Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ta hạ giọng, xích lại gần hai người kia, thần thần bí bí nói.

"Tôi nghe nói, cô ta là đồng tính luyến ái, thích nữ..."

Hyomin nghe không nổi nữa, dùng sức ấn cái nút xả nước, trong nháy mắt tiếng nước ào ào kinh đến mấy người đang chuyện phiếm, mấy cô kia như chim nhỏ bị hù sợ, cầm lấy hộp phấn, son môi đặt trên bồn rửa tay cấp tốc rời khỏi phòng vệ sinh.

Cảm giác tiếng bước chân đã đi xa dần, Hyomin trợn trắng mắt từ phòng trong đi ra, lầm bầm tự nhủ.

"Xía, người nào đây, đã đố kỵ người ta có dáng dấp tốt, ở sau lưng nói xấu, còn ác ý phỏng đoán thiên hướng tình dục của đối phương. Đúng là không có tố chất!"

Vừa mới nói xong thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Hyomin xoay đầu lại, thấy Jiyeon đứng cách đó mấy bước, ánh mắt phức tạp nhìn mình.

"Lời mấy người đó là thật"

Thật lâu sau, ở lúc Hyomin đang cảm thấy bản thân xấu hổ muốn chết, cuối cùng Jiyeon cũng mở miệng. Nhưng mà câu này không chỉ không làm dịu bầu không khí trước mắt, trái lại còn góp phần khiến Hyomin bối rối.

"À ừm... Jiyeon à, em đừng buồn, đẹp cũng là một bản lãnh, thậm chí mấy cô kia vốn liếng này cũng không có, là đang ghen ghét với em đó. Em hoàn toàn không cần quan tâm"

"Em không phải nói chuyện này"

Không phải chuyện này? Ngoại trừ nói thêm là kẻ có tiền ra, vừa rồi ba người kia còn nói... Hyomin chợt hiểu ra, bởi vậy nên giật mình, nhất thời cô quên mất thu liễm biểu cảm của mình, cặp mắt hơi trợn to mà nhìn người trước mắt, há miệng lại không phát ra tiếng, lại thêm mấy giây mới tìm về năng lực ngôn ngữ của bản thân.

"Việc kia..."

Khi còn đi học, nhiều ít gì Hyomin cũng nghe nói qua mấy chuyện nam nam hoặc là nữ nữ ở trong trường. Đối với việc này thái độ của cô là nhất quán không ủng hộ cũng không phản đối. Nhưng lúc này đây, đại mỹ nhân sớm chiều ở chung với mình lại đột nhiên nói cho cô rằng cô ấy thích con gái, việc này hơi hơi để cô bị đả kích đôi chút. Rốt cuộc là mình đầu gỗ đến mức nào đây chứ, gộp cả ba tháng lại cũng không biết rõ sở thích của bạn cùng phòng. Thật sự là quá thất bại mà!

"Chị từng nghe là người bình thường đại đa số là song tính, chẳng qua là do áp lực của dư luận nên mới khiến cho bản thân không thể không thiên về việc yêu khác phái nhiều hơn thôi. Em đừng để ý ánh mắt người khác làm gì, cứ làm tốt là chính mình là được"

"Chị thật sự nghĩ như vậy?"

Hyomin dùng sức gật đầu, sợ đối phương không nhìn ra thành ý của cô.

"Như thế thì..."

Jiyeon bước lên trước một bước, vững vàng nhìn thẳng vào mắt Hyomin, gằn từng chữ nói.

"Nếu như em nói, người em thích là chị..."

Ròng rã một tuần lễ, bất kể là đi làm hay tan tầm, Hyomin đều không hề nhìn thấy Jiyeon. Nếu như không phải đồng nghiệp mồm năm miệng mười tám chuyện, từ đó mơ hồ nghe được chuyện có liên quan đến cô ấy, không thì Hyomin thiếu chút là nghĩ Jiyeon đã bốc hơi khỏi thế gian.

Có phần mệt mỏi nằm trên bàn, Hyomin dùng ngón tay dính nước cuộn từng vòng từng vòng trên tóc. Suy nghĩ của cô trôi dạt về ngày hôm ấy, hình ảnh dừng lại tại vẻ mặt thất vọng rồi tổn thương của Jiyeon, cách nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc là mình đã nói gì với cô ấy.

Thình lình bả vai bị người vỗ một cái, Hyomin đau đến khẽ run, ngồi thẳng dậy nhìn đồng nghiệp hỏi.

"Chuyện gì vậy?"

"Đang nghĩ gì đấy, gọi mấy tiếng cô cũng không nghe"

Đồng nghiệp dựng ngón tay cái chỉ phía cửa, vẻ mặt mập mờ nói với Hyomin.

"Có trai đẹp tìm cô kìa, bạn trai à?"

Một câu nói để những đồng nghiệp khác trong phòng không hẹn mà cùng đặt công việc trong tay xuống, ánh mắt như có như không liếc về phía cửa.

Không còn cách nào khác, từ trước đến nay bát quái là liều thuốc tốt để giải phóng áp lực tinh thần mà. Hyomin cũng không muốn trở thành đề tài tám chuyện của mọi người lúc rỗi rãi, vì vậy khoa trương xua tay với đồng nghiệp.

"Chị à, đừng nói giỡn chớ, em khi nào mà quen biết trai đẹp được. Hơn nữa, như em đây, trai đẹp nhìn cũng chướng mắt nữa"

Hyomin vừa nói vừa cười đẩy cửa ra, mắt hơi lướt qua thì thấy Xinbo đang yên tĩnh đứng chờ, đúng lúc đó anh ta cũng xoay đầu lại nhìn cô. Sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc ánh mắt của hai người đã chân chính giao nhau.

Chẳng qua lúc này đây, Hyomin cảm thấy bùi ngùi hơn là xúc động. Nguyên cô còn nghĩ rằng một lần nữa gặp lại nam thần mình từng thầm mến thì cô sẽ lại động lòng, mặt sẽ đỏ bừng, chân tay luống cuống. Nhưng thực tế thì khác, cô chỉ có hơi giật mình vì sự xuất hiện của anh ta, sau đó hiểu ra, nghĩ đôi khi vẫn chỉ là nghĩ mà thôi.

"Anh tìm tôi?"

Hyomin bước lại gần, có chút không xác định hỏi.

Xinbo gật đầu, vừa định mở miệng nói, thì phát hiện bên cạnh cửa có mấy đôi mắt đang dòm nhìn, nên rất lễ phép dùng tay làm dấu mời.

"Chúng ta chuyển qua nơi khác nói chuyện"

Bởi vì anh ta chìa tay, chuỗi lắc tay vốn bị tay áo che lại hiện ra, phía trên nó có khắc hình vẽ tam giác để Hyomin thấy rất quen.

Vậy nên cô gật đầu, dưới vô số ánh mắt tò mò soi mói, mạo hiểm bị lãnh đạo trách mắng vì tội lười biếng, Hyomin đi theo Xinbo đến một quán cafe gần đó.

Lúc này ở đây người không nhiều lắm, hai người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống rồi gọi cafe.

Hương thơm lượn lờ, bầu không khí có phần trầm mặc. Hyomin cúi đầu, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn nhìn tách cafe được vuốt trong tay.

"Tôi không phải là người thích vòng vo"

Xinbo mất kiên nhẫn trước tiên, anh ta hắng giọng, nói tiếp.

"Kỳ thật, lần này mạo muội quấy rầy là vì Park Jiyeon"

Hyomin lắc cái tách không cẩn thận có hơi mạnh, khiến cho cafe bên trong tràn lên một vòng, cô nhìn chằm chằm những đường vân sánh lên rồi lại biến mất, khẽ phụ họa.

"Ừm, tôi biết"

"Cô biết?"

Giọng của cô quá nhỏ, suýt chút nữa Xinbo cho là mình nghe lầm, kết quả thấy Hyomin ngồi đối diện gật đầu cũng từ từ ngẩng lên, cuối cùng dời ánh mắt từ mặt bàn chuyển tới chỗ anh ta.

Vốn Xinbo còn cho là khi biết được mục đích anh ta tìm cô, Hyomin sẽ bất an, trốn tránh hoặc tức giận rời đi, nhưng tuyệt đối không ngờ là lại như bây giờ, nét mặt ôn hoà, thậm chí còn thấy được chút ý cười hiện lên, lẳng lặng nhìn mình. Cho nên trước giờ vẫn ăn nói khéo léo như tinh anh Fu đây phút chốc lại thành ra không biết nên làm gì tiếp.

Thấy được anh ta bối rối, Hyomin cũng không tiện làm người ta khó chịu thêm, cô dùng ngón tay chỉ cái lắc tay Xinbo đang đeo, chậm rãi nói.

"Hình vẽ trên lắc tay này của anh, mới đầu tôi cảm thấy quen mắt, sau đó ngẫm lại mới nhớ, thì ra là đã từng thấy trên người Wang"

"Điều này cũng không thể chứng minh người máy là tôi đưa cho cô ấy chứ"

Hyomin hơi nghiêng đầu nhìn anh, cười nói.

"Ơ? Tôi cũng đâu nói Wang là người máy nhỉ?"

Xinbo nghe xong cũng cười theo.

"IQ của tôi giống như bị cô che mất rồi"

Hyomin nhún vai từ chối cho ý kiến, hơi dừng lại, cẩn thận mở miệng.

"Cô ấy gần đây khỏe không?"

Bầu không khí đang dần ấm lên cũng vì câu nói này mà ngưng đọng, Xinbo thu lại vẻ mặt, trả lời cô.

"Nói thật, rất không tốt..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net