Xã Hội này phải thừa nhận tình yêu có thể chữa lành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí ít thì câu này vẫn đúng.

Dù chiếm số ít khoảng 20%.

Tựa hồ như có khoảng 100 cặp thì chỉ hạnh phúc cỡ chừng 20 cặp. Nhưng tôi không chắc nữa.

Lâu rồi tôi không gặp Neko, cô ấy bảo mình bận, mà có thật sự bận hay không thì đó cũng là đời sống riêng của cô ấy.

Chỉ là khi tôi gọi hỏi đến thì Neko có hỏi tôi thật sự ổn không nếu cô ấy không tới. Ừ, tôi rất ổn. Chẳng qua cứ dăm ba bữa tôi lại muốn trốn thị thành và trò chuyện với Neko nên gọi. Dù sao ai cũng lớn rồi, vẫn phải lo nhiều thứ hơn là ngồi nói chuyện phiếm.

Neko cười, cô ấy không tin lắm câu nói ổn này của tôi nhưng cuối cùng vẫn chọn cách tin vì núi công việc ép cô ấy làm thế.

Đầu máy điện thoại vẫn còn vang tiếng gõ bàn phím lạch cạch bên ống nghe và tôi thấy biết ơn vì Neko vẫn dành thời gian để nghe tôi nói gì. Cô ấy alo mấy cái vì chẳng thấy tôi cất lời. Tôi đành thu xếp suy nghĩ mông lung lại và đáp.

"Sao đấy? Tao đây"

"Gọi không nói gì để tốn tiền chơi ha"

"Tự nhiên nhìn điện thoại cái không biết nói gì"

"Dậy để tao tắt máy gọi lại cho"

"Hử?? Chi dậy"

"Bên tao đăng ký gọi nội mạng không tốn tiền, lúc đó cho mày trầm tư thả ga"

Tôi bật cười : "Tính ra gọi làm phiền mày là tao giờ đến cả mày cũng tạo cơ hội cho tao làm phiền lâu thêm xíu à?"

Neko xùy xùy rồi tắt máy, cô ấy gọi lại và tôi lúc này mới có câu hỏi sau lần ngắt quãng điện thoại khi đó.

"Thứ chữa lành hiệu quả nhất có phải là tình yêu không?"

"Còn tùy theo cách mắt mày nhìn nhận thế giới như thế nào nữa"

Câu trả lời của Neko khiến tôi chựng lại, cô ấy bao hàm rất rõ về góc nhìn của nhiều người và cả thời điểm. Tại sao khi vừa chia tay nyc tôi đã có hẳn 3 năm độc thân rất lành mạnh và vui vẻ, lúc đó đối với tôi thì khi thoát khỏi mối quan hệ toxic lại nhẹ nhõm hơn nhiều nhưng lâu dần trải qua sự độc thân vốn vui vẻ trở thành sự nhàm chán và chán nản thì tôi lại muốn lao đầu vào mối quan hệ yêu đương khác để cần được chữa lành.

"Con người chúng ta đều tự chạy theo số đông hoặc đặt ra nguyên tắc dựa vào môi trường xung quanh, mày xem thử đi, có phải những đứa trẻ bây giờ ai cũng lao vào tình yêu vì nghĩ mình sẽ được yêu thương không?"

"Ừ. Và bọn chúng chưa học được cách yêu bản thân đã phải vất vả yêu một người khác chính mình, để rồi không hiểu nhau và đổ vỡ"

Tôi nhận định rất rõ về tình yêu lứa đôi lúc bấy giờ. Chính bản thân đứa trẻ đó không hiểu được mình, đồng nghĩa với việc nó tan vỡ từ bên trong chưa được chữa lành và khi nghe, nhìn, đọc, xem phim ảnh. Nó được tô điểm trong đầu về ngôn tình đầy màu hồng và tất nhiên thực tế không như thế. Thử tưởng tượng mà xem về hai cá thể khác nhau hoàn toàn, độc lập tư duy và suy nghĩ, đến với nhau vì muốn người kia chữa lành tan vỡ.

Mới nghe đã thấy khó khăn cỡ nào.

Nhưng tất nhiên không phải không thể chữa lành cho nhau nếu thật sự yêu thương đủ nhiều và chân thành quan tâm đối phương và thật tiếc nó chỉ chiếm số ít.

Neko trả lời sau câu nói của tôi.

"Tình yêu là phạm trù khó giải thích, dù tao có nói tiêu cực về nó thì mày vẫn sẽ tự có lý lẽ riêng để bẻ lại, vì bây giờ mày đang hạnh phúc với tình yêu của mày nhưng nếu lúc mày đang buồn vì thất tình, thì cho dù tao có nói mười ngàn điều tích cực thì mày vẫn sẽ tìm ra điểm tiêu cực để phân bua. Cho nên đối với tao Tình Yêu là cảm nhận không phải thứ để mang ra xẻ thịt phân tích khô khan"

Tôi bật cười như ngầm một lời tán đồng.

"Dưới góc nhìn của tao thì mọi thứ đều tự có khả năng chữa lành, không nhất thiết phải cần đến tình yêu. Như tao đã nói. Nó liên quan đến cách mày nhìn nhận thế giới mà sự chữa lành bắt nguồn từ đâu. Ví dụ : tao thích du lịch và thiên nhiên. Thì nơi đó sẽ là chỗ chữa lành cho tao. Mày thích ai đó yêu thương thì tình yêu sẽ là thứ chữa lành cho mày. Đó là điều mày hoàn toàn có thể lựa chọn. Chính lựa chọn đưa mày đến kết quả khác nhau. Tao thích du lịch và tao đi đến đó là xong nhưng nếu mày yêu đương không thành thì mày đau khổ, kiểu chữa lợn lành thành lợn què dậy đó"

"Thế ý mày muốn nói là ... Sự chữa lành có thể bắt nguồn từ việc thật sự chữa lành hay không là do cách mình chọn ? "

"Hôm nay hiểu nhanh đấy, mày nói không sai, những nhà thiền sư họ không cần chữa lành ở đâu xa, sự chữa lành ở ngay trong tâm thức của họ và lạ lùng thay, khi họ không tìm kiếm sự chữa lành từ bên ngoài mà là bên trong, nó lại chính là sự chữa lành vô đối nhất, vì khi tao thích du lịch mà lỡ không có tiền tao cũng đau khổ tiếp, vậy đấy"

Tôi vỡ òa trước suy nghĩ sâu sắc này từ Neko.

Vậy hóa ra bản thân mình là bạn cũng là kẻ thù của chính mình?

Chỉ dựa vào góc nhìn mà bản thân là bạn hoặc là kẻ thù.

Nếu góc nhìn hạn hẹp, nó cho chúng ta đi tìm sự chữa lành bên ngoài thế giới bất an, chúng ta cuốn vào dòng xoay không hồi kết về việc tổn thương, bị tổn thương.

Nhưng nếu góc nhìn sâu rộng, nó sẽ cho chúng ta tìm về chính mình, trái tim đầy vết xước thầm lặng nằm yên một góc chờ bản thân đến gom nhặt lại từng chút và xoa dịu lấy nó.

Neko bồi vào : "Tình yêu đối với bản thân chính là tình yêu vĩnh cữu, chỉ có nó sẽ đi với mày đến cùng trời cuối đất, đến khi tóc ngã về chiều, đến lúc nhắm mắt xuôi tay mà không cần lo lắng bản thân sẽ phản bội mày vì một ai, thế nào? Tình yêu chữa lành mà mày hỏi. Hóa ra là chính mày đó"

Tôi đơ ra đó rồi cuối cùng thấy cả đám mây ngoài kia như sáng bừng. Giống như tôi được tìm thấy đường về sau bao ngày mò trong đêm sương.

Neko thấy tôi im lặng liền bông đùa bên kia đầu máy.

"Im như thóc thế này chứng tỏ mày tỉnh ngộ rồi đó, giống như tao khi ấy. Nhận ra rồi thì đối xử tốt với bản thân nhiều một chút, xin lỗi vì làm đau chính mình vì người ngoài bao lâu nay đi, người ta đang tôn trọng cảm xúc bản thân nên bộc phát ra ngoài làm tổn thương mày, hà cứ gì mày cứ mặc kệ cảm xúc ấm ức của chính mình vì ai khác chứ. Đó là ngu ngốc"

Tôi cong mắt : "Ước gì mày ở đây"

"Sao thế? Có gì hot à?"

"Không đâu, vì mày sẽ thấy vẻ mặt há hốc ngạc nhiên của tao"

"Cần gì ở đó. Điện thoại chụp hình được, gửi tao một bức coi coi"

"Hàng limited qua rồi không còn nữa"

Neko phì cười bên đó : "Hôm nào gặp"

"Được, chỗ cũ"

Chúng tôi chẳng bao giờ tạm biệt vì hai từ này gây sự nuối tiếc không đáng có, Neko chỉ nói bâng quơ là tôi hiểu ngay ý cô ấy.

Khi nào gặp?

Ngày mai gặp.

Hay là câu : Chờ đó tao qua ngay.

Tôi có cô bạn như thế đấy, bận nhưng trân trọng thời gian ít ỏi để nghe tôi luyên thuyên và tôi cũng trân trọng những gì cô ấy dành cho mình.

Bằng tất cả sự yêu thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tâm