chap 2: Tôi cũng có khả năng tiên đoán :v

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau bước vô lớp với cái chân cà nhắc, đứa nào cũng hỏi y chang nhau "mày bị xe đụng hả"... bỏ cặp sách trong lớp, Khánh Minh tới thẳng phòng clb, cánh cửa khép hờ chứ không đóng, bên trong, cậu thấy Hải Phong đứng trước cửa sổ, phóng tầm mắt hờ hững xuống sân, nhìn đám lớp khác chơi đùa dưới đó. Cậu thấy Hải Phong hoàn toàn muốn tách biệt với mọi người, như có thành trì kiên cố không thể phá vỡ, nghĩ thế cậu bước vào thản nhiên như không trước ánh mắt muốn giết người của Hải Phong

 - Ra ngoài! - Hải Phong quát

- Không đấy, làm gì được tôi nào, nhìn cậu cũng được, nhưng chắc chắn sức của cậu không thể lôi tôi ra, tiên đoán gì thì cứ việc, tôi không quan tâm, tôi thích ăn bám ở đây đấy =]]

- Tôi nói rồi, loại thu hút người khác như cậu chỉ đem lại phiền toái cho tôi thôi, không phải vừa rồi vì cậu mà tôi bị coi là kẻ giết người và cậu là nạn nhân tiếp theo sao?

- Là tự tôi quyết định tham gia, hay ý cậu là tôi nên tỏ ý biết ơn vì đã đuổi tôi? - Khánh Minh dùng khuôn mặt nghiêm túc để đối diện với Hải Phong

 - Haiz.... muốn tham gia thì phải gánh hoạt động clb, sao nào?  Làm culi cho tôi, mỗi ngày viết ít nhất một câu chuyện tự nghĩ hoặc vẽ tranh

"lạy hồn, tôi không phải là loại kiên nhẫn mà ngồi nghĩ được một câu chuyện hay vẽ tranh... culi? Tôi chưa bao chưa bị sai vặt" - Khánh Minh im lặng, trong đầu cố đấu tranh tư tưởng

- Tôi biết cậu không thích, làm ơn ra ngoài dùm

 - Làm thì làm, tôi sợ cậu chắc.

Vì danh dự, sĩ diện, đồng chí Khánh Minh của chúng ta đã tự đào hố chôn mình.

Lấy cho tôi cây cọ

Lấy dùm tôi quyển sách X

Sàn dơ quá, cậu lau đi

........

Lát nữa về nhớ khóa cửa, tôi về trước =))

Cứ cách cỡ 10' Hải Phong lại sai vặt khiến cho Khánh Minh bị quay như chong chóng. Cả ngày bị bắt làm đủ thứ, giờ đứng cũng không nổi. Khi cậu sắp bùng nổ thì di động reo lên dãy số lạ

- Alo!

- Về nhà nhớ viết truyện hoặc vẽ tranh đấy.

  Nhận ra ai gọi cho mình, Khánh Minh gào lên:

- Bớt ác đi!!!

- Chà, hét to vậy nghĩa là vẫn còn sức, tôi khỏi lo nữa, bye.

  ______________

Về đến nhà người ngợm như thây ma, còn bốc mùi nữa,... Khánh Minh tắm xong bắt đầu tự nấu tự ăn. Rút trong cặp ra tập giấy, vẽ hay viết đây... đắn đo một hồi Khánh Minh quyết định vẽ, để dễ dàng và hoàn thành nhanh chóng, Khánh Minh vẽ chibi bản thân, tại sao vẽ bản thân à, mình thế nào mình biết rõ nhất, vẽ chibi bản thân cực đơn giản, không cần tô bóng, quá gọn. Tất nhiên, chưa đầy 5' đã vẽ xong, cơ mà tờ giấy bự chảng vẽ chibi mỗi bản thân còn trống nhiều quá... nghĩ một lúc Khánh Minh cười gian tà, hí hoáy vẽ lại
__________

Sáng hôm sau

- Cậu có nhớ lời tôi dặn không?

- Nhớ =]] - Khánh Minh cười gian

- Cho tôi xem

- Cậu phải hứa giữ bình tĩnh, không được manh động =]]

- .....cũng được

Khánh Minh vui vẻ rút tờ giấy ra, quả nhiên, mặt Hải Phong tối sầm

- Cậu - vẽ - gì - đây?

- Tất nhiên là tôi với cậu rồi=]]

Trong hình, Khánh Minh đang ôm chầm Hải Phong từ phía sau, bàn tay luồn vào trong, còn Hải Phong thì mặt hơi đỏ lên... xung quanh trang trí thêm hoa hòe đủ thứ

- Cậu dám... - Hải Phong gằn giọng

- Trong này có băng keo 2 mặt không?

Không để tâm con người đang tỏa ra khói đen trên đầu, Khánh Minh chạy đi tìm băng keo.

- Có, để làm gì?

- Tuyệt quá, tôi phải dán bức tranh này trước cửa phòng clb =]]

- Cậu! - Hải Phong đã bùng nổ

Sát khí dày đặc khắp phòng, nhưng cái người đối diện vẫn cười.

- Rồi rồi, vậy dán ở trong là được

Khánh Minh kiếm băng keo dán lên với tốc độ bàn thờ, không để Hải Phong kịp ngăn lại.

- Hôm nay tôi phải về sớm, tôi cũng don dẹp rồi, mai gặp - Khánh Minh cười cười rồi nhanh chóng chuồn thẳng

Mấy ngày sau cậu cũng về sớm làm Hải Phong thấy kì lạ... bình thường Khánh Minh không vội gì, thậm chí có thể tính là người về trễ nhất trường cũng nên, bởi vậy vào một ngày đẹp trời, Hải Phong đã lén lút theo sau Khánh Minh, kết quả cậu biết người kia đang làm thêm trong cửa tiệm nhỏ, đứng bên ngoài nhìn vào, cậu ta mặc bộ đồ bồi bàn, chạy tới chạy lui bưng bê đủ thứ, hỏi khách ăn gì, Hải Phong cảm thấy rất ngạc nhiên, nghe đồn nhà cậu ta cũng khá giàu, không nghĩ là cậu lại phải làm thêm...

Hải Phong về tới nhà thì trời mưa tầm tã, cậu thầm nghĩ mưa lớn vậy cái tên não tàn kia có về được không đây?

Thực ra Hải Phong  thấy Khánh Minh là con người rất ư là kì lạ, trước giờ chưa thấy ai như cậu ta, lúc nào cũng cười, mặt dày cả tấc, bị chửi cũng không thấy xấu hổ, lúc đầu bị lớp xa lánh cũng mặc kệ, lớp quan tâm lại cũng chả có biểu tình gì, bảo là học sinh gương mẫu nhưng chỉ cắm đầu đi đánh lộn, vậy mà thành tích lại nhất trường, thật không hiểu nổi...
__________

Sáng đi học lại thì Khánh Minh vắng mặt, đây là chuyện bình thường trong đời học sinh nhưng đối tượng là Khánh Minh thì đã gây shock cho tập thể lớp, lí do hả, cả lớp chỉ biết, Khánh Minh khỏe như trâu, mà có gặp chuyện gì cũng sẽ lết vô lớp cho bằng được, không ai biết tại sao cậu ta muốn lết tới mà không nghỉ ở nhà, bởi vậy khi Khánh Minh nghỉ học, đồng loạt những con mắt trong lớp đều hướng về phía Hải Phong.

Trước ánh nhìn chằm chằm của cái lớp, cậu đành miễn cưỡng hỏi địa chỉ nhà Khánh Minh rồi cuốc bộ tới. Khi tới nơi, hàm cậu muốn rớt xuống đất... đây là "nhà" sao??!! Rộng lớn vkl

Nhấn chuông mãi mới thấy Khánh Minh quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù ra mở cửa

- Hở, sao cậu lại qua đây?

- Cậu nghỉ học, tôi qua đưa tập

- Cảm ơn

- Vậy tôi về trước... coi chừng bệnh nặng thêm đó

- Ừ, tôi biết rồi

Nhưng cũng từ ngày đó, Khánh Minh không tập trung, lần nào cũng về sớm, Hải Phong không thể hỏi nên đành đi theo, cậu phát hiện Khánh Minh đang ngồi trên xích đu của một công viên bỏ hoang, thấy người kia cứ ngồi thừ ra đó cả buổi liền đến vỗ vai Khánh Minh

- Sao cậu lại ở đây? - Khánh Minh ngạc nhiên

- À... tôi đi dạo

- Đi dạo? Từ trường đến chỗ này phải tốn cỡ một tiếng hơn mà cậu bảo là đi dạo?

- Thì... tiện đường về nhà tôi mà

- Nhà cậu và chỗ này ngược chiều, cậu thích đi đường vòng vậy sao? Khai thật đi, cậu theo dõi tôi phải không?

"cơ mà tại sao cậu ta biết nhà mình ngược đường chỗ này?" - Hải Phong nghĩ xong cảm thấy mình đúng là ngốc mới kêu cậu ta.

- Dù gì cũng đến rồi, ngồi chơi đi. Hôm nay quên vẽ rồi, để tôi kể chuyện nhé. Có một cậu bé sống trong gia đình rất hạnh phúc, ba mẹ hết mực thương yêu, ngày nọ, khi từ trường về nhà, cậu thấy trên bàn có tờ giấy vỏn vẹn một dòng chữ "con lớn rồi, hãy tập sống tự lập đi", cậu lập tức gọi điện thoại, nhưng chẳng ai bắt máy. Từ sau ngày đó cậu bé cứ sống như vậy một mình, ngày ngày vẫn đợi ba mẹ quay về, đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng ai...

 Hải Phong chăm chú nghe, khi đến đoạn đó, cậu bỗng phát hiện đôi mắt của Khánh Minh đầy giận dữ và tuyệt vọng.

- Cậu bé đó đáng thương thật, tại sao... ba mẹ cậu bé lại bỏ đi không trở về? - Hải Phong ngập ngừng hỏi

- Cậu bé không biết, cậu cứ nghĩ mãi mà không thể biết tại sao bố mẹ lại bỏ rơi mình.

- Cậu bé đó... là cậu...?

Im lặng hồi lâu Khánh Minh cười phá lên.

- Hahahaha, nhìn cậu cứ như sắp khóc tới nơi, tôi bịa chuyện thế mà cậu cũng tin, đúng là đồ ngốc =]]

Nhìn Khánh Minh bò ra cười sắp ngất đến nơi, bình thường có lẽ cậu sẽ nổi điên lên bỏ về, nhưng chả hiểu sao cậu không giận, bàn tay vô thức ôm chầm lấy Khánh Minh.

Sau vài giây trôi qua, cậu mới nhận ra mình đang làm gì...

- Ai dà, chắc tôi phải thường xuyên bịa mấy chuyện kiểu này để được cậu ôm quá - Khánh Minh cười gian

- Cút!

Hải Phong bùng nổ đứng lên bỏ đi, mặc cho người kia kêu gào phía sau. Thế nhưng mọi việc không suôn sẻ như thế , Hải Phong chạy một mạch, trong đầu thầm chửi rủa không hiểu sao khi nãy lại manh động quá, thì bỗng từ sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc

- Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu đi dễ dàng sau khi cậu làm vậy với tôi sao?

Rồi không kịp quay lại nhìn thì đã bị kéo lại, lưng cậu áp vào ngực người đằng sau, cằm Khánh Minh nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, Hải Phong trợn mắt quay qua thì gò má ngay lập tức chạm vào mặt người kia, cậu cảm giác mặt mình đột nhiên nóng bừng lên, giọng bối rối, lại quay ra trước:

- Khánh...Khánh Minh tôi không đùa đâu! Khi nãy chỉ là....tôi không có ý gì hết ... chỉ là ...

- Chỉ là thấy tôi đáng thương nên an ủi ?

- Đúng vậy..... thật sự không ...

Lại chưa kịp nói hết câu, bỗng cảm thấy vòng tay người kia siết chặt hơn, Khánh Minh nhẹ nhàng nói:

- Cậu là người đầu tiên làm vậy với tôi sau khi nghe câu chuyện đó...... Cảm ơn

Hải Phong không nói gì, chỉ im lặng đứng đó cho người đó làm gì thì làm, phân vân một hồi lại đưa tay nắm lấy hai bàn tay trước bụng mình. Khánh Minh nhìn lỗ tai người bên cạnh ửng hồng, cánh tay xương xương đang áp lên tay mình hơi run run lên mà chỉ muốn cắn cho một cái. Cái này người ta gọi là tsundere phải không ta.... hay là kuudere gì đó, cũng không đáng ghét lắm mà cũng khá ... dễ thương. Muốn an ủi mình mà cứ ngại rồi chối bay chối biến như thế, cứ bảo là không phải, không có ý gì đâu, chỉ là một phút thương hại thôi mà giờ lại để mình ôm rồi còn nắm tay mình như thế này rồi mặt mũi đỏ hết cả lên. Bất giác nhớ lại bức tranh mình vẽ lần đó, cậu phì cười:

- Hình như tôi có tài đoán trước tương lai đó, thấy bây giờ tôi với cậu giống cái bức chibi lần trước tôi vẽ chưa?

CỐP!!!!!

UI DA!

Hải Phong giơ tay nện một cú vào đầu cậu đau điếng, Khánh Minh ai oán:

- Tự nhiên sao oánh tui!

Không thèm nắm tay nữa nhưng vẫn để người ta ôm như thế, giọng nửa cười nửa giận:

- Giống cái gì mà giống !

- Ừ hình như còn thiếu thiếu..... Đúng rồi nhỉ, trong bức tranh đó tôi đâu có đứng im như thế này

Nói rồi luồn tay vào áo cậu thanh niên kia, Hải Phong giật mình chộp lấy tay Khánh Minh, lắp bắp:

- Cậu ....! Làm gì vậy....?!! Bỏ ra

- Không! ^^

*Giằng co*

*Sờ*

- Wa!!! Bảo là bỏ ra nghe không


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#extra