Ai mà không có thị phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm hạn tam tai thái tuế tôi có nói với Neko về vấn đề tương đối tâm linh, tôi với vợ đều nghĩ rằng: có thờ thì có thiêng, có kiêng có lành.

Chẳng qua nghĩ bản thân sống như dậy, vẫn đi làm vẫn mong mỏi chút yên bình, vẫn chăm chỉ cống hiến tưởng mọi thứ thế là êm xuôi nhưng đúng là đời không quản nổi cái miệng thiên hạ.

Neko có chút suy tư khi nghe tôi kể về những gì bọn họ bàn tán sau lưng mình về đủ loại chuyện, cô ấy thái độ rất lập trường hỏi tôi : "Mày đã nhìn lại bản thân chưa? Có sai ở đâu không?"

Tôi quả quyết bản thân không sai và vốn dĩ câu chuyện đó tôi không hề nhận định tôi đúng. Vốn dĩ chẳng ai sai hay ai đúng hoàn toàn nhưng trên cương vị của người nội bộ thì tôi và đối phương chẳng ai nề hà ai mà mấy đối tượng nói ra nói vào bàn tán lại là những kẻ ngoài cuộc cho nên tôi cũng đến xin ý kiến Neko với cương vị cũng là người bên ngoài vấn đề để có cái nhìn khách quan nhất thì cô ấy bảo thế này.

"Chính mày nhận định bản thân không ai sai hay ai đúng vậy đám người bàn ra tán vào cũng chỉ là ong bướm bu quanh một đóa hoa, bọn họ mãi mãi chẳng hiểu được sự khổ cực hay vất vả của nhành hoa ấy kể từ lúc đâm chồi đến khi kết nụ mà chỉ chăm chăm vào 1 vấn đề trước mắt họ thấy về một nụ hoa đã qua mùa xuân rồi vẫn chưa nở mà thôi. Tầm hình thiển cận"

Tôi nghe Neko phỉ báng có chút mắc cười nhưng cô ấy lại nói tiếp .

"Nhưng mày không thể quản nổi miệng thiên hạ đâu chi bằng kệ xác bọn họ, có một câu mà ai ai cũng nghe qua chính là : người hiểu bạn sẽ không cần bạn giải thích còn người không hiểu tất nhiên bạn quản không nổi cái miệng người ta. Thiên hạ chính là một cỗ máy thị phi, ngay đến nhà bác học Albert Einstein còn bị nói ra nói vô chuyện đời tư thì mày cũng chỉ là hạt cát trong cái hoang mạc thị phi đó, chi bằng bận tâm đến họ hãy sống thật hạnh phúc cho khỏe"

Ai mà không khuyên tôi kệ bọn họ cơ chứ, có điều đối với tôi lời khuyên này hệt như câu hỏi : "Mày ổn không?" Tất nhiên đáp án lúc nào chẳng là : "Tôi ổn"

Phải không?

Dường như Neko hiểu được suy nghĩ cố chấp của tôi nên trầm ngâm một tiếng nói vào phản bác.

"Đúng là sự khác biệt giữa mặc kệ người nhà và mặc kệ người xa lạ khác nhau, không chỉ khác mà còn cách biệt rất rõ ràng nhưng tao trước nay luôn quan niệm rằng: người không làm tổn thương tao mới là người nhà, phạm vi tổn thương dành cho người nhà chính là rất nhỏ, họ không vì một chuyện bé xíu mà quay lưng không vì tao ương ngạnh mà cạch mặt, càng sẽ không vì cảm xúc thất thường của tao mà bỏ phế tao một xó, ngoài cái phạm vi này còn lại chính là người ngoài. Còn mày? Phạm vi của mày ở đâu?"

Tôi im lặng ....

Bởi lẽ phạm vi của tôi rất giống Neko nhưng tôi thương nên vì bọn họ mà năm lần bảy lượt bỏ đi phạm vi đó vượt qua ranh giới, chắc do vậy mà tổn thương tôi nhận cũng bành trướng như chính cách tôi bước qua đường biên.

Tôi cười khổ không nói gì thêm.

Ngay lúc tôi đang có ý nghĩ tự trách mình thì Neko cau mày : "Đừng có nghĩ tự trách bản thân là xong chuyện, mày không giải quyết triệt để vấn đề thì tương lai 5 năm 10 năm mày vẫn dẫm phải vết xe đổ này, trốn tránh chẳng phải cách đâu"

Tôi cười nhẹ : "Vậy tao phải làm gì mới đúng?"

Neko nghiêm giọng : "bước cái chân của mày về lại ranh giới, một chữ thương của mày nên đặt đúng chỗ, đặt đúng chỗ là như thế nào? Ngồi rà soát lại toàn bộ mối quan hệ, mày có ranh giới rõ ràng rồi bây giờ thì lọc ra đi, ví dụ ba mẹ mày trước, ba mày trước giờ chẳng ngó ngàng đến mày, thu chân về, còn mẹ luôn yêu thương cho dù mày ương bướng, giữ lại sự quan tâm, còn vợ mày luôn ở bên mỗi khi mày cảm xúc thất thường, nên trân trọng còn lại lần lượt rà hết ai vượt phạm vi lặp tức đem tình thương và sự bận tâm của mày thu hết về cho tao, bọn họ chả ai xứng!"

Tôi giật mình bởi vì lần này Neko có vẻ rất bực bội, tôi hiểu cô ấy chỉ sợ tôi lại bị ai đó làm tổn thương thêm nữa, chắc trong mắt Neko tôi sống khá tình cảm chăng?

Nụ cười tôi rất nhẹ rồi thỏa hiệp : "Tao vẫn đang gom lại nhưng chẳng phải ngày một ngày hai, mày yên tâm tao sẽ dè chừng hơn bảo vệ tinh thần của chính mình"

Neko có vẻ hài lòng với câu nói này của tôi nên lặp tức xìu xuống thong thả uống tiếp chút trà sen trên bàn.

Cô bạn này của tôi trước giờ ít khi kích động nhưng chỉ nổi nóng nếu tôi ngu ngốc cố chấp vào một cái gì đó, bởi vì đối với Neko, trên đời này một chữ "Quá" đặt vào bất kỳ đâu cũng là thảm họa.

"Quá" tự tin sẽ trở nên kiêu ngạo.

"Quá" tự ti sẽ dần trở thành trầm uất.

"Quá" hy vọng đều sẽ thất vọng.

"Quá" yêu thương sẽ tổn thương nghiêm trọng.

"Quá" giàu sẽ bị trộm dòm ngó tài sản.

"Quá" nghèo sẽ sinh túng quẫn khổ đau.

"Quá" dễ dàng thuận lợi sẽ sinh nhàm chán.

"Quá" an nhàn sẽ trở nên lười biếng.

Cho nên có thể dễ dàng hiểu khi tôi " Quá" cố chấp vào hai chữ "người nhà" đã khiến Neko nổi giận, cô ấy vẫn luôn nghĩ mình đã thông não được tôi từ lâu ai ngờ vẫn còn chút mầm mống.

Ừ thì đâu thể nói nước sông đổ vào hồ ngày một ngày hai có thể ngừng chảy. Tiêu cực lâu ngày có lẽ sắp biến tôi trở thành kẻ hèn nhát rồi, người ta có đánh có chửi chỉ cần ném cục xương liền biến thành con chó trung thành quẩy đuôi.

Neko gõ ngón tay lên bàn tay tôi rồi nhẹ giọng: "Mày có biết cốt lõi của sự trung thành của loài chó là từ đâu không?"

Tôi lắc đầu, xem ra Neko sắp sửa sẽ phải nói ra những câu khiến tôi giác ngộ cho xem.

"Chính là sự yêu thương"

Tôi ngờ ngợ nghe cô ấy nói thêm : "tổ tiên loài chó vốn dĩ sống bầy đàn, sói luôn săn theo bầy y hệt như tổ tiên con người, bọn sói quây quầy bên nhau chăm sóc quan tâm cho nhau, chúng nó quen nhận sự yêu thương từ đồng loại nhưng nếu một ngày, trong chúng nó có một con bị ghẻ lạnh, mày có biết kết cục của con sói đó sẽ ra sao không?"

Tôi lắc đầu.

"Nó tự xác"

Tôi quả thật có chút kích động bởi câu này, Neko mỉm cười rất nhẹ thu tay về rồi làm ra vẻ không có chuyện gì to tát cả làm tôi tò mò về những thứ sau đó, tôi hỏi.

"Nó không thể sống một mình sao?"

Dù có tách đàn thì loài sói vẫn là sói vẫn đứng trên chuỗi thức ăn của một số con vật khác tại sao lại đi đến kết cục bi thảm như dậy.

Neko thấy tôi hiếu kỳ chỉ nhàn nhả lấy một miếng mứt nho khô giơ lên : "Nho khô được sấy từ bên ngoài, cho dù có trông xấu xí nhưng bên trong vẫn ngon nhưng một khi trái nho này đã thối rữa ở bên trong thì vẻ ngoài có bóng bẩy bao nhiêu mày vẫn ném nó vào sọt rác, đó chính là vấn đề. Quay ngược lại với con sói đó tương tự như tao nói, thứ thối rữa chính là bên trong nó nên dù còn khỏe mạnh thì nó còn muốn sống nữa đâu"

Tôi có chút đau đớn nhíu mày : "Chỉ vì không có sự yêu thương thôi sao?"

Neko cắn miếng nho gật đầu : "Chính là như dậy"

Tôi rơi vào trầm mặc một lúc lâu cho đến khi Neko tiếp lời : "Nhưng có một điều thú vị đây"

Cô ấy nhẹ nhàng lau tay vào chiếc khăn mùi xoa màu xanh ngọc của mình mỉm cười.

"Nếu con sói đó gặp con người và được mang về nhà gã thợ săn ấy thì kết cục sẽ thế nào? Mày đoán xem"

Tôi lí nhí : "Trở thành...chó canh nhà..đúng không?"

Neko thu lại nụ cười rất nghiêm túc tán thành : "Chính nó sẽ trở thành một con chó kiên trung bởi vì lão thợ săn đã cho nó ăn, xoa đầu nó mỗi khi lão về nhà bởi vì sao?"

Tôi nổi da gà vì lạnh lẽo từ đâu ùa đến, giống hệt như bản thân nhận ra một sự thật đầy hãi hùng : "Vì nó ... cảm nhận lại được sự yêu thương"

Neko gật đầu : "Nhưng nhìn nhận đúng đi thì lão thợ săn đó chỉ cho nó ăn toàn là xương của cái đùi gà mà lão ăn dở thôi và đánh đập nó bởi vì chút bản tính hoang dã vẫn còn, lão khướt từ bản thân thật của nó còn gì nhưng con sói ấy chỉ vì chút xoa đầu chút thức ăn thừa lại không bỏ đi càng biết cách lấy lòng lão ta. Bởi vì?"

Tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo : "Vì Tình thương"

Neko tiếp : "Cho dù lão có đánh cũng không cắn lại vì nó sợ.... nó sợ bị bỏ rơi một lần nữa "

Tôi siết lấy chiếc ly run lên bần bật, tôi như bị điên khi lại kích động chỉ vì một câu chuyện tưởng chừng rất bình thường ấy.

Neko có lẽ nhận ra tôi đang bất ổn nên đã gõ ngón tay lên mặt bàn kéo sự chú ý của tôi về lại cô ấy, Neko nghiên mặt rất dịu dàng nhìn tôi, cô bảo.

"Đôi khi ra đi lại chính là lựa chọn tốt cho con sói đó, nó có thể tìm lại chính mình hoặc chọn một người thực sự coi nó không phải là thú nuôi mà là người nhà"

Tôi bấm móng tay vào chiếc ly hồng trà đã tan hết đá, mặt nước trong phía trên cho tôi thấy nét mặt bây giờ của mình, nó vặn vẹo rất khó coi.

Neko cảm thán một câu : "Giờ thì tao sẽ hỏi mày một câu, mày quyết định được chưa?"

Tôi thả lỏng vai nhìn ra đường xá bên ngoài đang có mưa rất lớn nhưng hình ảnh trong mắt tôi lại là hai đứa nhỏ ngồi nhìn hành khách xuống khỏi tàu trong tác phẩm Hai Đứa Trẻ, chúng nghĩ về nơi thành thị xa xôi đầy hoa lệ, về những chuyến đi xa xứ đất khách quê người.

"Ừ, tao quyết định được rồi"

Neko chỉ mỉm cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tâm