Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em đang ngồi trên sofa trong nhà, ba mẹ em đã đi làm từ sớm nên hiện tại trong nhà chỉ có mình em và khoảng vài cô giúp việc. Đang xem chương trình yêu thích của mình thì có tiếng chuông cửa. Vừa mở cửa thì chị đã đi đến ôm lấy em thật chặt. Bất ngờ một lúc cũng để chị ôm mà đóng cửa, em gỡ ôm ra nhìn thấy đôi mắt chị đỏ ửng trực trào nước mắt. Có chút hoảng nhưng em vẫn bình tĩnh kéo chị lại sofa ngồi

-Nào Nghiên à, ngoan không khóc nhé. Có chuyện gì nói em nghe-

Em đưa tay ôm lấy má chị, lau đi một vài giọt nước mắt đã lăn dài trên má chị.

-Đừng khóc nữa, em đây rồi-

-Kỳ à.. Chị-

-Chị làm sao nào, nói em nghe xem-

Chị vốn dĩ định đến đây để giải bày những uất ức của bản thân cho em người yêu nghe. Nhưng chị lại nghĩ đến nhà họ Jung của tên Yong Hwa kia , công ty nhà họ cũng thuộc top các công ty lớn nhất Đại Hàn này. Chỉ sau hai công ty top 1 và 2 nhưng họ vẫn chưa lộ diện. Nói là chỉ sau hai công ty đó nhưng khoảng cách nhà họ Jung và công ty top 2 rất lớn. Nghĩ vậy, chị lại một lần nữa không dám nói với em. Sợ em làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến gia đình em. Bởi chị vẫn chưa biết nhiều về gia thế của gia đình em ra sao, chỉ biết nhà em có công ty riêng làm ăn khá giả.

Im lặng, rút sâu vào lòng em tìm kiếm sự an toàn. Thấy chị có vẻ mệt em đưa chị lên phòng mình nằm. Rồi đi ra bên ngoài lấy ly nước cho chị

-Nước này, chị uống đi rồi bình tĩnh lại-

Cầm lấy ly nước từ tay em, uống xong em mang đi dẹp rồi quay lại phòng

-Kỳ kỳ, lỡ như.. sau này người chị lấy không phải là em thì sao-

-Chị nói gì vậy chứ, em sẽ chẳng bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu. Bởi em sinh ra đã mặc định là sẽ bám chị suốt đời rồi-

Chị cười nhẹ, nhìn em có vẻ hài lòng với câu trả lời.

-Mà chị này, ba mẹ bảo em sắp tới phải sang Úc để phụ một số việc cho ba mẹ. Em chẳng muốn đi đâu vì thiếu chị một ngày thôi em đã không chịu nổi rồi-

-Thôi nào, sao em lại như vậy. Ba mẹ đã bảo em thì em phải nghe lời đi chứ-

-Nhưng em không muốn xa chị đâu. Nhỡ chị gặp chuyện gì thì em làm sao mà an ủi công chúa nhỏ của em được chứ. Với cả lúc nãy chị đến nhà em còn khóc nữa, chắc hai người kia lại bắt nạt chị rồi đúng không-

-Chỉ là chuyện nhỏ thôi, chẳng qua trên đường đi đến đây chị bị bụi bay vào mắt thôi. Có việc thì em cứ sang đấy, rồi về lại với chị-

-Nhưng, em đi 4 năm lận đấy. Ba mẹ bảo sẵn em ở đấy coi như đi du học luôn để phát triển bản thân gì đó-

-4 năm.. không sao đâu, Kỳ Kỳ chị đợi em-

-Chị.. nếu chị muốn em đi thì em sẽ đi. Nhưng đổi lại, em muốn chị ở đây phải mạnh mẽ và phải biết đứng lên bảo vệ bản thân. Không được để người khác bắt nạt. Cứ chuyện gì cứ báo cho Ning, Minjeong hay Wonyoung. Em tìm hiểu kĩ rồi, họ và ba người bạn kia rất tốt, gia thế của họ cũng không phải dạng vừa. Bọn em cũng khá thân nên em sẽ bảo họ giúp đỡ chị nếu chị cần-

-Chị biết rồi, người yêu của em mạnh mẽ lắm đó chứ không như vẻ bề ngoài đâu. Chị ở nhà ngoan đợi em về, mà em sang đó đừng có mà theo mấy chị chân dài trắng trẻo bên đó đấy-

-Vâng, nhưng còn chuyện này nữa. Mỹ Nghiên, em không mong chị hi sinh vì em làm bất cứ điều gì chỉ mong chị không thay lòng vì người khác mà bỏ rơi em. Và cho dù cuộc đời có trao chị bao nhiêu tổn thương, em mong chị vẫn nhớ rằng bản thân mình xứng đáng được yêu thương. Được nhận những điều tuyệt vời khác, có thể sẽ chậm, nhưng nhất định sẽ đến-

-Vũ Kỳ của chị.. em là điều tuyệt vời nhất mà cuộc đời đã mang đến cho chị. Không cần những thứ khác, chị cần em Tống Vũ Kỳ-

Em cảm thấy trời hôm nay thật trong lành khi nghe được lời yêu thương từ chị. Chị rất hiếm khi nói những lời đường mật với em nhưng lần này, chị đã bảo cần em. Không phải đang ở cùng chị, chắc em phải mọc cánh bay lên trời mất thôi.

Nói sơ qua về việc sang Úc, ba mẹ em đã bảo em sang đấy giải quyết công việc. Thật ra là đi khảo sát các công ty về trình độ làm việc, tiến trình của các chi nhánh nhỏ và một chi nhánh chủ có thể gọi là công ty mẹ. Dòng họ nhà Tống từ thời ông bà của ba mẹ em đã từ Trung sang Úc để mở lập nghiệp và có được thành quả là các công ty ở đây.

***

Thời gian trôi nhanh thật, mới đây đã đến ngày em phải sang Úc giải quyết việc nhà rồi. Nhưng chị vẫn cương quyết không hé miệng nói nửa lời về nhà Jung. Chị sợ, khi nói ra em sẽ không chịu đi mất. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến em. Đổi lại chị đã ở sân bay để tiễn em đi cùng ba mẹ em

-Vũ kỳ con sang đó nhớ giữ gìn sức khỏe-

-Ba cấm con ăn chơi lêu lỏng rồi bỏ bê công ty đó, giải quyết nhanh rồi còn học hành-

-Kỳ Kỳ, em không được thức khuya đâu đó. Khi nào đến nơi gọi cho chị-

Em nghe được những lời dặn dò từ ba mẹ và người yêu thì xúc động biết bao. Vì thế nên em tự hứa với lòng rằng sẽ cố gắng hoàn tất việc công ty và học tập bên đó. Rồi về mang lễ vật sang hỏi cưới chị thôi.

Vài ngày sau, kể từ ngày em đi. Chị nhớ em vô cùng, nhưng chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại. Hôm nay cậu ta lại đến, Jung Yong Hwa.

-Đây là số tiền mà tôi cho hai người, mau đưa cô Cho ra đây-

Cậu ta vẫy tay, hai tên đàn em đặt xuống 5 chiếc vali. Bên trong là số tiền để hai ông bà này đưa chị cho cậu ta. Thấy tiền, hai ông bà sáng mắt lên, đẩy chị về phía cậu ta. Nhưng chị lại tránh né.

-Bọn mày, cưỡng chế cô ta mang về biệt thự cho tao-

-Rõ!-

Hai tên đàn em đi lại áp chế chị lên xe đi về biệt thự của cậu ta. Mấy tên đó đẩy chị vào phòng rồi khóa chốt cửa lại. Mặc chị có la hét hay đập phá đồ đạc.

Cuộc sống trong căn biệt thự vô vị đó chẳng có gì cả. Cậu ta nhiều lần muốn cưỡng bức chị nhưng đã có người của nhà họ Yu do Minjeong đã nhờ Yu Jimeo cử đến để giúp đỡ chị. Bên ngoài, có người của Nhà họ An do Wonyoung và Yujin cử đến để điều tra về các việc làm phi pháp của nhà họ Jung và thu thập bằng chứng. Còn về Ning, em ấy đã bảo phú bà Nhật Bản Aeri thu mua dần dần cổ phần của công ty họ Jung để tiện việc sau này.

Cậu ta mỗi lần đi bar bên ngoài về đã say ngất ngây, chỉ việc cho cậu ta một viên thuốc ngủ và đặt cậu ta vào phòng chị. Khi cậu ta tỉnh dậy thì nghĩ rằng bản thân đã chiếm được chị. Nên cũng còn tình người, mỗi ngày đều cho chị ăn những món ăn để bồi bổ. Nhưng nhất quyết cậu ta không cho chị đặt chân nửa bước ra khỏi cổng.

***

To Be Continute


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net