Chap 6: END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái lại Xinbo cũng không nói nhiều về tình trạng của Jiyeon, mà là kể cho Hyomin nghe một câu chuyện xưa tầm thường.

Câu chuyện kể về hai đứa bé, nội dung chủ yếu là đứa bé A hăng hái làm việc nghĩa cứu được đứa bé B, sau đó B thích A. Tiếp đó vào mỗi năm sinh nhật vẫn luôn cầu nguyện được kết hôn với A. Nhưng theo tuổi tác dần lớn lên, B mới biết được, hóa ra nữ và nữ không thể ở bên nhau...

Hyomin khó bề mà tưởng tượng nổi, cô khẳng định mình chưa bao giờ có đoạn ký ức này, thế nhưng ánh mắt Xinbo quá chắc chắn, để cô lại có chút hoài nghi, đành phải tự mình hỏi anh ta.

"Mấy người cho rằng A đó là tôi?"

Hyomin từng chút một nhớ lại khoảng thời gian trước sống cùng với Jiyeon, nụ cười và sự quan tâm của cô ấy, cô cảm thấy trái tim như bị ai đánh mạnh một phát, đau đớn vô cùng.

"Thế nên, Jiyeon đối tốt với tôi cũng là vì việc này?"

Giọng Hyomin run run, hai tay giấu dưới bàn dùng sức nắm chặt lại.

Xinbo không biết rõ sự tình, nhìn thấy cảm xúc của Hyomin biến hóa nên tự động cho rằng cô rất cảm động vì sự chấp nhất của Jiyeon. Dù sao, từ dám làm việc nghĩa phát triển thành lấy thân báo đáp phá vỡ thế tục, mấy chuyện kiểu này chỉ xảy ra trong sách vở lại phát sinh trên người mình, thật sự khiến cho người ta phấn chấn.

Sau khi tạm biệt với Xinbo, Hyomin cũng không về công ty mà là đi thẳng đến nhà Jiyeon. Đứng trước cửa, tâm tình của cô so với trước đó đã ổn định hơn rất nhiều, sau đó bắt đầu kiềm chế lại sự xúc động của mình, làm gì mà nhất định phải thẳng mặt chất vấn để rồi tự chuốc lấy mất mặt?

Chần chờ nửa ngày, Hyomin vẫn là không có can đảm gõ cửa, có điều ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, cánh cửa trước mặt lại mở ra trước một bước. Một phụ nữ trẻ xa lạ từ bên trong bước ra.

Hyomin vô thức nhìn phía sau người kia, quả nhiên thấy được khuôn mặt mỹ lệ của Jiyeon giấu ở trong bóng tối. Không hề do dự quay người, cô cất bước đi về hướng thang máy, nhưng chỉ mới bước được mấy bước thì cánh tay liền bị Jiyeon đuổi theo phía sau dùng sức kéo lại.

"Buông ra"

Hyomin không quay đầu, cắn môi, nỗ lực kiềm chế cảm xúc.

"Hyomin, đừng tức giận, nghe em nói đã"

Tiếng nói vốn trong trẻo của Jiyeon đã trở nên khàn khàn, nhưng lúc này Hyomin chẳng mảy may chú ý đến, trong đầu đang tràn ngập suy nghĩ vừa nãy hai người kia ở trong phòng làm gì. Càng nghĩ càng tức, Hyomin chỉ muốn sớm đi khỏi cái nơi làm tính tình cô đại biến này. Cô dùng hết sức vùng vẫy, vùng vẫy, chợt sức lực trên tay nới lỏng, tiếp đó một âm thanh vang lên.

Hyomin xoay đầu lại thấy Jiyeon không chút sức sống ngã hôn mê trên đất, dọa cô vội vã chạy lại gần, một bên hỏi cô ấy làm sao vậy, một bên muốn kéo người dậy.

"Cô cứ vậy sẽ khiến cô ấy bị thương, hai ta cùng đỡ"

Người phụ nữ đứng ở một bên nhìn không được, lên tiếng ngăn lại. Hai người hợp sức đỡ Jiyeon nằm lên giường. Thừa dịp người kia lấy hòm thuốc, Hyomin cẩn thận quan sát Jiyeon mới phát hiện, cô ấy gầy hơn rất nhiều so với trước, sắc mặt cũng tái nhợt.

"Cô ấy không sao chứ?''

Hyomin nhìn người phụ nữ thuần thục mở hòm thuốc pha dung dịch rồi bơm vào ống tiêm, có phần lo lắng hỏi, nhưng lại nhận được câu trả lời.

"Chết không được"

"..."

Còn không bằng đừng hỏi. Hyomin không giúp được gì, đành phải an tĩnh đứng canh một bên.

Mấy phút đồng hồ sau, người phụ nữ hết bận bịu, ánh mắt mới rơi lên người cô cũng bắt đầu căn dặn.

"Hiện tại thân thể cô ấy hơi nhược, tốt nhất là uống một ít cháo, quan trọng nhất là đừng chọc cô ấy tức giận"

Hyomin có thể khẳng định câu cuối cùng là nói cho cô, nhưng trước mắt người bệnh là lớn nhất, cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn, khiêm tốn tiếp thu phê bình.

"Ơ kìa? Cô không ở lại à?"

Thấy người phụ nữ muốn rời đi, Hyomin đuổi theo phía sau cô ấy hỏi.

Người phụ nữ xoay người lại, vẻ mặt vẫn như cũ không biểu lộ chút cảm xúc đối mặt với cô, lạnh lùng mở miệng.

"Cô Park*, tôi là bác sĩ tư nhân của cô Park đây, chứ không phải là bảo mẫu"

Sau đó lưu lại cho cô một bóng lưng rất tiêu sái.

Đây là ý nói cô là bảo mẫu ấy hả? Hyomin đành chịu, nghĩ thầm dù sao cũng đã làm ba tháng, lúc này cũng không kém bao nhiêu.

"Có điều, hôm nay xem ra không thể nói với cô ấy rồi"

Hyomin tự lẩm bẩm, quyết định vẫn nên chờ Jiyeon khỏe hơn đôi chút rồi lại nói cho cô ấy biết chân tướng.

"Chị muốn nói với em việc gì?"

"Thì việc em nhận sai người, trước đến giờ chị chưa từng cứu..."

Hyomin im lặng, đầu chuyển động cứng ngắc như phim quay chậm nhìn về phía giường, mà giờ đây Jiyeon vốn nên ngủ mê mạn đã tỉnh dậy, đang không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

Jiyeon chau mày, rõ ràng là đã nghe thấy câu trả lời của Hyomin.

"Tại sao chị biết được câu chuyện cứu người này? Xinbo nói?"

Lúc này, từ giọng nói của đối phương Hyomin có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm. Phút chốc, trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh thảm thương, người đẹp cầm trong tay roi dài quật Xinbo, thế là vội vàng giải thích.

"Em đừng trách anh ta, đó cũng là muốn tốt cho em"

"Ừm, em không trách anh ta"

Jiyeon trả lời rất dứt khoát, thậm chí còn gật đầu tán đồng, phản ứng này để Hyomin có chút không tiếp thu nổi.

"Hả? Vì sao?"

"Bởi vì anh ta đã giúp em và chị gặp lại nhau"

"Sau còn đem em tức đến phát ngất nữa đó"

Hyomin bổ một đao, rồi oán thầm, mới có mấy ngày không gặp, người nào đó sao lại trở nên buồn nôn vậy trời?

Chẳng qua, Jiyeon bị phỉ nhổ đối với việc này cũng không chút để ý, ngược lại vẻ mặt còn tán thành nói.

"Đúng thế, vậy nên chị phải bồi thường cho em"

Lời nói như đã từng quen đâm vào trái tim Hyomin dần đau đớn, liên tưởng đến "bồi thường thịt" trước đó mới hiểu được trong quá trình Jiyeon tiếp xúc với cô có rất nhiều câu nói chứa thâm ý khác, chỉ có điều, khi đó ở trong mắt Jiyeon, cô là A.

Vì vậy, Hyomin lựa chọn dùng chân tướng để bồi thường, cô lần nữa nói cho Jiyeon, mình chưa từng cứu người.

"Vậy nên, đừng tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người chị nữa, đi tìm ân nhân thật sự của em đi"

Ai ngờ Jiyeon từ chối, còn nói không có người này.

"Thật xin lỗi, chị không biết cô ấy đã qua đời"

"Trước kia sao em không phát hiện năng lực xuyên tạc ý câu của chị mạnh thế nhỉ"

"..."

Trầm mặc không phục.

"Chuyện xưa ngớ ngẩn thấy việc nghĩa không từ nan ấy là do em soạn ra để gạt Xinbo..."

"..."

Trầm mặc sợ ngây người.

"Vì để anh ta dừng theo đuổi em, cũng không dòm ngó chị"

"..."

Trầm mặc mừng thầm.

"Hyomin, từ trước đến nay, không có bất cứ ân nhân cứu mạng nào cả. Em chỉ thích chị"

Hyomin luôn được mệnh danh có lối suy nghĩ kỳ lạ, đã không đoán đúng mở đầu còn không ngờ đến kết cục. Nhưng cô cũng không hề khổ sở, thay vào đó tâm trạng lại giống như đi tàu lượn từ phía dưới lên đến trên cao vậy, vui sướng, kích động, muốn hét lên.

Môi cứ nhếch rồi lại nhếch lên, không nhịn được muốn cười, nhưng lại không muốn để Jiyeon đắc chí. Thế là quay đầu sang một bên, giận mắng.

"Em học ai thế hả? Buồn nôn chết đi được"

Jiyeon không trả lời, chỉ là không chút biến sắc giấu quyển sách ''Dạy bạn cách tóm lấy nữ sinh tiểu bạch thỏ'' được đặt dưới gối vào sâu hơn, cũng quyết định, từ mai trở đi phải đem bản Thánh kinh tình yêu này làm truyền gia chi bảo, bắt đầu thờ phụng.

Lại suy nghĩ thêm một lúc, nếu đã chê cô buồn nôn, thế thì đổi khổ nhục kế là được. Ngay sau đó Jiyeon kêu một tiếng "ai ui", làm Hyomin căng thẳng cho là cô đau chỗ nào, vội vàng bước đến hỏi.

"Em làm sao vậy hả?"

"Đau"

"Đau ở đâu?"

Ngón trỏ của Jiyeon chỉ vào môi mình.

"Chỗ này"

"Em có thể đứng đắn một chút không thế?"

Hyomin lườm cô một cái, nói xong lập tức muốn tránh đi. Kết quả bị người đẹp nhanh chóng duỗi tay ôm ngang eo, đè về phía mình.

Thoạt đầu Hyomin đang đứng bị bất ngờ không kịp phòng, hai tay tự giác chống lên vai Jiyeon tìm kiếm cân bằng. Tiếp theo, mới hậu tri hậu giác thấy khoảng cách giữa hai người gần đến mức mập mờ, khuôn mặt vốn hơi hồng phút chốc đỏ như quả táo, lan thẳng đến cả đôi tai.

"Này, nhanh thả chị ra"

Cô nhỏ giọng oán trách.

"Không thả"

Jiyeon nói xong rồi lại bổ sung.

"Cho dù bây giờ giả bộ đứng đắn rồi thả chị ra, thì sau này cũng không có chuyện đó"

Dáng vẻ đàng hoàng mà nói lời vô lại này chọc Hyomin tức cười, cô vừa đang muốn phản bác, cánh môi hơi mở liền bị một thứ mềm mại khác bao trùm lên.

Tiếp đó, mọi khiếu nại của cô đối với cô ấy, đều chỉ có thể hóa thành một tiếng, vừa yếu ớt, vừa mềm nhũn.

''Ưm...''



THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net