Chương 12: Nhiều mặt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Phóng nói xong liền đứng dậy rời đi, một cước đem cái ghế đá vang một tiếng động trời.
Cố Thần đang đắm chìm trong trạng thái  "Từ Phóng, Lê Hân" ngây ngốc không phân biệt được , nghe thấy tiếng nổ vang, theo bản năng mà hô một tiếng "Từ Phóng", người phía trước bước chân dừng lại, lập tức bước càng nhanh hơn. Cố Thần liền đổi giọng, "Lê Hân! Lê Hân!", đối phương không chần chừ nữa, nhanh chân đi ra thư viện.
Thân ảnh cao lớn kia rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt, Cố Thần triệt để nói bừa rồi ,giật mình sững sờ tại chỗ chốc lát, mới nhớ tới đuổi theo. Mà lúc này nhân viên quản lý thư viện nghe thấy tiếng vang liền chạy tới, nhìn thấy ghế tựa ngã ở bên chân Cố Thần, nghiêm mặt  dạy dỗ cậu vài câu.
Cố Thần một bên nhận lỗi một bên đem ghế tựa xếp về chỗ cũ, nhân viên quản lý thấy cậu thái độ đoan chính, liền phất tay một để cậu rời đi.
Cậu như nhận được đại xá, một hơi lao ra thư viện, ngước mắt hướng bốn phía nhìn quanh, đâu còn có bóng dáng Từ Phóng.
Cố Thần lập tức cuống lên, vội vã lấy điện thoại di động ra gửi weixin cho hắn, bùm bùm mà gõ liên hồi, liên tục đánh sai vài chữ, gấp đến độ như thiêu như đốt, trực tiếp nhắn cho hắn một tin hỏi hắn đi đâu vậy, sau đó liền khuyên hắn dỗ hắn, không đầu không đuôi nhận lỗi.
Xin lỗi, xin lỗi...
Cố Thần liên tiếp nói rất nhiều từ xin lỗi, nhưng lại không nói ra được mình có lỗi với hắn ở chỗ nào, chỉ cảm thấy nếu như không xin lỗi, sẽ mất đi người này.
Lén lút thích ba năm, Cố Thần đã phí rất nhiều sức lực mới có thể đứng ở trước mặt hắn, thật vất vả mới được cùng hắn thân cận một chút, Cố Thần ước gì cả ngày đều dính ở bên cạnh hắn, nào cam lòng đem hắn đẩy ra xa.
Weixin gửi đi, nửa ngày không có hồi âm, Cố Thần liền gửi đi vài cái nữa, một bên gửi một bên tìm hắn, tìm khắp sân trường. Mà Từ Phóng lại như biến mất khỏi thế gian, biến mất triệt để.
Lúc trở lại phòng, Cố Thần trong lòng có chút khó chịu, cậu không hiểu Từ Phóng tại sao giận đến như vậy, trước đây lúc ở cây ngô, rõ ràng ôn nhu như vậy, làm sao trong nháy mắt liền trở mặt không quen biết.
Suốt một buổi chiều, Cố Thần đều tâm thần không yên, cậu ôm điện thoại di động nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, nhưng trước sau vẫn  không đợi được Từ Phóng hồi âm.
Sắc trời dần tối, các bạn cùng phòng lần lượt trở về,  phòng ngủ yên tĩnh tăng thêm một chút tươi mới.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Cố Thần dự định ra ngoài mua bữa tối, Sở Nặc xung phong nhận việc giúp cậu đi mua, cậu không muốn lặp đi lặp lại nhiều lần mà phiền phức đối phương, liền dứt khoát cự tuyệt.
Mang theo mũ khăn và quàng cổ, Cố Thần mới vừa đi tới cửa, thiếu chút nữa cùng Hoàng Kỳ đang đẩy cửa vào đụng vào nhau.
"Mày đi mà không nhìn đường à? !"
Hoàng Kỳ tựa hồ tâm tình không tốt, trong giọng nói tràn đầy lệ khí, Cố Thần chỉ nhìn hắn một cái, liền sợ đến ngây người.
Người trước mắt đầy mặt đều là máu bầm, khối lớn khối nhỏ, có cái gần như sắp thấm ra máu, nhìn vô cùng khủng bố dữ tợn.
"Huynh đệ, cậu làm sao vậy?" Bên người truyền đến âm thanh của Tưởng Du Phong, hắn vọt tới trước mặt Hoàng Kỳ, kinh ngạc đến nỗi ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi, "Cùng người khác đánh nhau? Chẳng trách nửa ngày cũng không thấy cậu trở về."
"Cậu mắt bị mù à, không nhìn ra tôi bị đánh? !" Hoàng Kỳ buồn bực mà mắng một câu, sau đó hướng về phía Cố Thần hất cằm, "Này, chúng ta hòa nhau rồi." chống lại ánh mắt nghi hoặc của Cố Thần, lông mày hắn nhíu chặt lộ ra vẻ cực kì không cam lòng, "Tao đánh mày, Từ Phóng liền đánh tao, chúng ta sau này không ai nợ ai."
Từ Phóng? !
Cố Thần hô hấp cứng lại, trong đầu nhất thời một mảnh rối loạn.
Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới,  Từ Phóng biến mất một cả buổi chiều cư nhiên sẽ đi tìm Hoàng Kỳ tính sổ.
Thấy cậu không lên tiếng, Hoàng Kỳ liền xoay đầu lại, dùng một loại giọng điệu khó thể tin được hướng Tưởng Du Phong mà nói rằng: "Cậu biết tên Từ Phóng kia có bao nhiêu điên cuồng không? Hắn nói muốn đánh gãy cánh tay của tôi? Còn nói sau này thấy tôi một lần liền đánh một lần? Đệt! Hắn con mẹ nó bị thần kinh rồi!"
Tiếng nói còn chưa tiêu tan, đem mấy người ở chỗ này  làm cho chấn kinh một hồi.
Đặc biệt là Cố Thần, cậu vừa kinh vừa sợ, chỉ cảm thấy trên lưng hàn ý từng trận, lập tức lạnh đến thấu tim.

Thì ra Từ Phóng không có nói đùa.
Cái gì đánh lại, đánh gãy tay gãy chân, đều là nghiêm túc...
Cố Thần bỗng nhiên phát hiện mình cũng không biết một tí gì  về Từ Phóng, trước khi lên đại học , trong ấn tượng của cậu Từ Phóng còn là một thiếu niên trơn bóng như ngọc, sau khi lên đại học cậu mới biết người này lạnh như băng sơn khó có thể tới gần, mà sau khi tiếp xúc cậu liền phát hiện đối phương cũng rất ôn nhu.
Cậu vốn tưởng rằng nam sinh bề ngoài băng lãnh nội tâm ấm áp chính là Từ Phóng chân thật nhất, lại vạn vạn không nghĩ tới tính cách của người kia lại có thể thay đổi nhiều như vậy.
Từ Phóng lạnh lùng, Từ Phóng ôn nhu, Từ Phóng ngông cuồng, đến tột cùng những cái kia cái nào mới thật sự là hắn?
Cái người bừa bãi tùy tính, nóng nảy dễ tức giận, thậm chí một Từ Phóng khi tức giận liền lấy bạo chế bạo kia, lẽ nào mới thật sự chính là bộ dạng vốn có của hắn?
Nhìn những vết thương chồng chất của Hoàng Kỳ, Cố Thần trước sau không muốn tin tưởng tất cả những thứ này đều là kiệt tác của Từ Phóng.
Cậu không biết mình đang cố chấp kiên trì cái gì, cậu luôn cảm thấy Từ Phóng không phải như vậy, dù cho chính tai nghe thấy tận mắt nhìn, Từ Phóng trong lòng cậu vẫn là người thay cậu ăn đĩa rau kia, dạy cậu giải đề, một Từ Phóng gửi cho cậu đóa hồng, đối phương không thích nói chuyện, không thích cười, nội tâm lại đầy ôn nhu, tựa như ngày đông trên dòng sông băng lạnh lẽo rơi vãi một vài tia nắng mặt trời, như trong đất trời ngập tràn băng tuyết lấp lóe lên một chút kim quang, chập chờn từng tia từng tia ấm áp.
Đại khái là đối với Từ Phóng luôn ôm vô vàn ảo tưởng tốt đẹp, Cố Thần không hỏi kỹ chuyện đã xảy ra, những thù oán kia dường như không quan trọng, cậu lưu ý chính là thay đổi của Từ Phóng, cậu lo lắng đối phương sẽ làm ra càng nhiều hành vi cực đoan, cậu sợ  Từ Phóng ôn nhu kia không về được...
Hoàng Kỳ đang nói cái gì, Cố Thần căn bản không nghe lọt.
Cậu muốn đi tìm Từ Phóng, lập tức, lập tức, một giây đều không thể trì hoãn.
Nhanh chân bước ra phòng ngủ, Hoàng Kỳ ở phía sau tức đến nổ phổi kêu gào.
"Cái gì Nam thần trường học đều cmn là đồ quỷ! Từ Phóng kia chính là một con chó điên! Bị chó điên cắn, dựa vào cái gì bảo tao xin lỗi? !"
...
"Con mẹ nó mày mới là chó điên!"
Cố Thần hiếm thấy văng  tục, tàn nhẫn mà trừng Hoàng Kỳ một cái, quay người co giò chạy như bay.
Cậu một hơi lao ra ký túc xá, nghĩ thầm bọn họ mới vừa đánh nhau không lâu, Từ Phóng chắc là còn chưa đi xa, liền như ruồi không đầu mà điên cuồng tìm kiếm xung quanh, cậu một bên tìm một bên dùng weixin gửi cho Từ Phóng mấy tin nhắn âm thanh.
Anh ở đâu?
Chúng ta có thể gặp nhau một chút không?
Anh đang ở trường hay là ở bên ngoài?
Tôi tới tìm anh!
Nói cho tôi vị trí cụ thể của anh được không?
...
Anh trả lời tôi một câu thôi có được hay không?
...
Từ Phóng, anh muốn tôi chết sao?
...
Tôi có phải là gọi sai?
Anh đừng giận
Lê Hân,
Lê Hân!
Anh phản ứng một chút thôi có được không?
...
Một tiếng "Lê Hân" kêu ra khỏi miệng, Weixin của người bên kia quả thật có đáp lại.
Cố Thần nhìn đối phương gửi tới một tin nhắn âm thanh, nhất thời kích động đến mất kiềm chế, tay cậu run run mở ra tin nhắn, chỉ nghe một thanh âm tràn ngập mệt mỏi từ trong ống nghe chậm rãi truyền ra, "Tôi đang ở sân thể dục..."
Đột nhiên, nóng nảy cùng bất an, không hiểu sao liền bình tĩnh lại, Cố Thần thở dài ra một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, cảm giác thật may mắn.
May mà hắn đi không xa, may mà hắn không có làm như không thấy, may mà không có mất đi hắn...
"Tôi lập tức đến, anh chờ tôi, tuyệt đối đừng đi!"
Cố Thần gửi cho hắn một tin nhắn âm thanh, lập tức hướng về phía sân thể dục mà chạy đi.
Đêm cuối thu, hàn khí bức người.
Cố Thần đón gió lao nhanh, trên mặt đau tựa như dao cắt.
Vốn quãng đường đi gần mười phút, cậu chỉ dùng năm, sáu phút liền chạy tới. Bởi trời lạnh, ngoại trừ lá khô bay múa đầy trời, trên sân thể dục trống rỗng, một bóng người đều không có.
Cố Thần không tin Từ Phóng lừa mình, tỉ mỉ mà tìm một vòng, cuối cùng ở trên khán đài phát hiện thân ảnh của đối phương.
Tại đây ban đêm nhiệt độ gần không độ, Từ Phóng thế nhưng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nằm trên sàn xi măng lạnh lẽo, áo khoác cùng áo lông của hắn bị ném qua một bên, hắn trợn tròn mắt nhìn bầu trời đêm đến xuất thần, sắc mặt trầm tĩnh, không nhìn ra buồn vui.
Tình cảnh này, đâm nhói thật sâu vào mắt Cố Thần , nguyên bản đã nghĩ kỹ muốn hỏi vấn đề gì nhưng toàn bộ đều cắm ở cuống họng, tâm lại như bị thứ gì đó lôi kéo đau đến không chịu được, cậu lập tức xông lên trước, một phát liền bắt được cánh tay của Từ Phóng, dùng hết toàn lực muốn đem người kéo lên, "Anh làm sao vậy? Trời lạnh như thế này anh cởi áo ra làm gì? Anh có phải muốn bị bệnh hay không? ! Anh đến cùng có cái gì không vui anh cứ nói ra hết đi! Đừng nên dằn vặt chính mình có được hay không? !"
Mà Từ Phóng lại như mọc rễ ở trên đất, Cố Thần lôi lôi kéo kéo mãi cũng không kéo được hắn, trái lại bị hắn thuận thế kéo một cái, không hề phòng bị mà nhào vào trong ngực hắn.
Hai người một trên một dưới, mặt đối mặt , lồng ngực dán vào lồng ngực, xương hông cọ xát xương hông, cách một tầng quần áo Cố Thần cũng có thể cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ đanh thép của người dưới thân, bụng dưới truyền đến nhiệt độ nóng rực.
Cố Thần cảm giác thân thể nóng như lửa đốt, mỗi miếng da thịt, mỗi tế bào đều đang nóng lên. Cậu chưa từng cùng ai tiếp xúc thân mật như vậy, tư thế ám muội như vậy, làm cho cậu không biết làm sao, cậu giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị một cánh tay lực đạo mười phần cuốn lại thật chặt, bên tai vang lên âm thanh lười biếng, "Tôi lạnh quá, cho tôi ôm một cái."
Từ Phóng giọng nói mang vẻ dày đặc giọng mũi, hai chữ "Ôm một cái"  tựa hồ tận lực kéo dài làn điệu, lộ ra mấy phần làm nũng, Cố Thần nghe được xương cốt đều vỡ vụn, khí lực cả người phảng phất trong nháy mắt bị rút sạch, cậu từ bỏ giãy dụa, thuận theo mà nằm nhoài trên người của đối phương, bất quá ngoài miệng cũng không quên nhắc nhở: "Lạnh thế này nên mặc áo vào đi, toàn bộ phía sau lưng anh đều sát mặt đất, còn tiếp tục như vậy tuyệt đối sẽ cảm mạo, chúng ta ôm năm giây rồi đứng lên có được hay không?"
"Không được!" Hai chữ này ngược lại âm vực vô cùng mạnh mẽ.
Cố Thần bị nghẹn một chút, cũng không biết nên nói tiếp cái gì.
Bên tai lại truyền tới xúc cảm ấm áp, Từ Phóng lại không lên tiếng, hướng cậu thổi nhiệt khí, "Tôi đau đầu tôi chóng mặt quá, tôi muốn ngủ..."
"Ôi chao, anh có phải bị cảm lạnh rồi phải không? Mau dậy đi, chúng ta trở về ngủ." Cố Thần ngon ngọt mà khuyên hắn, lại bị hắn ôm càng chặt hơn, Cố Thần cuống lên, "Anh sao lại bướng bỉnh như vậy? Nếu như ngã bệnh, lúc đó thiệt thòi vẫn là chính anh, anh có thể  yêu thân thể của mình một chút được hay không?"
Từ Phóng mắt điếc tai ngơ, tự nhiên nói: "Nhưng tôi, không thể ngủ."
Cố Thần không rõ, "Tại sao?"
"Một giấc tỉnh ngủ, tôi không còn là tôi." Từ Phóng nói, đem mặt vùi vào hõm cổ Cố Thần, trong thanh âm xen lẫn một tia yếu đuối không dễ phát hiện, "Tôi muốn đông cứng chính mình, như vậy sẽ không ngủ được nữa."
Cố Thần đem những lời hắn nói cắt tỉa một lần:" Ý của anh là, anh đầu choáng váng muốn ngủ, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên không thể ngủ, cho nên anh thẳng thắn cởi quần áo nằm trên đất, dùng phương thức bị lạnh đến đông cứng, để bảo trì trạng thái tỉnh táo?"
"Ừm."
Cố Thần hít một hơi, "OK, tôi hiểu rồi."
Không quản Từ Phóng trở nên kỳ quái cỡ nào, không thể nói lý cỡ nào, cậu cũng không thể  bỏ mặc hắn mà không quan tâm.
Vì không để cho mình ngủ, lại có thể  làm ra loại hành vi cực đoan như vậy, Cố Thần không muốn đi suy đoán tâm lý của hắn có phải là có vấn đề, Cố Thần chỉ biết là, hắn như vậy, khiến cho mình đau đến trong tâm khảm, thậm chí cũng không nguyện đi xoắn xuýt chuyện cái nào mới chân thực là hắn.
Người chứ không phải cây cỏ, ai có thể vô tình. Hắn cũng là thân thể máu thịt, hắn cũng có thất tình lục dục, hắn cũng có thể như những người khác, muốn khóc sẽ khóc muốn cười liền cười, cũng có lúc sẽ náo loạn sẽ tức giận, không cần khắc chế chính mình.
Hắn trầm mặc, hắn bừa bãi, hắn nội liễm, hắn cố chấp, hắn kích động, hung hăng, ương ngạnh, không phải đều là hắn sao?
Vô luận hắn biến thành hình dáng gì, hắn vẫn là độc nhất vô nhị trên thế gian này, là một Từ Phóng không thể thay thế.
Sau khi nghĩ thông suốt, cảm giác mù mịt vẫn luôn ở trong lòng Cố Thần nhất thời tiêu tán rất nhiều, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói rằng: "Chúng ta đi chơi đi, anh muốn đi đâu muốn làm gì đều được, tôi tuyệt đối tiếp tới cùng, chỉ cần không nằm ở nơi này, tôi còn có thể cùng anh tán gẫu, không ngừng mà nói chuyện với anh, khiến anh muốn ngủ cũng không ngủ được."
"Thật ?"
"Đương nhiên!"
Từ Phóng phủi đất ngồi dậy, trong lồng ngực vẫn ôm Cố Thần.
Một vệt ánh trăng yếu ớt từ đỉnh đầu rọi xuống, bọn họ miễn cưỡng có thể thấy rõ mặt của nhau.
Hai người mặt hướng mặt, mắt đối mắt, người này cưỡi lên người người kia, bộ vị khó mở miệng cách quần dán vào nhau.
Cố Thần vì cái tư thế xấu hổ này mà cảm thấy thật không tiện, trên mặt nóng hừng hực.
Từ Phóng thì lại đem ngượng ngùng của cậu thu hết vào đáy mắt, khóe miệng cong lên  độ cong sung sướng, "Tôi tên là gì?"
"Từ..." chữ kia suýt nữa bật thốt lên, may mà Cố Thần ngừng lại đúng lúc , sửa lời nói, "Lê Hân."
"Cậu chút nữa lại nói sai."
Trán bị chọc một cái xem như trừng phạt, Cố Thần chỉ thấy nam sinh trước mắt thu liễm lại thần sắc, trịnh trọng nói rằng: "Tôi nói một lần cuối cùng, tôi là Lê Hân, Lê trong lê minh ánh bình minh, Hân trong Thự Hân, tôi theo bà ngoại tôi họ Lê."
"Ồ." Cố Thần gật gật đầu, chần chờ chốc lát lại nói, "Tôi có thể hay không hỏi một vấn đề?"
"Cậu hỏi đi."
Cố Thần cẩn thận từng li mà nhìn hắn, "Tên gọi Từ Phóng kia là như thế nào?"
Lê Hân khó nhận ra mà nhíu mày lại, sau đó hừ lạnh một tiếng, không đếm xỉa mà nói: "Dùng chán rồi, không muốn, giống như rác rưởi vậy, ném đi cũng không tiếc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net