phần xấu hổ, thế là quyết định chờ mấy người này đi rồi ra ngoài sẽ tốt hơn.

Thoạt đầu, mấy người nói đều là chuyện về đồng sự Hyomin không quen, tự dưng thế nào mà nói một hồi chủ đề lại dẫn đến trên người Jiyeon.

Đồng nghiệp A hỏi.

"Mấy cô thấy Park Jiyeon này thế nào?"

Đồng nghiệp B đáp.

"Chỉ được cái tinh tướng, ỷ vào dáng dấp có chút xinh đẹp, lỗ mũi con mắt đều sắp hướng lên trời rồi"

Chỉ có chút xinh đẹp? Hyomin cười ha hả, dù cách một cánh cửa cô cũng có thể cảm nhận được một luồng mùi chua nồng đậm.

Đồng nghiệp C tiếp lời.

"Nghe bảo điều kiện nhà cô ta rất tốt đó. Đến Tổng giám đốc còn không dám đắc tội nữa là..."

Đồng nghiệp B đang đánh thêm phấn dừng lại, mặt khinh thường nhìn đồng nghiệp nói.

"Xì, còn ai mà không biết, loại này ấy à, hai chân một dạng là có thể không làm mà hưởng chứ sao nữa"

"Cô là nói cô ta và ông chủ á?"

Đồng nghiệp A phối hợp há hốc mồm, vẻ mặt khó mà tin.

"Không thể nào, tôi nghe nói..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net