Chương 24: Lạc mất yêu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Phong điện từ khi xây dựng cho tới nay đây là lần đầu thất thủ trước vị khách không mời Hàn Ny.Trong cơn bão hoa hồng,người từng bước tiến đến trước mắt Mặc Á,nhìn mái tóc màu mây kia,lòng đại thần trụ ẩn nhẫn đau thương.Những năm qua,ngươi đã ngược đãi bản thân mình bao nhiêu rồi?
-Sư phụ,người sao lại chạy tới chỗ này?
Sự xuất hiện của lão nhân gia tính tình quái đản này làm Trịnh vương lo lắng.Đại thần trụ vẫn 1 bộ an nhiên nhìn người kia,đáy mắt không che giấu nỗi đau lòng.Hàn Ny lướt qua Duẫn Hạo,đứng đối diện Mặc Á,lạnh lùng nói.
-Lên đi.Hôm nay vi sư hộ pháp cho ngươi.
Tiểu Duệ nhận thấy bàn tay đặt sau lưng của Hàn lão lão run nhẹ,ngài xúc động mà cũng phẫn nộ vô cùng.
-Đại phiền phức,ngươi là đang bắc thang cho tiểu tử đó trèo lên đầu ta hay sao?
Mặc Á cười nhẹ,bao nhiêu oán hận ngươi dành cho ta ví như hơi thở 1 phát thổi ra ngoài.
-Lão già rắc rối,ngươi ức hiếp hậu bối không biết thẹn giờ xem trọng uy nghiêm để làm gì.
Những cánh hoa lả tả rơi,sầu muộn đáp xuống mặt sàn như mang ngàn tâm sự của Hàn Ny phơi bày ra ngoài.Tại Trung nhạy cảm nhất y mau chóng xác định vị này rất có trọng lượng trong lòng phụ thân.Mặc Á cả người bao phủ 1tầng tiên khí nhẹ nhàng lay động,ngài cúi mặt nhìn cánh hoa,giọng nói thật sự thê lương.
-Ngươi cho tới lúc này vẫn là đứng ở phía đối diện,hậu thuẫn cho họ chống lại ta.
Hàn Ny ngoảnh mặt đi,hờ hững đáp.
-Ngươi có thể giết ta mà!
Mặc Á nở 1 nụ cười thật buồn.
-Ta đã từng có suy nghĩ đó,nhưng tiếc là ta nhận ra ngươi mà chết đi thì ta cũng không sống được.Nếu không,ta hà cớ gì chịu đựng lâu nay để lần nữa gặp ngươi.
/Ta là mây,ngươi là ngọn gió
Ngươi đi tới đâu ta theo đó
Không còn ngươi ta nào thiết sống
Cuộc đời này chỉ còn lại hư không/
Không hẹn mà Duẫn Hạo và Tại Trung đều nhớ đến bài thơ này.Đây là khi còn bé 2người nghe nhị vị kia ngâm qua lúc này hợp cảnh cực kì.
-Duẫn Hạo,lão già rắc rối này giao cho ngươi.
Mọi người ngây ngẩn nhìn Hàn Ny đứng khoanh tay giữa bão hoa,ánh mắt 1màu sầu muộn.
Đó là quyết định của ta,Mặc Á,chống lại ngươi là định mệnh đời ta.
Hắc bào chao đảo sau lưng làm bóng hình Mặc Á in trên mặt sàn thêm phần kì dị,như thể có song đao liên tục chém vào người hắn,thê lương và cô độc.
-Phụ thân...
Tại Trung nức nở gọi 1tiếng,nhưng ngài không đáp lời,chỉ nhìn tiểu Duệ phía sau Uông Thuỷ.Đoạn,đại thần trụ tạo ra 1tầng niệm lực màu xanh bảo hộ trái tim mình,chậm rãi nói.
-Nếu tiểu tử ngươi mạnh hơn thì hài tử kia đã không bị thương rồi.Tiểu Duệ,nhớ kĩ kẻ mạnh là kẻ bảo vệ được những người mà mình yêu thương.
Vô Ảnh kiếm xuất chiêu cùng Trịnh Vân đao va vào nhau tạo thành chấn động lớn,khói lửa bắn ra tung tóe khắp nơi.Hàn Ny nắm lấy bàn tay đã gu thành nắm đấm của tiểu Duệ,nhẹ nhàng nói.
-Hắn cũng không phải kẻ mạnh đâu nên ngươi đừng để trong lòng.
Nhìn Mân Mân lo lắng quan sát trận đấu,Tiểu Duệ nhắm mắt tự hứa với lòng cậu phải mạnh hơn nữa,sẽ không để hài tử này chịu thiệt thòi.
Đao kiếm vung ra,đất đá bay mịt mù,thất ấn trên người Tại Trung lần lượt hiện lên vì lòng y đang nổi bão.Lăng Lăng cắn cắn góc áo y,lôi ra ngoài đứng giữa 2 người đang ẩu đả.
-Tại,ngươi là đang làm khó ta sao?
Nhìn Tại Trung tròn mắt hướng mình ra hiệu dừng tay Duẫn Hạo thật sự không đánh được.Thập Bác Quần thấy hắn chần chừ liền sâu xa nhìn thần mộc tiên đang khó xử kia.Vương gia thật sự xem trọng người này rồi.
-Duẫn,ta không thể đứng nhìn ngươi làm hại phụ thân được.
-Vậy ngươi nằm xuống mà xem ta đâu có ép buột phải đứng.
Mân nhi ôm trán,phụ thân lại giở trò lưu manh.
-Tiểu Tại,ngươi thật sự muốn bảo vệ ta sao?
Mặc Á chớp mắt đã đứng áp sát Tại Trung,trảo pháp chuẩn xác cấu vào chiếc cổ xinh đẹp.
-Ta chưa thể hồi phục thân thể,nếu vận khí liên tục thì có thể duy trì hình hài này vài canh giờ,nhưng nếu đang đánh mà dừng lại chân khí lưu thông không thể ngừng ta sẽ bị nội thương.
Uông Thuỷ nắm góc áo lo nghĩ,kế hoãn binh bị nhìn thấu thần mộc tiên sẽ gặp nguy hiểm.Hàn Ny ho nhẹ,trầm giọng.
-Năm xưa ngươi nhẫn tâm đánh con cá nhỏ kia suýt chết,giờ lại muốn bóp chết đứa nữa à,vậy làm nhanh đi dù gì cũng là con của ngươi,ta mắc gì phải xót xa.
Mặc  Á cau mày tay trái dùng lực thật sự chọc Tại Trung tới đổ máu.
-Ngươi nghĩ ta không dám à?Nó phản bội ta kết quả không bao giờ tốt đẹp.
Xoẹt.Coong.Vút.
Duẫn Hạo dùng Trịnh Vân đao đâm tới xuyên thủng cánh tay đại thần trụ,gọng kiềm buông lỏng Tại Trung chưa kịp ho khan đã bị Duẫn Hạo ôm vào lòng.
-Đại thần trụ,ta thấy ngài là đang muốn bẻ gãy ấn linh hộ thể ở cổ Tại Trung thì có.Y thuộc về ánh sáng ngài không có quyền lôi kéo y vào thế giới tăm tối đó.
Vũ Diệp trùng hợp xuất hiện phía sau Mặc Á, bị người 1phát bắt lấy.
-Ngươi đã tiết lộ bao nhiêu thứ rồi hả?
Vũ Diệp run sợ cúi mặt né tránh đôi mắt đầy tơ máu đang trừng mình.
-Không...thuộc hạ chẳng nói gì cả.
-Tới lúc này vẫn giả dối,vậy ta sẽ nhốt ngươi vào U Minh lãnh giới cùng tên Từ Mộ Kha đó.
Đại thần trụ giơ ống tay áo hút gọn Vũ Diệp vào trong,1tiếng thét cũng chưa kịp thốt ra.Hàn Ny lắc đầu nhìn cố nhân vẫn đang phẫn nộ kia.
-Cá nhỏ cũng đang ở trong này,ngươi cứ tiếp tục tạo nghiệt thì mặt mũi nào gặp nó.
Tại Trung xem nhẹ vết thương đang rỉ máu trên cổ,mắt thu đong đầy hình ảnh trước mắt.Phụ thân y đối với mẫu thân luôn lạnh lùng,khó chịu.Người luôn ngẩng lên trên thiên sự,xem thường cái gọi là gia môn,có thể không màng lời khuyên can đối đầu với toàn thể chư tiên.Nhưng đứng trước Hàn Ny lão nhân này,y cảm nhận phụ thân 1 mực nhẫn nhịn.Lời nói của người kia dù là cay độc,mỉa may thì Mặc Á vẫn rất xem trọng,giữa họ tận cùng là quan hệ gì đây?
Mặc Á thu hồi pháp lực,đảo mắt nhìn cửa ra vào bị lấp kín phun ra mấy từ.
-10 con cá cũng không bằng Đại Phiền Phức ngươi.
Đùng!!!!Ầm.
Cơ quan mà Thập Bác Quần phá huỷ lần nữa phát nổ,tạo thành cái lổ lớn 8 người qua cũng lọt.
-Trịnh Duẫn Hạo,ngươi hay thật tới mật thất nhà người ta cũng bị ngươi biến thành bãi chiến trường.
Đám người Phác Hữu Thiên rầm rộ tiến vào,Hồ Ngạn Dân gặp Duẫn Hạo mừng muốn khóc nga.Mấy người xúm xít lại,hắn bị ôm suýt ngất,nhìn thấy Tuấn Tú bất tỉnh trên tay Phác thượng,Tại Trung kích động lao tới.
-Tú đệ, a...không, phụ thân!
-Mân nhi!
Đại thần trụ như cơn lốc lướt qua cướp đi Tuấn Tú,tiểu Duệ cảnh giác quay lại đúng như lo lắng Mân Mân đã biến mất từ bao giờ.Phác Hữu Thiên như phát điên,Thập Bác Quần ném ra Phác Vân kiếm cho hắn,tay ngọc tiếp kiếm lao tới cùng đại thần trụ giao tranh.Ngạn Tử Thông tiến lên muốn giúp thì bị Từ Mộ Khánh kéo lại.
-Nguy hiểm lắm,ngươi đừng đi thì hơn.
Ngạn tam ca hất tay Từ Mộ ra,bước tới cạnh Trịnh vương chờ mệnh lệnh.Mặc Tỳ Khang huých vai hắn chọc ghẹo.
-Là tự ngươi đa tình nha.
Từ Mộ hứ 1tiếng theo dõi trận đánh.Duẫn Hạo và Tại Trung cũng tham chiến,Tuấn Tú vẫn là hôn mê.Hàn Ny bị tiểu Duệ lắc muốn ngất luôn,cậu hấp tấp nói.
-Sư thúc,mau, cứu Mân nhi đi.
-Tự ngươi đi đi,dám sai bảo ta sao?
Duẫn Hạo thấy sư phụ mình khoanh tay đứng nhìn liền biết huyền cơ,Tại Trung cũng hiểu ý dừng lại,chỉ có Phác thượng là nóng nảy muốn giành lại Tuấn Tú.
-Hoàng thượng,ngươi bình tĩnh đi,đại thần trụ sẽ không làm hại Tuấn Tú đâu.
-Ta đã nói rồi ai cũng không được mang Tuấn Tú đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC