Chương 11: nhiều mặt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại đây...
Vì một lời nói của Từ đại thần , Cố Thần lập tức hóa thân thành chó con bị gọi tới.
Đến gần, Từ Phóng giơ tay vuốt nhẹ cái mũi của Cố Thần, ánh mắt cong cong cười nói: "Thật ngoan."
Cố Thần nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Mũi cao, mắt phượng, môi mỏng, khuôn mặt này đúng là của Từ Phóng không sai, nhưng hắn lại cho người khác một cảm giác không giống như lúc trước.
Hắn cười lộ liễu, không giống như trước nói chuyện hay làm việc tiến lùi có chừng mực , tổng vẫn duy trì một phần thích hợp khắc chế, hắn giống như đột nhiên trở nên tùy tiện, làm cho Cố Thần nghĩ tới một Từ Phóng đêm đó đứng ở trước cổng trường đùa giỡn mình, quả thực cùng người trước mắt này giống nhau như đúc.
Cố Thần hơi cảm thấy bất an, không khỏi lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Tôi rất khỏe ." Từ Phóng nhún vai một cái, chống lại ánh mắt bán tín bán nghi của Cố Thần , trên mặt lộ ra thần sắc hứng thú, "Tại sao hỏi như vậy?"
Cố Thần cân nhắc một chút nói: "Tôi chỉ là lên lầu lấy sách, gần mười phút mà thôi, anh liền trở nên quái quái."
"Ồ!" Từ Phóng hiểu rõ gật đầu,  nhíu mày cười xấu xa với cậu, "Cậu muốn biết nguyên nhân sao?"
"Muốn..."
Từ Phóng bĩu bĩu môi, "Hai người bạn kia của cậu, vừa nãy ở đây cãi nhau. Ah, không đúng, tình huống lúc đó, cũng không tính là cãi nhau, bọn họ một người ầm ĩ, một người chịu đựng, cái gã to con kia quả thật nhịn không được mà cãi vài câu, bất quá đại đa số thời điểm hắn đều bị dạy bảo. Xung quanh ký túc xá lui tới rất nhiều người như vậy, một đại nam nhân như thế mà bị người khác dạy bảo đến tiến thoái lưỡng nan, tôi cảm giác được hắn uất ức đến muốn giết người."
Cố Thần vừa nghe liền biết hai người hắn nói là Hướng Diệc Vĩ cùng Hoàng Kỳ, nhìn về phía khu ký túc xá một chút, hai người kia đã không ở chỗ cũ, "Ừm, ở đây? Bọn họ cãi nhau cùng anh có quan hệ gì?"
"Vốn là cùng tôi không quan hệ nhiều lắm, nhưng tôi trong lúc vô tình nghe thấy cái gã to con kia nói xấu cậu. Hắn nói là cậu lên cơn điên động thủ trước, còn nói đồ ẻo lả kia đánh là đáng, tiếp đó còn mắng vài câu thô tục, khiến người nghe rất khó chịu, vì vậy tôi rất tức giận, sau đó..." Từ Phóng nháy mắt một cái, ý cười tại khóe môi tràn ra, "Tôi liền biến thành như vậy."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng lớn, đến khi cười thành một đóa hoa xán lạn , Cố Thần không nói, Cái này giống như bộ dạng đang rất tức giận sao?
"Vậy anh có thể biến trở về không ?"
"Không thể."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không khống chế được, lại nói tôi cũng không muốn biến trở về."
"Được rồi..." Cố Thần lau mồ hôi lạnh, cuộc đối thoại quỷ dị này quả thực làm cho người ta không có cách nào tiếp tục tiến hành.
Từ Phóng vẫn cười híp mắt, ánh mắt ở trên mặt Cố Thần quét tới quét lui, xem được rồi mới hỏi: "Có phải là cái gã to con kia động thủ đánh cậu ?"
Cố Thần cười mỉa, "Tôi cũng đánh cậu ta mấy quyền."
"Chà chà, ra tay thật tàn nhẫn, Một khuôn mặt đẹp đẽ như thế rốt cuộc  bị hủy thành như vậy." Từ Phóng khá là tiếc rẻ bĩu môi, tay nâng cằm Cố Thần, như hỏi thăm thời tiết bình thản mà nói, "Có muốn tôi giúp cậu đánh gãy tay hắn?"
Lời này vừa nói ra, như sấm sét giáng xuống đất bằng, nổ Cố Thần thiếu chút nữa nhảy lên.
Cậu không thể tin vào tai của mình, lúc nói chuyện đầu lưỡi thắt đến lợi hại, "đánh, đánh gãy tay? !"
"Đúng vậy, tên kia thả tôi ra, tôi cũng muốn làm chút gì đó. Chỉ là đánh gãy cái tay mà thôi, không cần ngạc nhiên đến vậy." Từ Phóng dùng một giọng điệu như không có việc gì nghiêm trọng mà nói những lời  kinh thiên động địa, "Gã đó không phải là dùng chân đá cậu sao? Nếu như cậu cần, tôi còn có thể thuận tiện đem chân của hắn đánh gãy."
"Không không không, tôi không cần!" Cố Thần sợ vãi tè rồi, "Anh đến cùng làm sao vậy? Trước đây không lâu anh còn nói không ủng hộ dùng bạo lực mà, làm sao đột nhiên đòi đánh đòi giết ? Hơn nữa anh đang bị đình chỉ học trong thời gian điều tra, đừng gây thêm chuyện nữa."
"Không ủng hộ dùng bạo lực? A!" Từ Phóng cười nhạo, vẻ mặt trào phúng.
Cố Thần một mặt đầy dấu chấm hỏi mà nhìn hắn, lập tức bị hắn dùng ngón tay tàn nhẫn mà đâm vào mi tâm, "Cậu thực sự là đơn thuần dễ lừa."
Cố Thần cảm giác bên trong những lời này lượng thông tin có hơi lớn, đúng như dự đoán còn có đoạn sau.
"Cõi đời này có một loại người vô cùng giỏi về che giấu mình. Hắn mặt ngoài nhìn vô hại, kỳ thực trong đầu có rất nhiều ý nghĩ nguy hiểm, tôi nói đánh gãy tay gãy chân, đối với hắn mà nói chỉ là trò trẻ con thôi." Từ Phóng vừa nói vừa cười, trong nụ cười xen lẫn thứ mà người khác không thể hiểu. Hắn giơ tay vuốt một bên tóc, nói, "Loại người này nóng nảy, dễ tức giận, vừa giận liền muốn sử dụng bạo lực, chỉ có nhìn thấy người khác đau khổ, hắn mới có thể thỏa mãn, nhưng hắn cố tình lại thích tạo áp lực cho chính mình, hắn sợ để người ta biết hắn có một bộ mặt âm u cùng xấu xa, cho nên hắn đem tâm sự của mình giấu đi chặt chẽ. Hắn nỗ lực muốn làm một người bình thường, nhưng khi nảy sinh nghĩ nguy hiểm, hắn liền khống chế không được... cậu biết hắn cuối cùng sẽ biến thành bộ dạng ra sao không?"
Cố Thần nghe được sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Hắn sẽ như thế nào?"
"Cậu đoán thử xem!" Từ Phóng bật cười "ha ha" một tiếng, nụ cười mơ hồ có chút vặn vẹo.
"..." Cố Thần phát hiện hắn bị động kinh đến lợi hại, thậm chí còn có chút mùi vị tà mị cuồng quyến.
Có phải là cho anh một đôi sừng trâu cùng hai cái răng nanh thì anh còn có thể hắc hóa cho tôi xem đúng không?
Tuy rằng bị hắn làm cho đau cả đầu, Cố Thần còn nghĩ hắn điên một lúc rồi sẽ trở về bình thường, nhưng không ngờ một khắc trước hắn còn điên khùng mà cười "Ha ha ha" , lúc này lại vô duyên vô cùng tóc của chính mình so đo đến hăng say
Tóc của hắn hơi dài đồng thời còn có tóc mái, tóc mái đều xõa tung ở trên trán, phối hợp với cái mũi cao mày rậm cùng trang phục của học viện, cả người đều lộ ra một sự tài hoa nồng đậm.
Mà giờ khắc này hắn lại như không ưa đám tóc mái kia, một mạch vuốt ra sau đầu, tóc mái lại như cố tình trái lại ý hắn, không tới vài giây liền lập tức rơi xuống, hắn ngay lập tức vuốt trở lại, còn lấy tay dùng sức kìm mấy lần, nhưng tay hắn mới vừa buông ra, tóc mái liền rủ xuống trên mi mắt hắn. Vì vậy hắn tiếp tục vuốt, tóc lại tiếp tục rơi, nhiều lần như vậy, nhẫn nại bị hao sạch sành sanh, hắn giống như phát điên mà vò loạn mái tóc, trực tiếp đem cái đầu của mình thành ổ gà, sau đó từ trong kẽ răng bỏ ra vài chữ, "Tôi hận không thể đi cạo trọc đầu!"
Cố Thần lần thứ hai bị hắn hù, trong mắt đầy sợ hãi, trầm mặc nửa ngày mới yếu ớt mở miệng: "Còn, hay là đừng cạo... sắp vào mùa đông rồi, nghe nói mùa đông ở phương bắc rất lạnh, không có tóc thì lạnh lắm..."
"Tôi thuận miệng nói thôi, cậu lại tin là thật à?" Từ Phóng liếc mắt lại đây, "Đồ ngốc!"
Cố Thần nghẹn họng.
Tôi là đồ ngốc? Vậy anh có biết lúc nãy anh dằn vặt tóc mình có bao nhiêu tích cực bao nhiêu nóng nảy bao nhiêu thần kinh không?
Mới vừa nói xong, Từ Phóng lại cùng tóc của mình kịch liệt đọ sức, Cố Thần sâu sắc cảm thấy mình và hắn vốn không cùng một loại , cũng không biết nên cùng hắn câu thông như thế nào, không thể làm gì khác hơn là dùng vẻ mặt buồn bã mà nhìn hắn.
Cuối cùng, tuy hắn đã dùng hết toàn lực nhưng vẫn không xử đẹp được đám tóc mái kia, đành buồn bực thở dài, nói: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi chơi."
Cố Thần thấy hắn nói xong liền đi, không có trưng cầu ý kiến của mình, vội vã đuổi theo hỏi: "Đi đâu chơi? Chúng ta không phải là đi thư viện sao?"
"Thư viện?" Từ Phóng quay đầu lại mỉm cười: "Đó là chỗ yêu thích của mấy con mọt sách, không thích hợp với tôi."
Thấy được vẻ mặt khinh bỉ của hắn, Cố Thần oán hận mắng hắn một câu, nếu không thích hợp với anh, vậy anh thường tới thư viện làm gì? Nhàn rỗi không chuyện gì làm nên lật sách chơi à?
...
Từ Phóng rẽ vào con đường đi ra phía bên ngoài cổng trường, Cố Thần đi theo phía sau hắn, bước chân có chút do dự.
Từ Phóng có vẻ như rất không thích mớ tóc rối trên trán, trước khi đi ra cổng trường, hắn đột nhiên quẹo vào WC, mang theo một sự quyết tâm không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc, đứng ở trước bồn rửa tay quyết không tha thứ mà cùng tóc hắn đấu tranh đến cùng.
Hắn dùng nước đem tóc mái làm ướt toàn bộ rồi vuốt ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, ngũ quan nổi bật lên càng lộ ra góc cạnh.
Cố Thần không chớp mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nghĩ tới một câu: Có can đảm lộ ra cái trán kia mới thật đẹp trai.
Người trước mặt chói lóa mắt, đẹp trai đến rối tinh rối mù, Cố Thần không cẩn thận, nhìn đến mê mệt.
Từ Phóng thấy được, buồn cười mà niết mặt , "Có phải cảm thấy tôi để tóc như vậy lại càng đẹp trai?"
Cố Thần gật gật đầu, như một tên ngu si, "Thật đẹp trai..."
"Vậy tôi sau này đều để như thế này có được không?" Từ Phóng cười đến giảo hoạt, như hồ ly đầu độc lòng người.
Mạch máu của Cố Thần lần thứ hai trống rỗng , thiếu chút nữa chìm đắm vào bên trong nụ cười kia, vội vã phụ họa, "Ừ."
Từ Phóng xoa xoa đầu của cậu, từng bước một tiến đến gần, "Tôi không biến trở về được chứ?"
"A?" Cố Thần trầm mê với sắc đẹp không có cách nào tự kiềm chế, "Được..."
Từ Phóng hài lòng nở nụ cười, đang muốn khen cậu hai câu, đã thấy ánh mắt cậu vốn tan rã lại chậm rãi có tiêu cự, đôi mắt sau đó nháy mấy cái, như là bỗng nhiên đã hoàn hồn lại, nhìn về phía mình, cẩn thận từng ly nói: "Anh vẫn là biến trở về đi, anh như vậy, thật kỳ quái... Ôi chao ôi chao, anh đừng nóng giận... tôi, tôi vụng về không biết nói chuyện, chính là tôi cảm thấy anh không phải là bộ dạng này, anh đột nhiên thay đổi lớn như vậy, tôi cảm thấy rất bất an... Anh có phải là có tâm sự không? Hay là ai chọc giận anh mất hứng? Nếu như không vui anhcó thể nói cho tôi nghe, đem tâm sự không thoải mái ở trong lòng tất cả nói ra ngoài, tâm tình không tốt liền..."
Cố Thần nói rất chân thành, Từ Phóng sắc mặt khó coi, hắn theo bản năng mà đút tay vào trong túi quần, tìm kiếm thứ gì đó vài lần đều không thấy, sau đó tự giễu nở nụ cười, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, tên kia không hút thuốc lá."
Lời này nghe giống như lẩm bẩm, Cố Thần không tự chủ được hỏi: "Anh nói cái gì? Ai không hút thuốc lá?"
Từ Phóng không đáng đáp lại, liếc mắt nhìn Cố Thần, lông mày nhíu lại, bộ dạng kia rõ ràng đang nói: Tôi rất phiền rất khó chịu! Làm cho Cố Thần không hiểu ra sao, cùng hắn nhìn nhau một lát, thực sự không chống cự nổi "Vương bát" khí tỏa ra trên người hắn, đem cổ co rụt lại, yên lặng mà dời đi ánh mắt.
Bên tai ngay sau đó truyền đến âm thanh như mệnh lệnh, "Nhìn tôi!"
Cố Thần trong lòng run lên, bị hắn dọa đến nghe lời, một mặt bất đắc dĩ nhìn phía hắn, "Được được, tôi nhìn, nhìn, ngài có gì dặn dò?"
Từ Phóng đè thấp thân thể, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Thần, đột nhiên rất nghiêm túc hỏi: "Có phải các cậu đều yêu thích loại người nhìn đặc biệt ổn trọng, nghiêm cẩn, ăn nói có ý tứ, ràng buộc chính mình lại đặc biệt cường đại ?"
Cố Thần phát hiện cậu rất thích cùng loại người như thế mặt đối mặt mà nói chuyện, cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời: "Người như thế xác thực làm người khác phải bội phục, nhưng mà để yêu thích một người cần có rất nhiều nhân tố, tỷ như có người tư tưởng ngây thơ lại thích sống theo cảm xúc, nhưng hắn ngay thẳng, đơn giản, không chút làm bộ, sướng vui đau buồn toàn bộ viết lên mặt, đối với người tốt với mình chính là móc tim móc phổi, người như vậy, Cũng không đáng được ưa thích? Không đáng được quý trọng sao?"
Cố Thần dừng một chút còn nói: "Người có ngàn mặt, tất cả đều không giống nhau, mỗi người đều có điểm riêng của mình, cho dù là người cực kì bình thường đi chăng nữa, cũng có ưu điểm so với những người khác, trong mắt người hắn yêu chính là chói mắt nhất."
"Đạo lý toàn giống nhau" Từ Phóng đứng thẳng người, khóe miệng đầy ý cười, mặt mày giãn ra chứng tỏ tâm tình của hắn xác thực tốt lên, hắn nhẹ nhàng điểm điểm trán Cố Thần, "Tiểu tử, nhìn biểu hiện của cậu coi như không tệ, cậu muốn đi đâu chơi, tôi cùng cậu đi."
Cố Thần ánh mắt sáng lên, "Thật sự ?"
Từ Phóng ừ một tiếng, phát hiện tóc tai không đủ ẩm ướt, lập tức mở khóa vòi nước, lấy nước hất tóc lên trên.
Cố Thần không yên tâm hỏi: "Bất kể tôi muốn đi đâu, Anh sẽ đưa tôi đi? Tuyệt không đổi ý?"
"Cậu thật lắm lời." Từ Phóng tức giận, lấy tay xem là cái lược, hung hăng mà đem tóc chải về sau.
"Vậy chúng ta đi thư viện đi." Cố Thần mắt ba ba nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Từ Phóng động tác trên tay dừng lại, khóe miệng không ngừng được mà hơi co quắp, phảng phất giống như cơ mặt co giật, những chỗ khác trên khuôn mặt cũng muốn co rút vài cái, lấy đó làm bi phẫn!
"Cậu là đang nghiêm túc sao?" Từ Phóng bỗng nhiên rất muốn đem tiểu tử ngốc trước mắt này nhét vào trong bồn cầu.
"Đương nhiên." Cố Thần đội cái mặt heo hướng ánh mắt về phía hắn , "Tôi thành bộ dạng này rồi, không thể chạy loạn khắp nơi, thư viện ít người miễn cưỡng có thể đi, huống hồ lúc đầu là anh nói ra trước, anh làm sao chuyển cái thân liền quên cơ chứ? Nhưng mà nếu anh thực sự không muốn đi, tôi cũng có thể trở về phòng, lật lọng cái gì, chúng ta cũng không cần quá để ý..."
"Được, đi thì đi, nói nhảm vãi lều." Từ Phóng không nhịn được đánh gãy lời cậu, nhanh chân đi ra WC.
Cố Thần theo ở phía sau, có loại cảm giác đánh thắng một trận, bước chân đặc biệt nhẹ nhàng.
...
Đi đến thư viện, Cố Thần vốn định ngồi ở trong góc, Từ Phóng lại nhìn trúng một chỗ gần cửa sổ, nghênh ngang đi tới ngồi xuống. Chút chuyện nhỏ này Cố Thần tự nhiên là theo hắn, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó mở ra sách giáo khoa, đem đề mục không hiểu chỉ cho hắn xem, khiêm tốn mà hướng hắn thỉnh giáo vấn đề.
Vậy mà hắn chỉ liếc tiêu đề một cái, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tôi không làm!"
Cái gì? !
Cố Thần trợn mắt ngoác mồm, chỉ cảm thấy được mình đã tiêu thụ 10 ngàn điểm bạo kích.
Hắn, hắn, hắn nhất định là cố ý!
Không muốn đến thư viện liền dùng phương pháp này trả đũa?
Thật ác độc...
Cố Thần che lấy tiểu tâm can bị nghiền nát, dùng ánh mắt khó mà tin nổi mà chất vấn hắn.
Từ Phóng vẫn là một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi , thản nhiên tự đắc mà giơ chân đặt lên trên bàn, hai chân duỗi thẳng tắp, lộ ra đôi chân dài, mũi chân nhịp nhàng mà lắc qua lắc lại, tuy rằng nhìn qua có chút lưu manh vô lại, nhưng lại không mất đi vẻ đẹp trai, bất quá không phù hợp với không khí nghiêm túc trong thư viện.
Cố Thần thấy thế, mí mắt mạnh mẽ nhảy một cái, lập tức ôm lấy hai chân của hắn, giống như đang hầu hạ thái thượng hoàng đem chân của lão nhân gia thả xuống đất , sau đó hảo ngôn hảo ngữ mà cùng hắn thương lượng, "anh có thể bình thường một chút hay không? Hành vi này của anh nếu như bị những người khác nhìn thấy sẽ rất phiền phức!"
Từ Phóng thờ ơ nhướng mày, " Sợ cái gì chứ, tôi chính là tôi, không giống như màu của pháo hoa"*
Cố Thần phát hiện hắn thật thâm sâu...
Hít sâu một hơi, Cố Thần vẫn là bình tĩnh không được, hận không thể rít gào vào lỗ tai hắn  mà gào thét, thần tượng, cao quý lãnh diễm của anh đều bị chó ăn rồi sao? !
Mà một giây sau cậu chỉ đơn giản hát lên: "Bầu trời biển rộng, muốn làm bọt biển kiên cường nhất..."**
(*, **: Đây là lời bài hát I của Trương Quốc Vinh. Chắc là hai anh mượn lời bài hát đó. Nguyên văn là: "
I am what I am
I will always love this kind of

happy I am happy is
not only one of the
most honored is who is the
creator glory
not dodge
as I like to live life
without full regalia
standing in a bright corner of
me that I
was not the same color of fireworks
sky wide sea
to do the toughest foam
I like I
let out an outcome rose
lonely desert
, like in full bloom naked

how pleased
and happy life in the glass house
to say to the world
what is bright and candid

me that I
was not the same color of fireworks
sky wide sea
to do the toughest foam
I like I
make a kind of open roses the results
lonely desert
, like naked in full bloom )
" Từ Phóng Từ đại thần của tôi! Từ đại ca! Từ đại gia!" Cố Thần thiếu nước quỳ xuống, "Anh không nên như vậy được chứ? Tôi trở về phòng lấy sách trước đó anh rõ ràng vẫn rất bình thường, làm sao lập tức liền biến thành như vậy? Anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ điên mất!"
Cố Thần liên tiếp dùng vài cái "Như vậy", Từ Phóng mỗi khi nghe cậu nói một lần, mặt liền đen đi mấy phần, cuối cùng hoàn toàn có thể cùng đáy nồi sánh ngang.
"Cậu làm sao không suy nghĩ một chút, đây mới là vốn là bộ dạng của tôi!"
Từ Phóng bất thình lình ném ra một câu.
Nhìn thấy Cố Thần cả người chấn động, trong mắt lộ ra thần sắc khó thể tin , hắn cắn cắn răng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, rất có xu thế sắp nổi sóng gió bão giông.
Giây lát, hắn lạnh lùng nói: "Tôi cũng không sợ nói cho cậu, tôi chính là người như vậy! Lúc thường chút lãnh mạc, kiêu ngạo kia đều là giả! Còn có, đừng gọi tôi là Từ Phóng, tôi chán ghét cái tên này! Tên thật của tôi là Lê Hân, sau này cậu còn gọi sai, đừng trách tôi không khách khí với cậu!"
Tác giả có lời muốn nói: các bạn yêu thích Từ Phóng hay là Lê Hân?
【 Lê Hân: Nhân cách thứ hai, chương 2: Lên sân khấu 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net